Mạnh Hạo có biểu lộ như vậy làm Hàn Tuyết San đang muốn mở miệng chợt ngừng lại, như nghĩ tới điều gì đó ánh mắt trở nên thương cảm.
"Nụ cười của hắn nhìn như bình thường nhưng thực ra là muốn tận lực che giấu nội tâm hâm mộ Đan Đỉnh đại sư." Hàn Tuyết San thầm nghĩ, nhớ cái tên trước mặt này từng cứu mình hai lần, lại không làm người ta chán ghét. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn nghĩ đến chuyện ở trên chiến trường mấy ngày trước. Nghĩ tới đây, đáy lòng Hàn Tuyết San mềm nhũn ra.
"Ngươi cũng không nên quá thất vọng, người ưu tú như Đan Đỉnh đại sư hiện tại rất hiếm thấy. Ài, ngươi ngàn vạn lần đừng tức giận, ta tin tưởng tương lai của ngươi tuyệt không tầm thường." Hàn Tuyết San nghĩ đến ngôn từ cùng thần thái của Mạnh Hạo lúc trước, càng cảm thấy đối phương vì lòng tự tôn của mình cho nên mới phản ứng như vậy, vội vàng an ủi.
Mạnh Hạo dở khóc dở cười, đương nhiên hắn không thể nói cho đối phương biết người trước mắt ngươi chính là tình lữ mà ngươi sùng bái, khát vọng, Đệ tử Truyền Thừa của Đan Quỷ Đại Sư, bên trong cơ thể có Bất Diệt Hỏa, có Bí quyết Đan đạo tái sinh, Đan Đỉnh đại sư danh chấn Nam Vực.
"Làm sao bây giờ, nếu ngươi bị thua Chu Đại Sư vậy thì không có biện pháp nào để lấy được Hàn Tuyết tằm rồi. Cả bà bà cũng không thể quyết định được!" Hàn Tuyết San vội vàng nói sang chuyện khác, nghĩ đến vấn đề này nàng chợt nhíu đôi mi thanh tú lại.
"Hơn nữa trong gia tộc chỉ có hai ấu trùng có thể tế luyện ra mà lại cần một năm. Nói cách khác ta cũng có thể giúp ngươi lấy nó, nhưng ta sẽ không tế luyện..." Hàn Tuyết San nhìn Mạnh Hạo, đang muốn nói tiếp thì chợt thấy bộ dáng Mạnh Hạo dở khóc dở cười, không cho là đúng. Vẻ mặt này rơi vào trong mắt nàng lại biến thành vẻ mặt của một kẻ không tim không phổi, Hàn Tuyết San tức giận dậm chân.
"Mặc kệ ngươi, chính ngươi còn không quan tâm thì ta sao phải sốt ruột thay ngươi."
Bộ dáng này làm Mạnh cảm thấy thật mới lạ, dù là Hứa Thanh hay Sở Ngọc Yên đều chưa từng làm như vậy trước mặt hắn, điều này khiến cho Mạnh Hạo không khỏi nhìn Hàn Tuyết San vài lần.
"Nhìn cái gì?" Hàn Tuyết San trừng mắt nhìn Mạnh Hạo, tâm hồn thiếu nữ không khỏi nhảy loạn, nàng theo bản năng nghiêm mặt ra vẻ bản cô nương rất hunh ác.
"Nhìn ngươi rất xinh đẹp chứ sao." Mạnh Hạo cười nói, trừng mắt nhìn.
"Ngươi..." Hàn Tuyết San lập tức đỏ mặt, có chút thất kinh, lui ra phía sau vài bước, không thể nói thêm gì nữa, sau một lúc rút cuộc nói ra một câu.
"Ngươi đùa giỡn ta!" Hàn Tuyết San rất nghiêm túc nói.
Mạnh Hạo gãi gãi đầu, khuôn mặt càng thêm vui vẻ, hắn đột nhiên cảm thấy đi khiêu khích một tiểu nha đầu là một việc vô cùng vui vẻ, vì vậy vội ho một tiếng, hắn đang muốn nói chuyện thì Hàn Tuyết San lần nữa nghiêm túc nói.
"Bà bà đã từng nói, trong tộc quy có nói nếu ai đùa giỡn nữ tử Hàn Tuyết gia tộc thì sẽ bị biến thành tượng băng, nếu không ngươi nợ ta một lời hứa hẹn!"
Mạnh Hạo sững sờ, quy định không giảng đạo lí như vậy, hắn lần đầu nghe thấy.
"Nhớ kĩ ngươi thiếu nợ ta một lời hứa hẹn!" Trong mắt Hàn Tuyết San hiện lên một tia giảo hoạt đắc ý nói, nói xong lườm Mạnh Hạo, che miệng cười, quay người rời đi,Hai chân tròn trĩnh, cái mông đầy đặn vung cao, chưa kể vòng eo uyển chuyển dịu dàng,lúc này thanh xuân của nàng tạo ra mị lực kinh tâm động phách, dù đã đi xa mị lực dường như vẫn còn quanh quẩn.
