Chuyện này vượt khỏi tưởng tượng của bọn họ, thậm chí khiến cho bọn họ không thể lý giải. Chuyện như vậy, nhìn như không phức tạp, nhưng trên thực tế, nếu muốn nghĩ sâu thêm, thì tồn tại nhân quả tuần hoàn làm cho người ta cảm thấy cực kỳ phức tạp.
Dù sao, cảnh giới thứ hai ... chỉ là hư ảo!
Nhưng tại trong cảnh giới thứ hai hư ảo phát sinh quen biết với người và chuyện xưa, thế nhưng lại sinh ra cộng hưởng ở hiện thực, việc này vô cùng quỷ dị!
Khi mọi người còn đang kinh hãi, Mạnh Hạo quay đầu lại, nhìn về phía cái khe mà cấm chế mở ra, sau một lát trầm mặc, hai mắt hắn hiện ra một chút quyết đoán, cất bước. Trong tiếng hô hấp dồn dập, bọn họ tận mắt thấy Mạnh Hạo vài bước liền tới gần cấm chế, thân thể nhoáng một cái, cả người ... nháy mắt đã bước vào trong đó.
Khoảnh khắc Mạnh Hạo bước vào, cái khe của cấm chế vặn vẹo, trong chớp mắt liền khôi phục như cũ, mà Mạnh Hạo ... giờ phút này là đứng trong cấm chế.
Cùng mọi người bên ngoài, cách một tầng cấm chế, dường như cách cả một thế giới.
Mạnh Hạo không để ý đến người bên ngoài chấn động như thế nào, hắn nhìn bốn phía, lại nhìn thi hài Nhất Hiên Tử, trong trầm mặc đến gần, yên lặng đứng nơi đó, sau khi ôm quyền cúi đầu thật sâu, thì ở bên cạnh nhà hoang, đào ra một cái hố sâu.
Cẩn thận bỏ thi hài Nhất Hiên Tử vào trong hố sâu, bất kể là cây sáo kia, hay là cái trống chớp động ánh sáng, Mạnh Hạo đều không lấy làm của riêng, mà để vào trong hố sâu.
- Nhất Hiên Tử, mặc kệ là ngươi có thừa nhận quen biết ta hay không, trong trí nhớ của ta, chúng ta là bằng hữu... Nguyện ngươi nhập thổ vi an, nếu như có luân hồi ... hy vọng chúng ta có thể gặp nhau.
Mạnh Hạo nhìn hài cốt trong hố sâu, trong mắt lộ ra hồi ức, nghĩ tới từng màn cùng nhau bị phạt tiên, ở chung với đám hoàn khố của các sơn phong trong cảnh giới thứ hai.
Hồi lâu, Mạnh Hạo than nhẹ, đang muốn vùi đất xuống, bỗng nhiên, bên cạnh hài cốt trong hố sâu, mặt trống màu tím kia, thế nhưng lại truyền ra một tiếng trống. Thanh âm này giống như tim đập, chợt xuất hiện trong bát phương yên tĩnh này, vô cùng rõ ràng.
Hai mắt Mạnh Hạo ngưng tụ, khi nhìn lại, mặt trống màu tím này, tản mát ra hào quang màu tím, cư nhiên lại từ trong hố sâu, chậm rãi nổi lên, lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.
Trống này lớn cỡ đầu người, mặt trống màu đen, bốn phía màu tím, ở phía trên mơ hồ có thể nhìn thấy vô số phù văn nhấp nháy sáng tối, nhất là ở trên mặt trống, lạc ấn một cái đồ đằng.
Đồ đằng này là một con cóc màu đen, bộ dạng thoạt nhìn có chút dữ tợn, đầu lưỡi ở trong miệng vươn thật dài, nhưng lại vòng quanh một hắc long!
Hắc long kia giãy giụa, nhưng dường như lại không có sức hoàn thủ trước mặt con cóc này.
Rõ ràng chỉ là một cái đồ đằng, nhưng khi Mạnh Hạo nhìn thấy, lại có loại ảo giác có động thái, mà ở một mặt trống khác, cũng tồn tại một đồ đằng.
Chẳng qua là một con cá sấu khổng lồ. Cá sấu này, lân phiến dữ tợn, bộ dáng hung tàn, cái miệng mở ra, dường như phát ra tiếng rít gào không âm thanh.
Trống này, cực kỳ không tầm thường!
Mạnh Hạo trầm mặc, sau một lúc lâu đưa tay phải ra, mặt trống màu tím lóe lên vài cái hào quang, chậm rãi rơi vào trong lòng bàn tay Mạnh Hạo.
Khoảnh khắc đụng chạm vào tay Mạnh Hạo, trong đầu Mạnh Hạo lập tức ông một tiếng, như nghe được tiếng cóc rít gào, hắc long thê lương, còn có con cá sâu kia âm u lạnh lẽo.
Sau một lúc lâu, mới khôi phục lại, cùng lúc đó, ở trong đầu Mạnh Hạo nhiều hơn một ít phương pháp vận dụng trống này.
