"Ngươi như vậy là không đúng, như vậy rất không có đạo đức. Ném đồ vật lung tung như vậy xui rủi có thể trúng một vị tiểu bằng hữu nào đó. Vạn nhất may mắn không trúng vị tiểu bằng hữu nào đó thì cũng nện trúng cá tôm nhãi nhép trong hồ, như vậy rất không nên a. Ta nói, ngươi nên kéo ta xuống nhẹ nhàng thôi, ngươi nên..."Cái mũ trên đầu hắn vậy mà lại tiếp tục thao thao bất tuyệt bài thuyết giáo của mình.
Mạnh Hạo cau mày, Từ Lạc Đê thì chợt sửng sốt, mà đám hậu nhân phía sau lão thì vẫn còn nguyên vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm vào cái mũ trên đầu hắn. Sau một lúc lâu, Từ Lạc Đê càng cảm thấy như tên tu sĩ trước mắt đang cố ý giở trò khỉ với mình thì sắc mặt càng thêm âm trầm,
"Đủ rồi! Đây không phải chỗ mà ngươi nên đến, nếu ngươi đã không muốn nói thật thì lão phu ra tay bắt trói ngươi đem về đích thân tra hỏi là xong chuyện." Từ Lạc Đê quả thực cũng không thể suy đoán được Mạnh Hạo trước mặt có phải là cứu viện từ bên ngoài tới đây giúp đỡ Tiếu gia hay không. Nhưng lúc này, tâm trạng lão đã bị Mạnh Hạo làm cho mất hứng, hơn nữa tu vi Mạnh Hạo chỉ là Trúc cơ sơ kỳ nên hắn không cần phải coi trọng. Chỉ cần bắt hắn lại tra hỏi là rõ ràng lai lịch của hắn mà thôi.
Vừa nói xong, cả người lão bước ra một bước, tay phải nâng lên hóa thành một luồng sáng đỏ sẫm dần thành hình dáng một ngọn roi đỏ tươi. Ngọn roi gào thét, uốn éo phát ra tiếng rít ba ba liên hồi, mà chuôi ngọn roi này lại huyễn hóa thành một cái đầu rắn dữ tợn đang thụt thò cái lưỡi dài rồi tiến thẳng về phía Mạnh Hạo.
Thấy Từ Lạc Đê xuất thủ, đám tộc nhân Từ gia phía sau lão đều phấn chấn tâm thần. Đối với bọn chúng, chỉ cần việc mà gia chủ ra tay, thì chưa bao giờ phải gặp thất bại. Giờ phút này cả bọn đều lộ ra vẻ dữ tợn, hưng phấn mong chờ được nhìn thấy tận mắt gia chủ ra tay thu thập tên Trúc cơ sơ kì kia.
Mạnh Hạo nhìn thoáng qua Từ Lạc Đê, loại tu sĩ trình độ này, trong lúc hộ tống Hứa Thanh ở động thiên phúc địa, hắn giết cũng không ít a. Lúc này hắn nâng tay phải lên quăng một trái cây màu đỏ sậm ra phía mảnh đất trước mặt.
Dưới cái phẩy tay của Mạnh Hạo, trái cây kia rơi phịch xuống mặt đất rồi nhanh chóng chìm sâu xuống lòng đất. Chỉ nháy mắt sau, dưới lòng đất xuất hiện từng đợt chấn động, ngay khi chiếc roi đỏ sậm kia sắp sửa bắt gọn lấy Mạnh Hạo thì một tiếng sấm nổ vang rền, trước mặt Mạnh Hạo lúc này xuất hiện một nhánh dây màu đỏ từ dưới đất lao thẳng lên trời. Nhánh dây vươn cao tới mấy trượng, tán phát từng đợt uy áp tu vi Trúc cơ Trung kì, trong nháy mắt lao thẳng tới bóng roi kia.
Ầm một tiếng.
