"Vị đạo hữu này...đạo hữu..." Hoàng Đại Tiên cố nén run rẩy trong lòng. Lúc này sắc mặt hắn tái nhợt, một bên cố gắng nén sợ hãi mà bày ra một bộ dạng đầy thiện cảm, một bên thì như vô ý lùi dần về phía sau.
"Ha ha, gặp nhau...gặp được nhau là hữu duyên a, đạo hữu cứ thoải mái ở đây đi, không sao cả...không sao cả." cả người Hoàng Đại Tiên chợt run rẩy, sau khi nói xong cũng nhanh chóng muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng ánh mắt Mạnh Hạo lúc này đầy bình thản mà nhìn thoáng qua Hoàng Đại Tiên bên kia, ánh mắt hắn cũng nhanh chóng rơi xuống chân của gã. Hoàng Đại Tiên lập tức chấn động cả người, không dám nhúc nhích thêm chút nào. Mồ hôi trên trán gã cũng đổ xuống từng hột, sắc mặt cũng trở nên tái mét, dường như hai chân của gã lúc này cũng không còn thuộc về bản thân gã nữa thì phải.
Đảo mắt nhìn lướt qua gã từ đầu tới chân, ánh mắt Mạnh Hạo cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt gã. Ngay lúc đó, trong đầu Hoàng Đại Tiên chợt ầm vang lên một tiếng, cả người như bị mất hồn. Một cảm giác sợ hãi mãnh liệt chợt trào dâng khắp người gã.
"Trúc cơ...người này nhất định là Trúc cơ..." Từ trước tới nay, người mạnh nhất mà gã từng gặp là Trúc Cơ. Cho nên khi thấy Mạnh Hạo để lại cho gã cái cảm giác hoảng sợ kinh người, thâm bất khả trắc đó thì hắn vô thức mặc định cảnh giới của Mạnh Hạo chính là cái cảnh giới cao nhất mà hắn từng gặp.
Không đợi Mạnh Hạo nói thêm gì nữa, Hoàng Đại Tiên bịch một tiếng rồi quỳ thẳng xuống đất, sắc mặt tái nhợt.
"Tiền bối tha mạng, tiểu nhân thuận miệng nên mới nói mấy lời sai trái như vậy. Tiền bối đại nhân đại lượng, tha mạng. . ." Trái tim của Hoàng Đại Tiên chợt run rẩy, lúc này bộ dạng hắn đang cầu xin, còn lưng áo đã bị mồ hôi tuôn ra ướt đẫm.
Mạnh Hạo có chút do dự, thật ra hắn chưa từng nghĩ tới việc gây khó dễ với một tu sĩ Ngưng khí nho nhỏ, biết được động phủ này đã có chủ rồi thì hành vi bản thân cũng đích thật là cướp đoạt của người ta rồi.
Chỉ là thái độ do dự của hắn, rơi vào trong mắt Hoàng Đại Tiên lại khiến cho y càng thêm sợ hãi mãnh liệt.
"Hắn muốn giết ta! !"
"Xong rồi xong rồi. Trước kia ta cũng từng nghe nói qua về những tên tu sĩ Trúc cơ, bọn chúng giết người như ngóe, thậm chí còn có một vài kẻ có ham mê kì lạ, như thích ăn thịt người..." Nghĩ tới đây, Hoàng Đại Tiên chợt thấy trước mắt tối sầm lại, một nỗi bi phẫn chợt trào dâng trong lòng. Gã cảm giác thà rằng bản thân mình bị nhốt như lúc trước cũng còn hay, ít nhất cũng không có gì nguy hiểm đến tình mạng. Nhưng hôm nay...
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Hoàng Đại Tiên chợt giật mình một cái. Gã không muốn chết, trong đầu chợt hiện lên vô số ý niệm. Ngay khi Mạnh Hạo vừa ngẩng đầu lên nhìn, đang định mở miệng nói chuyện thì gã lập tức hô to lên.
"Ồ? Đây là động phủ của ta sao? Kỳ quái, thế nào mà ta lại cảm thấy linh khí trong động phủ này như nồng đậm hơn nhiều như vậy chứ? Hơn nữa nhìn bốn phía cũng đầy hào quang lấp lánh như chứa đựng khí tức của Tiên gia thế này!
