Chương 647: Không Chém Được!(2)

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:07:25

Quý gia Thập Cửu phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, vô cùng sợ hãi và kinh khủng, trong âm thanh còn mang theo vẻ không thể tin. - Đây là...Đây là...Sơn Hải Đế phiên. Trong tiếng kinh hô của lão, thân thể lão nổ vang, vốn là một cái ảo ảnh mơ hồ như không cùng một thế giới với Mạnh Hạo. Nhưng giờ phút này lại đang bị cưỡng ép lôi ra, hiển lộ ra ở trước mặt Mạnh Hạo, hóa thành một lão già. Lão già này cả người chật vật, trên mặt giống như bị một vệt mực màu đen thiêu đốt, khí tức toàn thân hỗn loạn, chỉ khoảng trên dưới Kết Đan, hiển nhiên là bị áp chế cường hành. Vẻ mặt lão giống như không dám tin vào chính mình, thế nhưng lại bị túm vào bên trong phiến thế giới này. - Điều đó là không có khả năng, không thể nào là Đế Phiên!! Trong truyền thuyết, Đế Phiên đã bị phá vỡ. - Đế Phiên em gái ngươi. Trên mặt Mạnh Hạo lộ ra vẻ tức giận, nghĩ đến màn sinh tử lúc trước. Hắn cũng nhớ đến lời nói của Thủy Đông Lưu lúc đó, phàm là người được ông nhớ kỹ, Quý Thiên không thể diệt nhân quả. Hắn cũng biết nếu không có Thủy Đông Lưu, bản thân hôm nay chỉ sợ là cửu tử nhất sinh. Giờ phút này trong lúc tức giận, hắn vô tình nói ra câu cửa miệng của chim anh vũ. Trong khi nói hắn tiến tới, tay phải nâng lên, một quyền hạ xuống, tiếng nổ vang lên, tiếng kêu thê lương thảm thiết của lão già truyền ra. - Ngươi chỉ là một người phàm, vậy mà cũng dám đả thương lão phu, ngươi... - Rầm! - Ngươi dám giết ta! - Rầm Lực lượng tay phải của Mạnh Hạo cực kỳ cường đại, không ngừng oanh kích vào bên trong trước mặt Quý gia Thập Cửu. Thân thể lão già này không ngừng hủy diệt, nhưng tu vi của bản thân lão cường hãn, cho dù bị công kích như thế, nhưng khả năng khôi phục lại thân thể lại cực kỳ nhanh. - Chỉ là người phàm, vậy mà cũng xứng đả thương lão phu sao? Ngươi dẫn lão phu từ Quý giới vào trong đây cũng tốt, đợi lão phu sau khi khôi phục, sẽ tự tay giết ngươi. Trong mắt Mạnh Hạo hàn quang chớp lên, hắn chỉ đơn giản là thu tay phải về, ánh mắt lạnh lùng nhìn lão già trước mặt, trong ánh mắt lộ ra những tia sáng kỳ lạ. Những tia sáng này làm cho lão già sửng sốt, nhưng sau đó lại lạnh lùng cười rộ lên. Nhưng trong khoảnh khắc, khi tiếng cười của lão truyền ra, Mạnh Hạo bấm tay niệm thần chú, một chỉ điểm vào ngay trên mi tâm lão già. - Giết ngươi thật đáng tiếc, ta muốn dùng máu của ngươi, cộng thêm máu của tên Quý Tử năm đó để lại, để luyện Huyết linh của Mạnh mỗ. - Tốc độ khôi phục của lão phu, còn nhanh hơn thương thế mà ngươi tạo ra. Khi lão già dữ tợn cất tiếng nói, thì tay phải Mạnh Hạo vung lên, Liên Hoa kiếm trận bay múa, hóa thành lực Tuế Nguyệt, không ngừng giáng xuống trên người lão già này. Ở trong Liên Hoa kiếm trận, lão già biến sắc nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng. - Nếu có thể nhiều gấp đôi thì còn có chút ảnh hưởng tới lão phu. Nhưng những thứ lực Tuế Nguyệt như bây giờ, còn chưa đủ. - Không đủ này. Trong mắt Mạnh Hạo những tia sáng lạnh chớp động, hắn trực tiếp lấy ra bốn thanh kiếm gỗ, lần lượt đâm vào trong cơ thể của lão già này, ngăn cản sự khôi phục của lão. Lão già kia vốn dĩ cương quyết mà kiêu ngạo, vậy mà sau khi nhìn thấy bốn thanh kiếm gỗ kia, nhất là khi bị bốn thanh kiếm gỗ này đâm vào bên trong cơ thể, thì lão phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương. - Chết tiệt, chết tiệt, đây là Kiếm Giết Tiên. Ngươi, ngươi, ngươi, rốt cuộc ngươi là