Bóng roi kia vậy mà yếu ớt đến mức không chịu nổi một kích, nhanh chóng nát bấy. Đồng thời mỗi nhánh dây đỏ cũng nhanh chóng mọc ra một cái miệng đầy răng sắc nhọn mang theo một khí thế hung mãnh lao tới Từ Lạc Đê.
Từ Lạc Đê sắc mặt nhanh chóng chuyển sang tái nhợt lại. Mà một đám tộc nhân phía sau lão cũng lao nhao hốt hoảng cùng với vẻ không thể tin được hiện rõ trên mặt. Chỉ là tốc độ mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng, ngay khi những âm thanh kinh hô truyền ra thì hơn mười nhánh dây leo dữ tợn cũa Mạnh Hạo đã nhanh chóng tới gần lão rồi. Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Từ Lạc Đê nhanh chóng co rút lại, lão đưa tay vỗ vào ngực mình rồi phun ra một ngụm tiên huyết ra ngoài. Ngụm máu này nhanh chóng hóa thành một đám sương mù sau đó ngưng tụ thành một cái đầu lâu đỏ tươi đụng thẳng vào hơn mười nhánh dây kia.
Âm thanh va chạm ầm ĩ như muốn nổ tung cả không gian linh hồ, Từ Lạc Đê lúc này tái nhợt mặt mày bị đẩy lùi về phía sau. Nguyên một dám tộc nhân hậu bối Từ gia cũng đều phun ra máu tươi, sắc mặt trắng nhợt.
"Ngự linh chi tu!!" Từ Lạc Đê trợn mắt há mồm lui về phía sau đồng thời la lênthất thanh.
Không chỉ một mình lão phản ứng như vậy, mà Tiếu Trường Ân bên kia cũng trợn tròn hai mắt nhìn về Mạnh Hạo. Thậm chí thần sắc của đám người bên Tiếu gia cũng biến hóa, thiếu nữ kia lúc này hơi thở gấp gáp nhìn về phía Mạnh Hạo.
"Cho dù ngươi có là Ngự linh chi tu thì thế nào chứ, dù gì thì linh vật của ngươi cũng chỉ có tu vi Trúc cơ mà thôi..." Trong mắt Từ Lạc Đê lúc này lại đầy sát cơ nhìn Mạnh Hạo trừng trừng. Lão biết rõ ưu khuyết của Ngự linh tu sĩ, đó chính là đặt quá nặng linh vật mà coi nhẹ tu luyện của bản thân, nên tu vi bản thân thường yếu kém. Do đó mà kiêng kị nhất chuyện cùng người đấu trực diện. Chỉ là còn chưa đợi lão nói xong, miệng lão bỗng nhiên ngắc ngứ như có người đột nhiên bóp chặt cổ họng lão lại, thân thể lão lúc này run lên bần bật.
Trước mặt hắn, ngay chính giữa khoảng đất đang chấn động mạnh mẽ, xuất hiện một nhánh dây mang màu tím sẫm vừa thô vừa to gấp đôi nhánh dây bình thường. Trong chớp mắt nhánh dây này xuất hiện, một khí tức uy áp Trúc cơ hậu kì mãnh liệt tràn ra khắp bốn phía.
Vốn dĩ thực lực của Nhánh dây cũng chưa cao tới mức như vậy, chỉ là thời gian vừa rồi chịu lạc ấn của Mạnh Hạo, đồng thời cũng hấp thụ một chút ít máu tươi của hắn bên trong lạc ấn nên nhanh chóng lột xác. Hiện giờ nó có thể ngưng tụ được một nhánh có thể có tu vi ngang ngửa với Trúc cơ hậu kì!
"Cút!" Mạnh Hạo lạnh nhạt nói, từ đầu đến giờ thần sắc của hắn cũng không có nhiều biến hóa. Mà thật ra cũng đúng, vì nhìn lại một đường chạy trốn từ trong tay lão quái Nguyên Anh trong động thiên phúc địa ra được đến đây, việc đấu với một tu sĩ Trúc cơ trung kì không có chút ý nghĩa nào với hắn cả.
