Chương 310: Vẫn vang danh như trước!

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:07:07

"Chết tiệt!" Cô gái này chợt ngẩng đầu, gầm lên một tiếng. Bộ dáng của nàng rất đẹp, nếu như không động thủ thì sẽ làm cho người ta cảm thấy là rất dịu hiền, nhưng sau khi động thủ thì lại giống như là bạo long. Nhất là giờ phút này, một tiếng rống này lại càng tràn đầy vẻ bá đạo. Cái loại cảm giác duy ngã độc tôn cực kỳ mãnh liệt này làm Mạnh Hạo nhìn mà tê cả da đầu. Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một cô gái như vậy. "Chết tiệt!!" Sau khi cô gái này rống to, thì chợt nắm tay đánh mạnh xuống mặt đất một quyền. Mặt đất nơi đây vốn đã không còn lại nhiều lắm, giờ phút này sau khi bị đánh xuống một quyền thì lập tức sụp đổ nổ tung. "Vì cái gì không phải màu đen!!" OÀ...ÀNH! "Vì cái gì không phải màu đỏ!" OÀ...ÀNH! "Vì cái gì không phải là màu tím!" Cô gái này nói mỗi một câu đều nổi giận đánh xuống một quyền, đánh vào bốn phía xung quanh Mạnh Hạo, khiến cho mặt đất bốn xung quanh Mạnh Hạo hoàn toàn sụp đổ, duy chỉ có dưới chân của hắn là còn lại một khối đáng thương. Thậm chí hư vô bốn phía cũng ở trong từng quyền rơi xuống mà như muốn vỡ vụn sụp đổ... Da đầu Mạnh Hạo càng thêm run lên. Hắn cảm thấy cô gái này là một người điên... Loại lực lượng thân thể này đã vượt quá sự tưởng tưởng của Mạnh Hạo. Hắn thậm chí cảm thấy dù mình có mang mặt nạ lên thì đoán chừng cũng không phải là đối thủ của cái người điên này. Giờ phút này, Mạnh Hạo lập tức nghĩ đến hình dung của Quý Hồng Đông về cô gái trước mắt này, hoàn toàn tán thành. Mắt nhìn thấy cô gái điên này đang đánh vào hư vô, Mạnh Hạo liền tranh thủ thời gian, thân hình nhoáng lên một cái, nhảy vào trong một chỗ hư vô khác. Lúc thân hình của hắn sắp bị cuốn đi thì hắn nghe được một tiếng gầm nhẹ chưa từng có của cô gái kia. "Tại sao lại là màu xanh!!" OÀ..ÀNH! Sắc mặt của Mạnh Hạo trắng bệch, trong khoảnh khắc ở bên trong hư vô bị truyền tổng ra ngoài, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua mu bàn tay của chính mình, ấn ký ở trên đó đang dần dần triệt để tiêu tán. "Chẳng lẽ là bởi vì nó." Mạnh Hạo có chút do dự, nhưng nghĩ đến sự đáng sợ của nữ nhân điên kia, thì thân hình của hắn lại thoáng run lên. Từ nhỏ đến lớn, từ lúc đọc sách đến tu hành, đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác khủng bố như thế đối với một cô gái. Rất nhanh, Mạnh Hạo thấy hoa mắt, đến khi tất cả rõ ràng trở lại thì Mạnh Hạo nhìn thấy khói đen ở trên bầu trời, cảm nhận được khí tức quen thuộc ở bốn phía. Đây... Chính là phụ cận Vãng Sinh Động. Cùng lúc đó, cỗ thi thể tiên nhân kia giờ phút này đang nhanh chóng thu nhỏ lại. Xem bộ dáng của nó thì dường như chẳng mấy chốc sẽ hoàn toàn khôi phục lại như bình thường. Mà bốn phía lúc này cũng lần lượt có người truyền tổng ra như vậy, xuất hiện ở từng chỗ khác nhau. Mạnh Hạo phát hiện ra vậy thì không chậm trễ chút nào lấy ra Như Ý Ấn, sau khi thử một lần, Mạnh Hạo lập tức nhíu mày. Quả nhiên là như hắn đã đoán trước, Như Ý