Chương 167: Ngươi như vậy là không có đạo đức . . .

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:06:44

"Ngươi bị đần thật à? A, a, ta thích những tên đần, đần độn phi thường phi thường tốt a, ồ, sao ngươi còn chưa truyền tống đi, chắc hẳn là ngươi thật sự bị đần độn? Con chim kia thế nào lại đi chọn một tên đần được chứ?" Bì Đống một bên lúc này đang lải nhải liên mồm, lời tiếp lời như không có điểm dừng. Thanh La lão tổ vừa ngửa mặt lên trời thét dài, cả người cũng nhanh chóng tiến tới. Lão chỉ nhấc tay phải lên đã khiến cho thiên địa ảm đạm, hóa thành chấn động vặn vẹo mà bao trùm lấy không gian xung quanh Mạnh Hạo. Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này vô cùng tái nhợt, hắn chỉ còn nước cười khổ mà nhìn màn sáng vừa ngăn được một kích vừa rồi của Thanh La lão tổ đang ảm đạm xuống, sau đó là liếc nhìn lồng giam ở phía trên, từng gương mặt đầy phẫn nộ đến cực điểm bên trong làn khói đen của cạnh lồng đang gào thét. Hắn cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng vận dụng Như Ý ấn, Ầm một tiếng, cả thân thể hắn trong nháy mắt tràn ra một cảm giác đau nhức kịch liệt. Ngay trước khi màn sáng bên ngoài hoàn toàn vỡ vụn, thì bên cạnh người Mạnh Hạo bỗng nhiên xuất hiện một lỗ đen lớn, dưới tất cả ánh nhìn của mọi người mà nhanh chóng bao trùm lấy Mạnh Hạo, kể cả Bì đống bên người hắn rồi cắn nuốt hoàn toàn. Cuối cùng, bóng dáng Mạnh Hạo cũng mất hút, chỉ còn lại thanh âm của Bì Đống vang vọng lại. "Ngươi làm như vậy khiến cho ta vô cùng thưởng thức ngươi a, chỉ là ngươi thật sự là đồ đần độn thật sao? Không thể a, không có khả năng này a, cái con chim không có một chút đạo đức căn bản kia cũng có thể lại chọn ra một tên đần độn a,...đần độn...đần độn..." Thanh âm của nó vẫn còn quanh quẩn vang bên trong phúc địa này, cũng có thể lúc này bốn phía trở nên yên tĩnh lại, nên thanh âm đó có chút rõ ràng và vang vọng hơn hẳn khiến cho sắc mặt Thanh La lão tổ sa sầm xuống vô cùng khó coi. Lúc này ánh mắt của lão đầy lửa giận ngút trời, mà trước mắt hắn, là sợi xích sắt sau khi Bì Đống nhận chủ thì nó mất đi mục tiêu xiềng xích bị Bì Đống giãy văng ra.. "Nhận chủ...Vật ấy vậy mà lại nhận chủ, cổ văn từng nói là nó không nhận chủ, không thể nào tồn tại khả năng nhận chủ cơ mà!!" Hơi thở của Thanh La lão tổ ngày càng hổn hển, sau đó ngửa mặt lên trời hét lớn. Trung niên mỹ phụ cũng thở dài một tiếng, nhưng bỗng nhiên hai mắt nàng lóe lên. Lúc này, lồng sắt giữa không trung cũng nhanh chóng nổ tung hình thành nên một đám hắc khí rồi dần co rút lại. Sau đó hóa thành một thân ảnh mờ ảo được hắc khí bao phủ xung quanh, nhưng khí tức thân ảnh này phát ra khiến cho Thanh La lão tổ chấn động cả tâm thần. "Như Ý ấn của Thiên hà Như Ý tông...có vật đó thì trách sao người này có thể rời khỏi đây được. Tìm cho bằng được hắn, không tiếc mọi giá cũng phải tìm cho ra hắn, cũng không được để lộ cho bên ngoài biết được Cực Yếm đã nhận chủ. Đây là chuyện xấu, nhưng cũng là chuyện cực tốt, tuy không còn khả năng luyện ra Trường Sinh khí nữa, nhưng bây giờ có thể trực tiếp luyện ra Trường Sinh đan rồi!!!" Lúc này, tại Nam Vực rộng lớn, ở một vùng bên rìa thuộc thế lực Huyết Yêu tông, nơi đây