Chỉ là ngay khi hắn vừa nói ra, Tiếu Trường Ân bên cạnh chợt biến sắc mặt, đang muốn mở miệng nói gì đó thì bặt gặp ánh nhìn tựa như cười nhưng không phải cười của Mạnh Hạo lướt qua. Lão đờ người ra mà không có cách gì mở miệng được nữa.
Sắc mặt Từ Lạc Đê lúc này liên tục biến hóa, chốc lát sau thì lão lùi lại, phất tay áo vòng quanh đám tộc nhân nhanh chóng rời khỏi nơi này. Đến khi lão đã đi xa, hai mắt lúc này cũng đã phủ đầy oán hận sâu đậm. Nhưng hắn không dám oán Mạnh Hạo, chỉ đổ hết lên đầu Tiếu gia, hiển nhiên lúc này hắn đã hoàn toàn nghĩ rằng Mạnh Hạo chính là viện trợ mà Tiếu gia mời đến giúp sức rồi.
Nhìn đám người Từ gia đã rời đi xa, Mạnh Hạo sắc mặt như thường như cũng không thu hồi nhánh dây lại, chỉ là vẫn giữ thái độ như cũ, miệng tựa như cười nhưng không cười nhìn qua Tiếu Trường Ân đang đứng bên kia.
"Đa tạ đạo hữu đã ra tay tượng trợ. Tiếu mỗ vừa rồi thật sự đã bị bức tới đường cùng nên mới xài hạ sách này, mong đạo hữu lượng thứ..." Tiếu Trường Ân chắp tay hướng về Mạnh Hạo cúi thấp đầu.
Trước mặt người khôn thì không nên nói vòng vo, trường hợp này được Tiếu Trường Ân cũng thuần thục áp dụng vào, vừa gặp Mạnh Hạo, lão nói thẳng trực tiếp vào ngay vấn đề. Chính vì vậy mà khuôn mặt cười cười như không của Mạnh Hạo mới chậm rãi thu hồi lại. Mạnh Hạo sao mà không rõ ràng mánh khóe của lão chứ, vừa đặt chân tới bờ hồ, Tiếu Trường Ân đã cố ý lộ vẻ phần khởi vui vẻ khi nhìn thấy Mạnh Hạo nhằm lợi dụng sự xuất hiện của hắn tạo áp lực lên Từ gia.
Cho nên, Mạnh Hạo mới không ra tay giết người mà chỉ kêu đám Từ gia rút khỏi nơi này. Cũng vì thế mà Tiếu Trường Ân lúc đó như muốn nói gì đó lại thôi. Từ gia rút lui, nhưng mọi oán hận còn đó cũng không để dành cho Mạnh Hạo, mà là đổ dồn về Tiếu gia bọn họ. Thậm chí sau khi Mạnh Hạo rời khỏi nơi này, Từ gia ắt hẳn sẽ trút toàn bộ mọi oán hận lên đầu Tiếu gia ngay lập tức.
Ngươi đã sớm tính toán ta, thì ta cũng thuận nước đưa thuyền đi vậy. Nhìn qua thì dường như Mạnh Hạo đã hóa giải hết phiền phức, nhưng chỉ cần Mạnh Hạo rời khỏi nơi này, Từ gia cũng sẽ nhanh chóng tiến đến đây một lần nữa. Lần này, cái giá mà Tiếu Trường Ân trả sẽ là một mức cao vô cùng, cũng không chỉ là gả con gái hay quyền sở hữu linh hồ như lúc đầu nữa.
Tiếu Trường Ân cười gượng, chắp tay hướng về Mạnh Hạo cúi đầu. Nữ tử bên cạnh lão lúc này trầm mặc như đã hiểu ra một vài điều, cũng cúi đầu hướng về Mạnh Hạo cảm ơn theo sau lão.
"Đa tạ ân công." Thanh âm trong trẻo, êm tai của cô gái này cất lên.