Tiền bối quả nhiên là một vị cao nhân, nguyên bản động phủ này vô cùng bình thường, không ngờ tiền bối vô đây ở, đã biến một động phủ đơn sơ này thành Tiên cảnh như vậy a!" Hoàng Đại Tiên nhanh nhạy tiếp tục nói. Lời gã vừa thốt ra khiến cho Mạnh Hạo chợt sững sờ.
Động tác sững sờ này của hắn lại khiến cho tâm thần Hoàng Đại Tiên càng thêm phấn chấn, cảm giác như bản thân đã nắm được một đường sinh cơ nên càng thêm ra sức.
"Nhìn toàn bộ cái động phủ này khiến cho tâm tình kích động của ta lâu như vậy còn chưa hồi phục lại được. Ta hiện tại cũng hiểu ra bản thân mình thiếu sót cái gì rồi, chính là cái loại chấp nhất truy cầu trong tu hành của tiền bối, cùng với cái khí chất siêu việt của tiền bối mà tạo thành cảm giác nồng đậm như vậy!" Hoàng Đại Tiên nhìn qua động phủ. Dường như trong động phủ tầm thường này, gã vừa được chứng kiến một kỳ tích nào đó, ánh mắt lộ ra một vẻ vô cùng cuồng nhiệt đan xen vào đó là một vẻ sùng kính vô cùng.
"Cái khí tức tiên phong đạo cốt trên người tiền bối lại khiến cho bản thân ta không nhịn được mà muốn bái lạy, một lần bái lạy lại tăng thêm cảm giác kích động không cách nào khống chế được. Ta cảm giác như tu vi của bản thân lúc này vẫn không ngừng dao động nhảy nhót được a!" Hoàng Đại Tiên càng nói càng kích động, nước miếng văng tung tóe. Lúc này vì mục tiêu nịnh nọt Mạnh Hạo, dường như gã đã phải dùng hết sức lực của mình rồi.
Mạnh Hạo nghe gã nói mà không khỏi trợn mắt há mồm. Sau đó, hắn chần chờ một chút, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có chút ngại ngùng.
"Ta cảm thấy chuyện này không biết có phải do Thiên ý hay không, nhưng lại cảm thấy giống như Thiên ý khiến cho tiền bối xuất hiện ở đây. Vãn bối không có yêu cầu gì hết, chỉ mong có thể lây nhiễm được chút Tiên khí trên người tiền bối mà thôi, kính xin tiền bối có thể thành toàn." Hoàng Đại Tiên càng nói càng nhập tâm. Lúc này vừa nói xong, vẻ mặt gã đầy chan chứa, chân thành mong chờ nhìn Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cảm thấy da đầu như run rẩy, hắn tự cho rằng bản thân tại Kháo Sơn tông cũng đã học không ít công phu vuốt mông ngựa, thậm chí khi đối mặt với Kháo Sơn lão tổ cũng có thể hành nghề điêu luyện thành thạo. Nhưng lúc này hắn lại đột nhiên phát hiện, quả nhiên người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp a.
Tại một địa phương như Mặc Thổ, cũng có người tài ba đến vậy...Chỉ là những lời nói này vô dụng đối với hắn. Lúc này hắn đang liếc nhìn về phía tu sĩ này, sắc mắt cũng chợt trở nên nghiêm túc.
Hắn nghiêm mặt lại khiến cho tâm thần Hoàng Đạo Tiên run lên một cái, nhưng gã vẫn kiên trì nói tiếp.
"Tiền bối còn có một ưu điểm lớn nhất, đó chính là trong thời khắc mấu chốt cũng không vì nịnh nọt mà thay đổi, hết thảy mọi lời tâng bốc chỉ như gió nhẹ thoảng qua, nói trở mặt liền trở mặt, vô cùng gọn gàng, quyết đoán. Đây mới chính là đại anh hùng, đại hào kiệt a."
Mạnh Hạo nghe đến đó, rốt cuộc cũng chịu đựng không nổi mà bật cười. Nụ cười này quả thật cũng đã khiến cho áp lực trong lòng hắn từ một loạt sự tình phát sinh tại Vãng Sinh động chợt như được thả lỏng đi rất nhiều.
"Được rồi, ta đã quen yên tĩnh một mình. Động phủ này vốn trước kia thuộc về ngươi thì ta cũng không chiếm cứ không công như vậy. Ngươi nghĩ xem mình cần gì, coi như là cho ta thuê lại vậy." Mạnh Hạo bèn cắt ngang lời tâng bốc vuốt mông ngựa trong miệng Hoàng Đại Tiên đang chực tuôn ra.