có một hồ nước trong như gương tràn đầy linh khí, sương mù quanh năm lượn lờ khiến cho nơi này như một cảnh thế ngoại đào viên vậy. Tuy nhiên, đây cũng chỉ là cảm nhận của phàm nhân a, còn thực tế trong mắt tu sĩ, linh khí nơi này không ít, chỉ có điều so với đại tông môn dồi dào thì vẫn còn kém rất xa. Thậm chí, một số tiểu tông môn cũng có lượng linh khí dồi dào hơn hẳn. Nơi này do vị trí nằm ngoài rìa biên giới , tuy vẫn thuộc phạm vi thế lực của Huyết Yêu tông nhưng chịu rất ít ảnh hưởng từ tông môn này, lại giáp ranh với phạm vi thế lực của Nhất Kiếm tông nên rất hiếm khi thấy người của Huyết Yêu tông ngự không bay qua lại. Tính ra tại chỗ này sinh tồn cũng không tính là nguy hiểm cho lắm. Chỉ là giữa Huyết Yêu tông và Nhất Kiếm tông có mối huyết cừu mà toàn Nam vực không ai không biết, mặc dù không có đại khai sát giới, nhưng chém giết trên quy mô nhỏ thỉnh thoảng vẫn diễn ra. Cho nên, những chiến trường giữa Huyết Yêu tông và Nhất Kiếm tông chủ yếu diễn ra tại phạm vi bên ngoài thế lực của họ như những chỗ này mà thôi. Bên hồ là một tòa sơn trang của một gia tộc tu sĩ họ Tiếu, gia chủ của gia tộc này cũng là người mạnh nhất có tu vi Trúc cơ Trung kì. Trong đám còn lại chỉ có bảy tám con cháu có tu vi Ngưng khí cảnh, còn lại chỉ là những tộc nhân có tư chất tầm thường mà thôi. Cũng may xưa kia gia chủ Tiếu gia từng là đệ tử Huyết Yêu tông, nhưng do tuổi tác đã cao lại bị trọng thương khiến cho tu vi không cách nào tăng tiến thêm được, mà thọ nguyên của lão cũng không còn nhiều lắm. Những đệ tử như vậy thường được Huyết Yêu tông an bài rời khỏi tông môn, xây dựng gia tộc tu chân tại những vị trí xung quanh tông môn, coi như là nhân tuyển cho lứa đệ tử của Huyết yêu tông sau này. Hơn nữa cho dù bình thường Nhất Kiếm tông hay tiến đến cũng không để tâm tới bọn họ. Nên tính ra, Tiếu gia coi như sinh sống bình yên tại nơi này. Loại bình yên được nói đến là trong trường hợp không gặp phải chuyện tình với đại tông môn, còn những phát sinh xung đột, va chạm giữa những gia tộc có cùng tình huống như Tiếu gia vẫn xảy ra hằng ngày. Nhất là linh hồ mà Tiếu gia đang chiếm giữ luôn khiến cho các gia tộc xung quanh đều thèm thuồng đến đỏ mắt. Bọn chúng đã sớm nhòm ngó vị trí này từ lâu rồi, nếu gia chủ Tiếu gia không có tu vi này thì linh hồ này cũng đã sớm bị chia cắt xong xuôi rồi. Hôm nay, nhìn qua thì thọ nguyên của gia chủ Tiếu gia tính ra chỉ còn chưa đủ vài năm, thân thể cũng ngày càng yếu ớt khiến nguy cơ của gia tộc lại trỗi dậy mạnh mẽ. Mà nhất là lúc này, đối diện với bọn họ là người đứng đầu Từ gia với thần sắc bất thiện đang cười lạnh. "Trường Ân đạo hữu, Từ mỗ đề nghị ngươi nên cân nhắc một chút. Ta và ngươi nếu có thể trở thành thông gia, hơn nữa còn cùng sở hữu linh hồ này, thì không phải hai họ Từ Tiếu sẽ mãi trường tồn mà cũng có thêm phần cơ hội nắm chắc có thể quay trở lại Huyết Yêu tông thêm một lần nữa sao." Tộc trưởng Từ gia Từ Lạc Đê cười nhưng như không cười truyền ra từng tràng thanh âm âm u. Sau lưng lão là hơn mười tộc nhân đều mang tu vi Ngưng khí, trong đó có một thanh niên nổi bật có tu vi Ngưng khí tầng tám đang cười híp mắt, nhìn vào bóng dáng yêu kiều, có chút tiều tụy cũng