"...sau đó đem ta đặt nhẹ nhàng lại vào chỗ cũ, không thể dẫm dưới chân như vậy..." Lúc này, ngay lúc bốn phía yên tĩnh lại, thì âm thanh từ cái mũ trên đầu Mạnh Hạo lại càng nghe được rõ ràng hơn. Từ đầu đến giờ, quả thật cái mũ này vẫn còn thao thao bất tuyệt chưa chấm dứt xong câu chuyện a.
Mạnh Hạo cau mày lại.
"Đạo hữu hãy rộng lượng mà bỏ qua cho Tiếu mỗ, Từ gia kia thèm muốn linh hồ thì cũng được đi, nhưng hắn thấy ta thọ nguyên không còn nhiều lắm nên còn muốn thâu tóm Tiếu gia ta, ài..." Vẻ mặt Tiếu Trường Ân cũng đắng chát, vừa nói xong lại ho thêm một tràng dài dữ dội khiến cô gái bên cạnh lão vội vàng tiến tới gần, lo lắng bất an.
Mạnh Hạo lúc này mới nhìn thoáng lại Tiếu Trường Ân một lần nữa, quả thật đối phương bây giờ đã đầy tử khí bao quanh người.
"Đây là nơi nào." Mạnh Hạo lạnh lùng hỏi.
"Tiền bối, nơi này là khu vực giáp ranh của phạm vi thế lực Huyết Yêu tông và Nhất Kiếm tông." Lần này không phải Tiếu Trường Ân trả lời Mạnh Hạo mà là cô gái đứng bên cạnh lão, nàng lúc này có chút hồi hộp lo sợ nhìn Mạnh Hạo, sau đó nhẹ giọng đáp lời.
Mạnh Hạo nghe vậy bèn vỗ túi trữ vật lấy ra một miếng ngọc giản xác định vị trí của mình, sau đó bèn nhíu mày trầm ngâm. Tiếu Trường Ân lúc này vẫn còn quan sát Mạnh Hạo, rồi nhìn nhánh dây dữ tợn bên cạnh hắn vài lần, sau đó cắn răng hạ quyết tâm tiến tới.
"Đạo hữu, Tiếu mỗ nguyện đem linh hồ này tặng cho đạo hữu."Tiếu Trường Ân vừa thốt ra, ngoại trừ nữ tử bên cạnh hắn, tất cả tộc nhân còn lại đều sửng sốt.
Mạnh Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Tiếu Trường Ân, nhưng hắn cũng chưa đưa ra ý kiến gì, chỉ lẳng lặng đứng đó.
"Tiếu mỗ vốn là đệ tử Huyết Yêu tông, trước kia thân mang trọng thương nhưng may mắn vẫn còn giữa được cái mạng nhỏ này, chỉ là tu vi cũng không cách nào tăng tiến được nữa, thọ nguyên cũng gần cạn kiệt, cũng chỉ còn có thể sống thêm vài năm nữa mà thôi.
Linh hồ này cũng được một vị tiền bối ban thưởng cho ta, trở thành nơi sinh sống của Tiếu gia. Hôm nay đã có nhiều người nhóm ngó như vậy, chỉ e là khó có thể giữ lại được, hồ này tuy nói linh khí không nhiều, nhưng linh vật ở chỗ này sinh trưởng lâu ngày đạt được rất nhiều chỗ tốt.
Kính xin đạo hữu nhận lấy hồ này." Tiếu Trường Ân thành khẩn nói. Nội tâm lão cũng đắng chát nhưng tình thế Tiếu gia bây giờ quả thật không còn cách nào khác. Quan hệ với Huyết Yêu tông cũng đã đoạn tuyệt từ lâu, bọn họ cũng không thể nào vì một vị sư huynh đã rời khỏi tông môn từ lâu mà tham gia vào trận đấu đá, tranh giành lợi ích giữa các gia tộc tu chân nho nhỏ thế này.