Mồ hôi Hoàng Đại Tiên tuôn đầy đầu, lúc này trong lòng mới yên tâm thở nhẹ ra một hơi, thầm nghĩ xem như cái mạng nhỏ đã giữ lại được rồi. Vì cái mạng nhỏ này mà vừa rồi dường như gã đã lấy ra hết toàn bộ vốn liếng đầu óc và khí lực của bản thân. Lúc này nghe Mạnh Hạo nói vậy, gã nào dám đưa ra yêu câu gì chứ.
"Tiền bối đã xem trọng tòa động phủ này thì sao vãn bối dám có đòi hỏi gì chứ. Không cần không cần, tiền bối cứ việc ở."
Mạnh Hạo liếc nhìn Hoàng Đại Tiên rồi suy nghĩ. Quả thật lúc này hắn vô cùng thiếu thốn Linh thạch, do đó đành vỗ túi trữ vậy lấy ra một viên đan dược Ngưng khí đan không có khắc ấn kí hình cái đỉnh.
Viên Ngưng khí đan này hắn luyện chế từ lúc lâu rồi, dược hiệu cũng tầm thường. Trong đám đan dược mà hắn luyện ra, loại đan dược không đạt phẩm cấp cao như thế này cũng không có nhiều trong túi Trữ vật.
Cầm đan dược trên tay, Mạnh Hạo cảm thấy có chút không đủ, đang định đổi một viên đan dược khác thì chợt nghe được tiếng thở phì phò đầy thèm muốn bên cạnh.
Lúc này Hoàng Đại Tiên đang trợn to mắt, hơi thở dồn dập nhìn chằm chằm vào viên đan dược trên tay phải Mạnh Hạo. Ánh mắt gã đầy kích động, cả người cũng chợt run rẩy. Không phải do gã bị hù đến sợ hãi, mà là đang vô cùng kích động.
Trong mắt gã, đan dược kia sáng lấp lánh, mượt mà vô cùng. Thậm chí ngay khi đan dược vừa mới được lấy ra, gã có thể cảm nhận được toàn bộ động phủ nhỏ này cũng chợt tràn ngập linh khí nồng đậm.
Linh khí bao trùm toàn bộ động phủ khiến từng lỗ chân lông trên người gã như giãn nở ra, tu vi trong cơ thể cũng vận chuyển nhanh hơn một chút, điều này làm cho đầu óc Hoàng Đại Tiên như có một tiểng nổ ầm vang bên trong.
"Đan. . . Đây là đan dược!" Hoàng Đại Tiên miệng đắng lưỡi khô, nếu như y không còn có một tia tỉnh táo, thì chỉ sợ lúc này đã đã nhanh chóng nhào tới cướp lấy đan dược kia.
Cả đời gã chỉ có được một lần may mắn nếm qua Đan dược. Lần đó là lúc gã vẫn còn đi theo sư phụ, ông ta không may trọng thương đành mang theo gã chạy trốn. Trước khi sư tôn gã chết có để lại một viên đan dược đen thui, gồ ghề.
Sư tôn gã cực kì coi trọng viên đan dược này, bèn đưa nó cho Hoàng Đại Tiên. Đó là lần đầu tiên gã nuốt đan dược và cũng là lần duy nhất cho tới bây giờ.
Chỉ là so với viên đan dược trước mắt, viên đan mà gã đã nuốt quá thực không cách gì mang ra ro sánh được với nhau, cách biệt như là một trời một vực vậy!
Dù sao thì đất đai Mặc thổ vô cùng cằn cỗi, thảo dược gieo trồng vô cùng khó khăn, hơn nữa cũng không có Đan sư nên đan dược vô cùng thưa thớt. Mà trọng yếu hơn, tu sĩ nơi này cũng phân hóa thành hai cực vô cùng nghiêm trọng, một nửa Mặc thổ lệ thuộc Nam Vực, còn một nửa thì lệ thuộc vào Tây Vực, cho nên nơi này hoặc là đan dược không thiếu, hoặc là giống như Hoàng Đại Tiên này, từ khi tu hành đến này mới chỉ nhìn thấy đan dược có hai lần mà thôi.