Mạnh Hạo nhìn đối phương đã đi xa, hắn cảm thấy thật buồn cười, nhìn tấm thiệp mời trên tay, thấy ba chữ Chu đại sư rồng bay phượng múa bên trên đó, vẻ tươi cười càng đậm.
"Cũng tốt, ba ngày sau liền đi xem vị Chu đại sư này tại Mặc Thổ mấy năm nay, đan đạo có tinh tiến hay không" Mạnh Hạo mỉm cười trong thu lại thiệp mời, hai mắt nhắm lại, khoanh chân, có vô số hoa sen bên cạnh. Cảm Liên Hoa hình, Ngộ Liên Hoa ý.
Tiếng lẩm bẩm khi ngủ say của tên Man Cự Nhân kia vang lên, Cổ Lạp đáng thương, cho dù Man Cự Nhân đã ngủ, hắn cũng phải ở cạnh không ngừng làm thịt súc vật, chuẩn bị thức ăn cho tên kia.
Cảm giác bi ai này luôn hiện lên trên mặt hắn, khiến cho hắn nhớ lại sinh hoạt ở Tây Mạc. Cùng lúc đó, khi vừa rồi nghe cuộc nói chuyện giữa Hàn Tuyết San và Mạnh Hạo, hắn bỗng nhiên cảm thấy thật mong đợi vị Đan Đỉnh đại sư thần bí mà cường đại kia.
"Nếu như bị Thiên kiêu như Đan Đỉnh đại sư kia nô dịch, thì sự ưu tú của Cổ Lạp ta mới không bị mai một, đáng tiếc, đáng tiếc, ài." Đáy lòng gã càng thêm bi ai.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, trong ba ngày này, Hàn Tuyết San đến hai lần, mỗi lần chứng kiến bộ dáng không thèm để ý của Mạnh Hạo, nàng càng tức giận. Khi ba ngày sắp hết, đến ngày tỉ thí, Hàn Tuyết San khó chịu đưa tới một ngọc giản rồi dứt khoát xoay người rời đi.
Bên trên ngọc giản có mấy đan phương, đều rất đơn giản, Mạnh Hạo có thể thấy dấu vết đan đạo của Chu Đức Khôn từ chúng. Không biết Hàn Tuyết San dùng cách gì mà kiếm được, muốn Mạnh Hạo học tập một chút, như vậy lúc tỉ thí sẽ không thua quá thảm
"Thật là một tiểu nha đầu rất nhiệt tình." Mạnh Hạo cười cười, nghiêm túc nhìn ngọc giản, phất tay một cái, ngọc giản thành tro. Hắn đứng dậy, than thể nhoáng cái đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu Man Cự Nhân.
"Đi thôi, xem ra lúc này cũng nên chỉ điểm Chu Đức Khôn một chút, không ngờ đan đạo của hắn lại thụt lùi như vậy." Mạnh Hạo lắc đầu. Man Cự Nhân mở to mắt, gã có chút bất mãn nhưng vẫn bò dậy, thân hình cao hơn ba mươi trượng nhìn như một ngọn núi nhỏ, gã ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, tay phải mạnh mẽ chộp dưới đất lên một khối thịt lớn, nhét vào miệng.
"Thịt. . . Thịt. . ." Man Cự Nhân gầm nhẹ, chạy nhanh ra khỏi sân
Ngoài kia, tại nội thành Thánh Tuyết thành từng tiếng chuông truyền ra, phàm tu sĩ nào nghe thấy tiếng chuông lập tức phấn khởi, nghĩ tới sự tình Chu Đại sư luyện đan truyền lưu mấy ngày nay.
Phải biết lúc này Thánh tuyết thành vì chống lại Mặc Thổ cung đột kích đã lấy ra lượng lớn Pháp bảo, công pháp cùng với các loại nhu yếu phẩm cần thiết cho tu hành. Những vật phẩm này dựa vào chiến công là có thể từ Hàn Tuyết gia tộc đạt được, cũng vì hàn Tuyết gia tộc từng là Cửu Minh đại tộc mới có thể có nội tình như vậy.
Chu Đức Khôn mấy ngày trước đã tuyên bố sẽ luyện đan cho mười tu sĩ chiến công thứ hạng đầu, điều này sớm đã gây ra oanh động lớn. Hôm nay, theo tiếng chuông vang lên, có không ít tu sĩ đi thẳng đến Thánh tuyết quảng trường ở phía Đông tòa thành.
Man Cự Nhân mang theo Mạnh Hạo xuất hiện, bước trên mặt đất. Trong thành trì, gã rất dễ hấp dẫn sự chú ý, dù là cách rất xa cũng có thể mơ hồ nhìn thấy thân hình kinh người của Man Cự Nhân. Âm thanh trầm đục truyền ra, Man Cự Nhân bước nhanh về phía trước, gã căn bản không cần phi hành, chỉ nhảy một cái là đã lên gần trăm trượng.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trên đỉnh đầu Man Cự Nhân, gió gào thét bên tai hắn, gió lạnh, còn có bông tuyết bay xuống, hắn không nhìn đám người xung quanh, sau khi hướng Man Cự Nhân truyền âm liền nhắm mắt lại.