với phẫn hận của một nữ tử bên trong đoàn người Tiếu gia trước mặt. Nữ tử này mặc một chiếc váy xanh dài, lọn tóc nàng tung bay theo con gió bên bờ hồ thổi qua làn da như ngọc, dung nhan xinh đẹp. Hơn nữa nàng còn có một đôi mắt phượng đầy linh động càng làm nổi bật lên vẻ đẹp hiếm có của nàng. Tiếu Trường Ân mang một vẻ bệnh tật yếu ớt, dường như sinh mệnh chi hỏa của lão đã ảm đạm có thể bị tắt bất cứ lúc nào, đang đứng bên cạnh nàng cùng với bảy tám con cháu Ngưng khí kì trong tộc. Vốn lão đang định phản bác lại thì bỗng nhiên cả người như gập xuống, tràn ra từng trận ho dữ dội. Nữ tử bên cạnh chỉ dám nhẹ nhàng đỡ lấy lão, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. "Từ Lạc Đê, linh hồ này ta có thể chuyển giao toàn quyền sở hữu cho ngươi. Nhưng chuyện thông gia thì không thể." Tiếu Trường Ân thở dài, vỗ nhẹ lên bàn tay của nữ tử nhằm trấn an nàng. Nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía đám người Từ gia, tuy giọng nói vẫn còn mang theo suy yếu nhưng ngữ khí đầy quyết tâm chém đinh chặt sắt. "Linh hồ, từ lâu Từ gia ta đã muốn, mà nữ nhi am hiểu phù lục của Tiếu gia, Từ gia ta cũng muốn. Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý..." Từ Lạc Đê mở miệng cười nhạt, chỉ là trong mắt hiện lên một vòng sát cơ, rồi lão nhanh chóng phóng thẳng ra phía trước. Một bước bước ra của lão mang theo uy áp Trúc cơ trung kì, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ tám phía. Khiến cho sắc mặt cả đám tộc nhân Ngưng khí của Tiếu gia đại biến, tâm thần khẩn trương. Uy áp cũng khiến cho hồ nước bên cạnh cũng cuồn cuộn đầy sóng. Chỉ là lúc này mặt trời vốn đang treo cao trên bầu trời, trong phút chốc bỗng nhiên tối sầm lại, dường như trong chớp mắt vừa rồi, cả thiên địa như bị bao phủ bởi một thứ gì đó. Nhưng tình trạng này cũng nhanh chóng được khôi phục lại như lúc đầu. Thậm chí nếu như ngay thời điểm người nào đó đang nháy mắt, thì mười mươi sẽ không nhận ra được biến động vừa rồi. Chỉ là lúc này hai nhà Từ, Tiếu đang bên bờ hồ đều biến sắc, cả bọn đều trợn mắt há mồm. Từ Lạc Đê hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên không tin được, còn Tiếu Trường Ân thì đang lửa giận ngập trời bỗng nhiên thất thần. Sau lưng bọn hắn là mấy tiểu bối Ngưng khí cũng đang nhìn về phía hồ nước đầy hoảng sợ. Trên hồ nước lúc này thình lình hiện ra một cái hắc động lớn khiến cả mặt nước đều quay cuồng, bên trong có một bóng người mang theo đầy hắc khí lảo đảo bước ra, đồng thời phun ra một ngụm máu tươi. Cùng với đó là một loạt âm thanh ồn ào cũng truyền ra theo. "Ta còn chưa nói xong, ngươi có thật là đồ đần không vậy? đồ đần? đồ đần?" Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này tái nhợt, vừa bước ra bèn nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, sau đó ánh mắt hắn rơi vào đám tu sĩ đứng bên hồ kia. Mà lỗ đen kia sau khi hắn bước ra thì cũng nhanh chóng biến mất. Tiếu Trường Ân hít sâu một hơi rồi nhanh chóng khôi phục lại tâm tình của mình, ánh mắt lão cũng lộ ra một tia sáng kì dị, sau đó lão nhanh chóng đưa tay ngăn nữ tử như đang muốn mở miệng nói gì đó bên cạnh mình. Tiếu Trường Ân còn như vậy, đừng nói tâm tình Từ Lạc Đê lúc này. Dù sao thì