Ấn đã mất đi hiệu lực. Thu hồi lại Như Ý Ấn, thân hình Mạnh Hạo chợt lao ra, nhưng cũng không phải hướng ra ngoài, mà là hướng về phía Vãng Sinh Động nhanh chóng chạy tới. Lúc chưa đi đến đây , hắn đã suy nghĩ kỹ càng, mình bị vây ở chỗ này, có thể nói là thập tử vô sinh, căn bản là cũng không có khả năng chạy ra khỏi phiến khu vực này. Mà sinh cơ duy nhất, chính là cái... Vãng Sinh Động nhìn như là tử lộ kia! Cái tử lộ này, so với những thứ kia thì còn có một đường sinh cơ! Mạnh Hạo không có lựa chọn nào khác, đây là một lần đánh bạc, tất cả hắn đều đã suy nghĩ kỹ, nên giờ phút này lập tức lao thẳng về phía trước. Nhưng nháy mắt khi Mạnh Hạo vừa bị truyền tổng ra ngoài, thì bỗng nhiên, ở bốn phía bên ngoài thung lũng, ở bên dưới hơn mười đạo cột sáng, chỗ mà Quý gia đang ở, vị trung niên nam tử kia bỗng nhiên mở mắt ra. "Xuất hiện!" Tay phải của hắn vung lên, lập tức có một bức tranh xuất hiện ở trước mặt, mà ở bên trong đó, thình lình lại chính là Mạnh Hạo lúc này đang bay nhanh. "Hướng chính bắc!" Nam tử trung niên này hờ hững mở miệng, thân hình nhoáng lên một cái lập tức bay đi. Một ít lão giả Nguyên Anh của Quý gia ở bên cạnh gã cũng đều có sắc mặt âm trầm, mang theo ý muốn giết người nhanh chóng đi theo, nhảy vào bên trong thung lũng, bước vào bên trong khói đen. Còn có cả những tu sĩ của Lý gia, nguyên một đám đều mang theo sát khí, lần lượt nhảy vào. Vì một mình Mạnh Hạo, mà giờ phút này có chừng hơn mười người nhảy vào. Bất kỳ một ai trong số những người này đều có thể giết chết Mạnh Hạo, nhưng hôm nay lại tiến vào toàn bộ, hiển nhiên không phải là lo lắng Mạnh Hạo chạy trốn, mà là việc này, bọn hắn nhất định phải tham dự. Khi những người này vừa nhảy vào bên trong sương mù, thì vị Vương gia thập tổ mà không ai phát giác ra kia lập tức mỉm cười, đi thẳng về phía trước. Rõ ràng là lão đang đi ở trong đám đông tu sĩ, nhưng vẫn không ai có thể nhìn thấy lão như trước. Khi những tu sĩ Nguyên Anh của Quý gia và Lý gia bước vào bên trong sương mù thì tu vi dần dần bị áp chế, rất nhanh đã trở về cảnh giới Kết Đan, nhưng lại có trình độ đại viên mãn. Tuy nói là như thế, nhưng bất cứ một cái nào, cũng vẫn có thể trực tiếp đưa Mạnh Hạo vào chỗ chết. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chớp mắt đã đi xa. vị nam tử trung niên Trảm Linh của Quý gia kia mặc dù tu vi bị áp chế, nhưng vẫn có thể chống cự được một lát, chỉ cần thời gian không quá sai thì gã vẫn có thể giữ cho mình có tu vi Nguyên Anh. Tốc độ nhanh nhất đương nhiên cũng chính là nam tử trung niên này, nhưng khi gã đang bay nhanh trong sương mù, thì đột nhiên ở bên cạnh gã có một tiếng ho khan già nua bỗng nhiên truyền ra. Tiếng ho khan này tới quá mức đột nhiên, khiến cho sắc mặt của nam tử trung niên này lập tức biến đổi, bước chân nháy mắt đã dừng lại. "Ai!" Trên mặt gã hiện lên vẻ kinh nghi bất định, cho dù ở nơi đây tu vi đã bị áp chế, nhưng dù sao gã cũng là cường giả Trảm Linh, có cảm ứng đối với nguy cơ của bản thân. Một cái chớp mắt vừa rồi, cái tiếng ho