ai, mà có thể có Kiếm Giết Tiên này. Tuy nói phong ấn còn chưa được mở ra, nhưng đây là ... Kiếm Giết Tiên. Thương thế của lão trong nháy mắt chuyển biến thành xấu, tốc độ khôi phục lập tức chậm chạp đến cực điểm. Dưới mọi cách tra tấn của Mạnh Hạo, Quý gia Thập Cửu đã thê thảm đến cực điểm. - Cái ta có, chính là thời gian để tra tấn ngươi. Trong mắt Mạnh Hạo hàn quang chớp động. Trong khi Mạnh Hạo đang tra tấn Quý gia Thập Cửu, thì ở nơi Đông Thổ - Đại Đường, trong một ngôi nhà cực kỳ xa hoa, nữ tử năm đó đã có duyên gặp mặt Mạnh Hạo một lần, một người con gái tính tình cuồng ngạo - Phương Du, nàng đang chậm rãi lau đi vết máu tươi trên khóe miệng. Làm cho Quý gia Thập Cửu cũng không có cách nào dự liệu được, đó là thuật Diệt Nhân Quả của lão cũng đã lan đến cả Đông Thổ Đại Đường, lan đến cả nơi ở của Phương Du. Trên mặt Phương Du lộ ra vẻ tức giận, nàng mạnh mẽ đứng lên, vừa mới ra khỏi cửa, bỗng nhiên một âm thanh phẫn nộ đến cực điểm của nữ tử, từ trong hậu viện của cấm viện, vang lên kinh thiên động địa. - Quý gia. Nghe thấy âm thanh này, Phương Du biến sắc, nàng nhìn thấy một bóng người từ trong cấm địa hậu viện bay thẳng lên, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt mình, hóa thành một thiếu phụ trung niên áo quần đẹp đẽ quý giá. Trong lúc này, người phụ nữ xinh đẹp này sắc mặt âm trầm, khi xuất hiện thì thiên địa biến sắc, hư vô bốn phía run lên, toàn bộ mặt đất đều chấn động, ngay cả những tòa nhà bốn phía, cho dù có tồn tại vô số cấm chế, cũng đều xuất hiện dấu vết vỡ vụn. - Mẫu thân... Thân thể Phương Du run lên, nàng sợ nhất chính là mẫu thân của nàng. - Theo ta đi. Thiếu phụ trung niên này chính là người đã từng xuất hiện ở Tống gia – Nam Vực năm đó. Trong ánh mắt của nàng lộ ra sát cơ mãnh liệt, xoay người liền đi thẳng đến tổ trạch của Quý gia ở Đông Thổ - Đại Đường phía xa xa. - Mẫu thân, ngàn vạn lần đừng xúc động, phụ thân đã từng nói... - Đừng nói đến cha ngươi trước mặt ta, rốt cục ngươi có đi hay là không? Trong đôi mắt phượng của mỹ nữ trung niên kia lộ ra sát khí. Đông Thổ - Đại Đường, trong một tòa nhà cực kỳ xa hoa, một lát sau khi truyền ra một tiếng nổ kinh thiên. Toàn bộ tòa nhà đổ sụp xuống, chia năm xẻ bảy, có thể nhìn thấy rất nhiều bóng người rất là bình tĩnh, từ trong đó nhanh chóng đi ra. Thậm chí ở trên đường đi ra còn có người thấp giọng nói cười, cũng có người vẫn tiếp tục xem cuốn sách ở trong tay, hơn nữa lại còn có một lão già trong tay cầm một cái bàn tính, vừa đi vừa tính. Mọi người vẫn bình tĩnh như thế này chỉ có một khả năng... Cái tòa nhà này chắc là thường xuyên bị những tiếng nổ vang mà sụp xuống như thế này. Bên trong tòa nhà bị đổ sụp này có vị mỹ phụ trung niên cùng với Phương Du, thân ảnh hai người hóa thành cầu vồng trong nháy mắt bay ra ngoài, thẳng về phía tổ trạch Quý gia trên đất Đông Thổ Đại Đường ở xa xa. Theo một tiếng thở dài, từ trong tòa nhà vừa sụp đổ, một nam tử trung niên mặc áo dài văn sĩ lắc đầu, ông lắc đầu từ bên trong đi ra, ngẩng đầu nhìn bóng dáng vợ con biến mất ở phía xa xa, ông thở dài nhưng cũng không đi ngăn cản. Trên bầu trời, vẻ mặt trung niên mỹ phụ đấy sát khí, tốc độ cực nhanh, kinh thiên động địa. Bên người nàng, Phương Du vẻ mặt khẩn trương, nhưng trong lòng thì lại đang có một nỗi hưng phấn, trong nỗi hưng phấn mang theo kích động. Một lát sau, đã thấy hai người ẩn ẩn hiện hiện ở gần một tòa thành trì. Tòa thành trì này màu đen, hình vuông, trông nó giống như một pho tượng lớn trấn áp mặt đất.