Cảnh tượng này được mọi người ngoài cấm chế thấy hết, ai nấy đều mở to mắt, lộ ra vẻ rung động, trong lòng cho dù hâm mộ ghen tị, nhưng vẻ mặt vẫn không dám lộ ra một chút nào.
Sự đáng sợ lúc trước của Mạnh Hạo, đã cho bọn họ ấn tượng không thể xóa nhòa, đã sớm trở thành lạc ấn, tồn tại thật sâu tại đáy lòng.
Mạnh Hạo yên lặng thu hồi mặt trống màu tím này, ngẩng đầu nhìn hài cốt, lại ôm quyền cúi đầu.
- Đa tạ đạo hữu thành toàn, vật ấy ở trong tay ta, tất sẽ không bị bôi nhọ.
Trong lúc Mạnh Hạo nói, bốn phía xuất hiện một cơn gió dịu dàng, gió này thổi qua bốn phía, thổi bay tóc Mạnh Hạo, như có người thì thào nói nhỏ ở trong gió.
Cuối cùng, Mạnh Hạo đem đất vùi lên hài cốt, dần dần tu chỉnh ra một nấm mồ, vung tay phải lên, một tấm ván gỗ bay tới, ngón tay hắn liên tục khắc trên đó. Trong chớp mắt, bia mộ xuất hiện, cắm sâu tại trên phần mộ.
Nhất Hiên Tử chi mộ.
- Đạo hữu, một đường đi hảo.
Mạnh Hạo nhẹ giọng mở miệng, khi xoay người, đi ra ngoài cấm chế, tất cả nơi đây, hắn không có đi quấy rầy, cũng không có đi sưu tầm. Như hắn đã nói ban đầu, cũng chỉ là vì thấy được Nhất Hiên Tử, khơi gợi lại ký ức, nên đến mai táng mà thôi.
Theo Mạnh Hạo tiêu sái đi ra, cấm chế chớp động, lộ ra khe hở, sau khi Mạnh Hạo bước ra, cấm chế lại khôi phục như thường, mọi người nơi đây, ai nấy đều mang theo vẻ cổ quái nhìn về phía Mạnh Hạo.
Thậm chí đáy lòng cũng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác ... bí hiểm đối với Mạnh Hạo.
Không để ý đến mọi người, Mạnh Hạo đi thẳng về phía trước, bỗng nhiên ngừng một chút, hắn quay đầu lại liếc nhìn Quý Tiếu Tiếu một cái.
Quý Tiếu Tiếu bị Mạnh Hạo liếc một cái này, đáy lòng lập tức run lên, trong trầm mặc nàng cắn răng, cùng tộc nhân Quý gia hạ giọng nói vài câu, sau đó ở trong vẻ không thể tin nổi của tộc nhân Quý gia, thân thể Quý Tiếu Tiếu nhoáng lên, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười ha hả, thân thể cũng bay nhanh về phía trước, Quý Tiếu Tiếu đi theo ở phía sau, hai người trong nháy mắt đã đi xa không thấy bóng dáng, lưu lại đám người ở nơi đây ngơ ngác nhìn nhau. Nhưng có một điều chắc chắn, ấn tượng Mạnh Hạo để lại cho họ, đã sớm mãnh liệt đến thâm căn cố đế.
Mạnh Hạo ở phía trước, Quý Tiếu Tiếu ở phía sau, hai người nháy mắt đi xa, khi đi tới địa phương mà mọi người nhìn không tới, Mạnh Hạo quay đầu lại, như cười như không liếc Quý Tiếu Tiếu một cái.
Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng, trước khi bước vào Yêu Tiên cổ tông, tại trong dải ngân hà kia, cả thân thể đối phương đều dán lên mặt mình.
- Ký thân của Quý Minh Phong tuy là đệ tử hạch tâm của núi thứ nhất, nhưng chỗ của y, lại không phải ở núi thứ nhất, mà đang ở dưới núi thứ ba.
Quý Tiếu Tiếu tươi cười với Mạnh Hạo, có chút không rét mà run, vội vã mở miệng.
- Dẫn đường đi.
Mạnh Hạo thản nhiên nói, trên thực tế, hắn cũng không phải là coi trọng thi thể của Quý Minh Phong, mà là muốn dùng phương pháp này, hoàn toàn kéo Quý Tiếu Tiếu về phía mình.
Kể từ đó, chẳng khác gì là ở Quý gia, chôn một cái đinh*, một khi bản thân gặp chuyện không may, Quý Tiếu Tiếu cũng chạy không được. Vả lại, bởi vì thân là tộc nhân Quý gia, kết cục phản bội tộc sẽ thê thảm hơn.
*nội gián.
Điểm này, Quý Tiếu Tiếu sao có thể không hiểu, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác. Nàng vốn nghĩ rằng, ở cảnh giới thứ hai, bản thân chỉ xem như là kế tạm thời mà thôi, tại trong cảnh giới thứ ba này, đủ để xoay chuyển càn khôn.