Lúc hắn mở mắt ra cũng là hơn mười giây sau, Man Cự Nhân nhảy lên, trực tiếp vượt qua một dòng song băng trong nội thành, xuất hiện ở bên ngoài Thánh tuyết quảng trường. Đã có mấy trăm tu sĩ xuất hiện tại đó, những người này chen chúc đứng xung quanh, lúc này nhìn thấy Man Cự Nhân đều tản ra tạo thành một con đường. Đổi lại là bất kì ai nhìn thấy một cự nhân hơn ba mươi trượng giống như ngọn núi chạy nhanh đến đều theo bản năng tránh đi.
Giờ phút này tại trung tâm quảng trường không có một bóng người, dùng thân phận Chu Đức Khôn tại Thánh tuyết thành tự nhiên sẽ không đến sớm chờ đợi.
Ngay khi Man Cự Nhân chạy đến quảng trường Mạnh Hạo liền mở mắt ra, mặc kệ mấy trăm tu sĩ bốn phía nhìn chằm chằm, thần sắc lạnh nhạt nhàn nhã bước đến sân rộng.
Chỉ một lúc sau đã đến buổi trưa, có điều hàn phong bốn phía vẫn như trước gào thét, bông tuyết rơi xuống trên người không ít kẻ, tuyết lẫn trong tóc. Mạnh Hạo không nóng nảy, yên tĩnh đứng ở trong quảng trường chờ người tới.
"Hắn chính là người cùng Hàn Tuyết gia tộc ước định dùng một năm luyện Độc đan để đổi lấy Hàn Tuyết Tằm rồi."
"Người này nếu là ở thành trì khác có lẽ là tài năng trẻ, đáng tiếc, Thánh tuyết thành của chúng ta lại có Chu Đức Khôn đại sư. Ngày đó ở trên chiến trường, nếu không phải Chu đại sư có một lò đan dược đã tới thời khắc mấu chốt thì đâu đến lượt Độc của người này phát uy chứ."
Bốn phía nghị luận, không lâu sau bốn đạo cầu vồng gào thét bay đến, hóa thành bốn người, xuất hiện trên quảng trường, sau lưng bốn người này còn có vài chục tộc nhân Hàn Tuyết gia tộc lần lượt tiến đến.
Hàn Tuyết San cũng có trong đó, khi nhìn về chỗ Mạnh Hạo ánh mắt nàng tỏ ra ân cần.
Về phần bốn người kia chính là tứ đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc. Đại trưởng lão nhìn như người lùn, có điều dù lão không tận lực tỏa ra tu vi cũng khiến mọi người xung quanh cảm thấy tu vi như bị bế tắc khó lòng vận chuyển, nguyên một đám lộ ra thần sắc cung kính với cường giả.
Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, còn có bà lão kia đều là Nguyên Anh tu sĩ cho nên khi bọn họ vừa xuất hiện bốn phía liền lập tức an tĩnh lại.
Mạnh Hạo thần sắc như trước không đổi. Chừng ba, năm giây sau khi Tứ Đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc xuất hiện, Chu Đức Khôn, bên cạnh còn có mấy nữ tử trẻ tuổi vờn quanh, sắc mặt ngạo nghễ bước tới. Tất cả tu sĩ sau khi nhìn thấy hắn đều lộ ra thần sắc cung kính, mỉm cười ôm quyền bái kiến.
"Bái kiến Chu đại sư!"
"Đa tạ đan dược của Chu đại sư lần trước, tu vi tại hạ có chút đột phá. Chu đại sư nếu có chỗ cần giúp, tại hạ nhất định ra sức vì ngài!"
"Hặc hặc, mấy ngày không gặp, phong thái của Chu đại sư càng hơn trước." Những âm thanh tương tự liên tiếp truyền ra, Chu Đức Khôn vẫn mỉm cười, ngạo nghễ bước lên quảng trường, cùng tứ đại trưởng lão Hàn Tuyết gia tộc bái kiến, lúc này mới cao cao tại thượng nhìn về phía Mạnh Hạo.
" Tên gì?" Chu Đức Khôn làm ra bộ dáng đan đạo tiền bối, nhàn nhạt mở miệng.
"Phương Mộc. . ." Mạnh Hạo vội ho một tiếng, nhìn bộ dáng này của Chu Đức Khôn, đáy lòng có chút cảm khái, thầm nghĩ mình lúc trước lo lắng cho đối phương xem ra là thừa, Chu lão nhi này hiện tại không biết là thoải mái đến cỡ nào.
Chu Đức Khôn vừa nghe đến cái tên Phương Mộc này lập tức sững sờ.