khan này mang đến cho gã một cảm giác, hóa thành tiếng nổ vang ở trong đầu. Tựa như nếu người này muốn diệt sát mình, thì chỉ cần một sát na là có thể làm được. "Vị tiền bối nào ở đây, tại hạ Quý gia..." Nam tử trung niên này tê cả da đầu, gã nghĩ tới Vãng Sinh động. giờ phút này cái loại cảm giác nguy cơ này, lại khiến cho hô hấp của gã có chút dồn dập. "Quý Thập Nhất, hắn coi như không tồi." Âm thanh già nua, mang theo một tia cảm khái, ung dung truyền tới. "Thập Nhất thánh tổ..." Nam tử trung niên kia lập tức miệng đắng lưỡi khô, trái tim nhảy lên bang bang. Đối phương nói ra Quý Thập Nhất, đó là một cái tên mà người ngoài rất khó biết được, cái tên này đại biểu cho một nhóm người già nhất của Quý gia. Bất cứ một cái nào cũng là tổ tiên mà toàn bộ Quý tộc phải quỳ xuống cúng bái. "Vãn bối... Vãn bối chưa từng thấy qua Thập Nhất thánh tổ..." Thân hình của nam tử trung niên này run rẩy. Cái loại áp lực như có như không đến từ đối phương, lại làm cho gã cảm thấy tựa như thế giới đang sụp đổ. "Tốt rồi. Lão phu sẽ không làm khó tiểu bối ngươi, ở chỗ này đả tọa một nén nhang, ngươi có thể được đi ra." Bốn phía nam tử trung niên này, truyền đến âm thanh phiêu hốt. Âm thanh này lộ ra vẻ âm u, lại khiến cho nam tử trung niên này sau khi nghe xong thì sắc mặt liên tục biến hóa, sau khi do dự một chút thì vẫn là lựa chọn khoanh chân ngồi xuống. Vương gia thập tổ kia đứng ở trước mặt nam tử trung niên này, nhìn về chỗ khói đen ở sâu bên trong. Lão đứng ở chỗ này, nhưng nam tử trung niên kia căn bản là nhìn không thấy. "Tiểu oa nhi, lão phu đã giúp ngươi lưu lại người này, giải quyết vấn đề lớn nhất cho ngươi. Những kẻ còn lại đều bị áp chế đến Kết Đan, nếu như vậy mà ngươi không có cách nào chạy trốn, vậy thì nói rõ coi như ta có giúp ngươi chạy trốn, thì ngươi cũng chết ở bên ngoài. Như vậy thì lão phu chỉ có thể đem hoàn mỹ hiện tại của ngươi cướp đi." "Đáng tiếc, từ xưa đến nay, trạng thái hoàn mỹ phải là không bị người bồi dưỡng, không biết là lực lượng nào đang làm nhiễu... Bằng không mà nói, ngược lại là có thể bắt ngươi đi, bồi dưỡng cho ngươi tới Nguyên Anh, sau đó đoạt tới. Cho nên, tốt nhất là ngươi không nên để cho ta thất vọng, phải mau chóng cường đại a." Lão giả này nhẹ giọng mở miệng, trong mắt lộ ra ánh sáng âm u, giờ phút này thoạt nhìn lão cực kỳ quỷ dị. "Còn có một trăm hai mươi dặm..." Ánh mắt Mạnh Hạo lộ ra tia sáng. Vị trí mà hắn bị truyền tổng ra ngoài, cách Vãng Sinh động không gần, nếu là lúc bình thường thì khoảng cách này đối với hắn cũng không thấm vào đâu. Nhưng hôm nay, tại khu vực này nguy cơ tứ phía, hơn một trăm dặm này đối với Mạnh Hạo mà nói, chính là sinh tử. Hắn đã triển khai toàn bộ tốc độ, nháy mắt đi xa. Một trăm mười lăm dặm, một trăm lẻ năm dặm, một trăm dặm... Mạnh Hạo đã nhìn thấy thi thể tiên nhân đang không ngừng thu nhỏ lại rất rõ ràng. Hắn đang muốn nhảy lên bay qua, thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến. Một tiếng nổ vang, trong chốc lát từ bốn phía truyền ra, lần lượt từng bóng