Biện pháp duy nhất, dường như chỉ có thể nhờ cậy vào vị tu sĩ Ngự Linh Trúc cơ sơ kì nhưng có được linh vật Trúc cơ hậu kì trước mắt mà thôi.
"Huống hồ hiện nay, bên ngoài cũng không hề yên ổn, Huyết Yêu tông cùng với Nhất Kiếm tông thường xuyên xảy ra xung đột, đồng thời đại chiến cũng xảy ra rải rác khắp nơi. Tuy nơi này cũng là một vùng chiến khu, nhưng ngoại trừ những trận chém giết tranh giành giữa các gia tộc thì lại không có bao nhiêu người để mắt đến..." Nghe Tiếu Trường Ân từng lời từng lời cẩn thận nói ra đủ lợi ích để lôi kéo hắn ở lại, Mạnh Hạo chỉ cười cười không nói, nhưng ánh mắt cũng mơ hồ lóe lên một tia sáng.
Thâm tâm hắn biết mình cho dù là vô tình nhưng cũng đã lấy vật mà Thanh La tông bỏ bao công sức tìm kiếm kia đi. Chắc hẳn lúc này Thanh La tông cũng đã nổi lên lửa giận ngút trời, chỉ không loan tin ra nhưng chắc hẳn là đã âm thầm tổ chức tìm kiếm mình trong phạm vi lớn rồi a.
"Tin tức không lan truyền rộng rãi ra ngoài thì hẳn là sẽ không có nhiều khả năng sẽ liên lụy tới Hứa sư tỷ." Mạnh Hạo trầm tư suy nghĩ một chút. Lúc này hắn cần nhất chính là đề tăng tu vi của bản thân lên, tranh thủ thời gian ngưng tụ ra đạo đài thứ tư. Khi đó, với bốn tòa hoàn mỹ đạo đài, Mạnh Hạo có thể tranh phong cùng với toàn bộ đạo tử trong ngũ tông tam tộc này rồi.
Thực lực của hắn bây giờ đã trội hẳn thiên kiêu, có thể xếp vào trong top mười nhân vật có thực lực mạnh mẽ nhất trong cảnh giới Trúc cơ. Thậm chí, chỉ cần hắn thành công mở ra sáu tòa đạo đài, thì hắn nắm chắc có thể hoàn toàn đem tất cả đạo tử một hơi nghiền ép sạch sẽ!
"Đáng tiếc từ sau khi đạt được Hoàn mỹ trúc cơ thì không còn cách nào hấp thu lực lượng thiên địa bên ngoài được nữa. Cho dù cố lắm, cũng gian nan mới có được, mà kết quả cũng không khá hơn bao nhiêu...chỉ có thể trông chờ vào dược lực trong đan dược, nhưng đây cũng không phải là cách lâu dài được." Mạnh Hạo đành âm thầm thở dài. Hoàn mỹ trúc cơ tuy rất mạnh mẽ, nhưng cũng có lợi hại song hành. Tuy nhiên nếu cho hắn chọn lại thì hắn vẫn lựa chọn đạt tới Hoàn mỹ trúc cơ như trước mà thôi.
"Nếu ta có khả năng, thì khi tới Trúc cơ hậu kì..." Trong đôi mắt nhỏ của Mạnh Hạo lúc này lóe lên một tia sáng khó nhận ra được, rồi nhìn Tiếu Trường Ân với một bộ dạng thành khẩn phía trước, một lúc sau thì nhẹ gật đầu.
"Mấy chuyện này ngày sau có thể biết, ta lưu lại đây một đoạn thời gian cũng không vấn đề. Chuẩn bị một chỗ bế quan cho ta, bình thường không được phép quấy rầy, mặt khác mang toàn bộ linh thạch mà tộc ngươi có được qua đây." Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
Tiếu Trường Ân nghe vậy cảm thấy vui tươi hẳn lên. Chỉ là nghe thấy câu sau của hắn, trong lòng đầy khổ sở nhưng vẫn căn răng một cái rồi gật đầu đồng ý.