Về phần tu hành hàng ngày, chủ yếu dựa vào đan dịch là chính. Mà đan dịch cũng chỉ là việc đem đan dược không ngừng pha loãng ra thành vô số phần, hòa thành chất lỏng nên có tác dụng rất thấp, nhưng lại trở thành vật phẩm không thể thiếu trong quá trình tu hành của đám tu sĩ Mặc thổ.
"Tiền bối, cái này. . . Đan dược này là cho ta sao?" Giọng Hoàng Đại Tiên chợt run run hỏi, hơi thở dồn dập nhìn chăm chú vào viên đan dược.
Hai mắt Mạnh Hạo chớt lóe lên. Dù sao hắn cũng chỉ mới tới Mặc thổ mấy tháng, cho dù không tiếp xúc nhiều với bên ngoài nhưng trên đường đi hắn cũng có quan sát rất nhiều. Lúc này mới chợt hiểu ra, lúc trước mình phán đoán giá cả hàng hóa đã vô tình quy chiếu theo suy nghĩ của Nam Vực mà so sánh.
Đã hiểu ra, hắn bèn vung tay phải lên, đan dược nhanh chóng bay thẳng vào trong tay Hoàng Đại Tiên.
"Đan dược này, là chi phí thuê động phủ của ngươi một thời gian." Mạnh Hạo nhàn nhạt nói.
Hoàng Đại Tiên kích động cực kì cẩn thận đem đan dược nhanh chóng cất đi. Khi y nhìn về phía Mạnh Hạo, đã có thêm một phần cung kính mãnh liệt hơn cả lúc trước, đồng thời cúi đầu vái thật sâu. Y chợt nhớ Mạnh Hạo đã từng nói ưa thích yên tĩnh, lại lo lắng Mạnh Hạo hối hận nên nhanh chóng cáo từ, vội vàng đi thẳng ra khỏi động phủ. Mãi cho tới một ngọn đồi ở phía sau động phủ, hắn mới thở phào một hơn, nhưng ánh mắt đầy kích động không cách nào áp chế được.
"Phát đạt rồi, viên đan dược này...là một viên Linh đan!" Hoàng Đại Tiên mang theo sự kích động nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng y cũng không nuốt cả viên đan dược, mà chuẩn bị hòa thành đan dịch để có thể sử dụng lâu dài.
Mạnh Hạo khoanh chân ngồi trong động phủ, trong ánh mắt đầy suy tư. Thông qua tên tu sĩ Ngưng khí kia, hắn đã hiểu biết sâu thêm về sự cằn cỗi và thiếu thốn tài nguyên nơi này.
"Trong túi trữ vật của ta cũng không thiếu đan dược, tuy đã khắc ấn ký Đỉnh ấn nhưng cũng có thể xóa đi được, có thể giải quyết được nhu cầu Linh thạch của ta. Tuy nhiên làm việc cũng cần phải cẩn thận một chút, dù sao Mặc thổ không có Đan sư, nếu đột nhiên xuất hiện một lượng lớn đan dược thì cầm chắc sẽ bị người khác hoài nghi." Mạnh Hạo trầm ngâm trong chốc lát. Vừa rồi hắn đã lưu lại một đạo linh thức trên người tên tu sĩ Ngưng khí kia, chỉ cần tên đó có mưu đồ gì, linh thức này sẽ phát tác, gã cầm chắc sẽ phải chết.
Sau khi hắn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, thì tiếp tục nhắm nghiền hai mắt tập trung chữa thương, còn về chuyện thọ nguyên thì Mạnh Hạo không chút lo lắng. Dù sao thì Thiên Phương đan hay một trong ba thượng cổ Tam đại đan dược Hỗn Nguyên Bổ thiên đan đều có thể giải quyết vấn đề sinh cơ này.
Một ngày trôi qua, thương thế trên người Mạnh Hạo cũng được khôi phục lại. Hai mắt hắn mở ra. Ánh mắt lóe sáng sau đó hắn vỗ túi trữ vật lấy chiếc Gương đồng ra.
"Lúc Kết đan cũng chính là lúc Khí linh trong gương đồng này thức tỉnh." Mạnh Hạo nhìn gương đồng trong tay, đây chính là bảo vật năm đó còn ở Kháo Sơn tông hắn có được, cùng đi theo hắn tới ngày hôm nay.
Ngay lúc này, hắn muốn làm cho khí linh trong đó thức tỉnh xuất hiện!