người dựa vào tốc độ kinh người đồng loạt đến. Những thân ảnh này tốc độ cực nhanh, trực tiếp khuấy động sương mù ở nơi đây, khiến cho ở trong màn sương mù này, những tu sĩ của các tông môn khác bị truyền tổng ra ngoài đều nguyên một đám sắc mặt biến hóa, đồng loạt nhìn về một ít thân ảnh lão giả đang bay rất nhanh kia. Trong đám người, có Trần Phàm, có Hàn Bối, có Sở Ngọc Yên, có Vương Hữu Tài, Lý Thi Kỳ, còn có... Hứa Thanh. Bọn hắn đều nhìn thấy cảnh tượng này, thậm chí còn thấy được thân ảnh của Mạnh Hạo ở phía xa! Giờ phút này, bởi vì sương mù cuồn cuộn đã bị tản ra, mà thân ảnh của Mạnh Hạo nháy mắt đã hiển lộ, bị người nhìn thấy, mà hắn cũng không có tâm tư đi che lấp cái gì, trực tiếp hiển lộ trong ánh mắt của mọi người gần xa. "Mạnh... Mạnh Hạo!!" Trần Phàm hoàn toàn ngây ngẩn, trong óc ù ù, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo. Y đã tìm Mạnh Hạo nhiều năm, nhưng kể từ sau khi đối phương mất tích, thì từ đầu đến cuối đều không có xuất hiện. Nhưng y thế nào cũng vô pháp dự liệu được là ở chỗ này rõ ràng lại có thể nhìn thấy được Mạnh Hạo. Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch, thân hình run rẩy. Nàng kinh ngạc nhìn y phục của Mạnh Hạo, vẻ mặt mang theo đắng chát. Giờ phút này, nàng dĩ nhiên là đã minh bạch, Phương Mộc... chính là Mạnh Hạo! Chính là tên tu sĩ Triệu quốc đã ở chung với mình hơn nửa năm trong sơn cốc năm đó. Việc này đối với Sở Ngọc Yên mà nói, giống như là sấm sét. Nhưng cái sấm sét này, trên thực tế ở trong thế giới ý thức của nàng đã sớm tồn tại. Hôm nay tuy nàng đã có chuẩn bị, những vẫn không cách nào đi áp chế, trong lòng nhấc lên từng trận phức tạp. Cuộc đời nàng, có hai nam nhân làm cho nàng khó quên nhất, một người là Mạnh Hạo. Khó quên, bởi vì dây dưa năm đó, bởi vì một hồi oán hận không thể nói rõ, cũng không thể tả rõ được. Người thứ hai, chính là Phương Mộc. Kể từ thời khắc biết được đối phương chính là Đan Đỉnh, thì nàng cũng không biết vì cái gì, mà cứ chốc chốc lại nghĩ tới đối phương, thậm chí khi thân ảnh của đối phương hiện ra trong đầu, thì hoặc là hừ nhẹ, hoặc là mỉm cười, hoặc là có chút xấu hổ. "Phương Mộc... Mạnh Hạo..." Trong đầu Sở Ngọc Yên, hai cái hình ảnh này thủy chung không cách nào trọng điệp. Cuối cùng còn dư lại, chỉ còn sâu đậm đắng chát cùng với phức tạp. Vương Hữu Tài trầm mặc. Gã nhìn thân ảnh Mạnh Hạo, trong lòng ngược lại lại bình tĩnh nhát. Trong lúc mơ hồ, gã như nhìn thấy được như đang ở Đại Thanh Sơn ngày đó, lúc mình nhìn lên trên, thấy được thư sinh Mạnh Hạo. Lý Thi Kỳ ngóng nhìn Mạnh Hạo, trầm mặc không nói, nàng nghĩ tới trận chiến của hai người năm đó. Hàn Bối thở sâu, nàng thông minh, nên từ thần sắc của Sở Ngọc Yên, nàng lập tức nhìn ra được một ít manh mối, nhưng thủy chung vẫn không nghĩ ra được cụ thể. Tuy nhiên đối với Mạnh Hạo, nàng có ấn tượng rất mạnh, giờ phút này mắt phượng lóe lên, ngóng nhìn qua. Mạnh Hạo... Cái tên này, thân ảnh này, đã xa cách Nam Vực nhiều năm, nhưng hôm nay vừa xuất hiện, thì vẫn vang danh như trước!