lão cũng không phải là người sở hữu linh hồ này, hôm nay cũng không mang hảo ý gì đến đây, cho dù phe lão đang chiếm ưu thế, nhưng xuất hiện một màn biến hóa như vậy cũng khiến trong lòng lão đầy bất an. Nhưng ánh mắt của lão nhanh chóng lộ ra một tia lăng lệ ác liệt, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh. Lúc nãy lão có chút chột dạ khi thấy Mạnh Hạo xuất hiện, chỉ là bây giờ nhận ra tu vi Mạnh Hạo, lão mới thở phào một hơi. Có điều Mạnh Hạo dùng một cách thức xuất hiện vô cùng kì lạ và quỷ dị, nên trong lòng lão vẫn có một tia bất an. "Đạo hữu là người ở đâu? Vì sao lại đến linh hồ này??" bởi vì thái độ của Tiếu Trường Ân trước mặt không chút khác lạ, nên trong tâm của Từ Lạc Đê có chút nghi ngờ. Dù tu vi của Mạnh Hạo lúc này chỉ là Trúc cơ sơ kì, nhưng tình thế đối đầu vi diệu hiện nay khiến cho lão cũng có chút bận tậm, cùng không thể xác định được đối phương có phải tới đây nhằm trợ lực cho Tiếu gia hay không. Lúc này lão mở miệng hỏi Mạnh Hạo, bảy tám hậu bối tộc nhân cũa lão cũng đều nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, nội tâm đầy khẩn trương. "Tại hạ đang trong quá trình truyền tống thì đột nhiên xảy ra một vài biến cố nên mới vô tình mà xuất hiện tại đây." Cả người Mạnh Hạo cũng nhoáng một cái, xuất hiện ngay tại bờ hồ. Vừa lúc hắn đặt chân xuống, Tiếu Trường Ân âm thầm lôi kéo nữ tử bên cạnh, cùng với đám hậu bối lui lại giữ khoảng cách với Từ gia, trên mặt cũng lộ ra nét vui vẻ. Từ Lạc Đê nhìn thấy sự biến đổi trên khuôn mặt của Tiếu Trường Ân không khỏi nhíu mày. Chính vì vậy, khi Mạnh Hạo tới bên bờ hồ này thì Từ Lạc Đê nhanh chóng tiến ra một bước, đồng thời tản ra một uy áp Trúc cơ trung kì hình thành uy hiếp trực tiếp lên hắn. Miệng cười nhưng trong bụng thì không cười, đang định tiếp tục mở miệng chất vấn tiếp thì một thanh âm từ chiếc mũ trên đầu Mạnh Hạo truyền ra. "Ngươi như vậy là không đúng, rất không có đạo đức. Ngươi không nên nói dối như vậy, rõ ràng vừa rồi còn chạy trối chết mới tới được nơi này, thế nào mà ngươi cố ý nói thành như vậy. Ngươi tới đây là có mục đích, ngươi là cố ý tới đây." Sắc mặt Mạnh Hạo lúc này cũng đen lại, Từ Lạc Đê cũng sững người một chút mà hai mắt Tiếu Trường Ân cũng co rút lại đôi chút nhưng lão nhanh chóng giữ vẻ mặt vui sướng như lúc đầu. Mà thiếu nữ bên cạnh lão lại trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn về cái mũ trên đầu Mạnh Hạo. Mạnh Hạo cau có mặt mày, đưa tay giật cái mũ xuống sau đó vo lại thành một cục hung hăng ném thẳng ra xa. "Xin hỏi đạo hữu, đây là nơi nào vậy, nơi này có gần tông môn nào không?" Rồi hắn cũng không thèm để ý gì tới cái mũ kia nữa, mà lúc này đang đảo mắt một vòng nhìn về Từ Lạc Đê đang cảnh giác tràn ra uy áp đầy uy hiếp về phía mình, sau đó nhìn sang Tiếu Trường Ân. "Đạo hữu đã rõ ràng hết rồi còn cố làm bộ làm tịch sao? Ngươi tới đây có mục đích gì? Nếu không Từ mỗ..." Dường như Từ Lạc Đê càng ngày càng cảm thấy người trước mặt cổ quái vô cùng. Chỉ là chưa kịp nói xong thì giữa không trung vang lên tiếng phịch một cái, cái mũ vừa bị Mạnh Hạo hung hăng vo tròn rồi ném ra xa lúc nãy bỗng nhiên lóe lên một cái, một lần nữa lại xuất hiện trên đầu Mạnh Hạo lại như cũ.