Chương 244: Tranh luận kịch liệt trong đan cốc!

Ngã Dục Phong Thiên

Nhĩ Căn 25-07-2021 11:06:55

"Ngoại trừ đại nghịch bất đạo, đan đạo phản nghịch, Chu Chủ lô, ngươi còn từ ngữ gì để nói nữa sao?" Mạnh Hạo khoanh chân ngồi, vân đạm phong khinh, thần sắc không thay đổi, trên mặt cười nhẹ. Lúc này đám dược đồng xung quanh nhìn về phía hắn đầy kính nể. "Ngươi chỉ là đứa nít ranh miệng còn hôi sữa, căn bản không biết luyện đan là gì. Tốt nhất ngươi nên cuốn gói ra khỏi tông môn, tiếp tục về bám váy mẹ ngươi, đợi..." Chu lão trong cơn giận dữ, đầu óc ong ong, lúc này lão cũng đã dùng những lời nói độc địa công kích lại Mạnh Hạo. Những lời này vừa rơi vào trong tai Mạnh Hạo, bộ dạng tươi cười của hắn chợt biến mất, thay vào đó là vẻ rét lạnh trong ánh mắt. Như thể dưới ánh mắt này, bốn phía xung quanh hắn bất chợt chuyển sang tiết đông giá rét. "Hai chữ Luyện đan mà ngươi cũng có thể nói ra được hay sao? Đan dược cần luyện, trong chữ luyện kia, vốn có từ linh tính trong đó nên mới được gọi là luyện. Mà đan đạo của ngươi, chỉ là sao đan! Luyện đan, sao đan, kém nhau một chữ nhưng chênh lệch một chữ đó chính là nguyên nhân mà bản thân đan đạo của ngươi dừng lại nhiều năm như vậy!" "Nói bậy nói bạ!!" Chu lão hét lớn, tóc tai bù xù, nhìn Mạnh Hạo chòng chọc, trong lòng lão đã giận đến phát điên lên. Vốn lão cho rằng ngôn từ bản thân mình vốn sắc bén, có điều hôm này gặp được Mạnh Hạo mới phát hiện kẻ này miệng lưỡi còn ác độc hơn hẳn mình. "Quy củ đan đạo, há có thể khinh nhờn, đây là điều lưu truyền duy nhất tồn tại tới nay của Đan sư chúng ta, ngươi không tuân thủ quy củ, ngươi luyện không phải là đan, mà là yêu!" Lúc mà Chu lão hít sâu vào một hơi, lão đã bình tâm lại, đồng thời mở miệng phản kích. "Yêu?" Mạnh Hạo cười lạnh, sau đó duỗi tay phải ra. "Có vị dược đồng nào ở nơi này còn có đan dược nào trong tay, có thể cho Phương mỗ mượn một viên đan dược bất kì được chứ!" Thanh âm Mạnh Hạo vừa thốt ra, thì một tên dược đồng lanh lợi đã nhanh chóng đưa một viên đan dược của mình cho Mạnh Hạo, mà những người khác lúc này mới phản ứng kịp mà đồng loạt nhìn lại. Mạnh Hạo nhận đan, chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó ngẩng đầu nhìn về lão giả họ Chu. "Đây là một viên Ngưng khí đan, hai thành dược hiệu, đan phương lưu truyền đến nay có tất cả chín mươi bảy loại. Hôm nay, ta liền cho ngươi biết được, quy củ là cái gì ! Loại đan phương thứ nhất của đan dược này,ba lá Tinh Hồng thảo, rễ cây Hứa Lưu Thanh, gân lá Hải Đông Thanh..." "Loại thứ hai ... Loại thứ ba ..." Mạnh Hạo chậm rãi tiếp tục , thanh âm liên tục vang lên, trình bày một loạt chín mươi bảy đan phương khác nhau của đan dược này khiến cho toàn bộ đệ tử Đan Đông nhất mạch, mà đặc biệt là Đan sư trong này vừa nghe vừa cắm cúi ghi chép, mãi cho đến khi Mạnh Hạo nói xong đan phương thứ chín mươi bảy, thì toàn bộ mọi người trong sơn cốc cũng hoàn toàn tĩnh mịch. Những đan phương này hoàn toàn chính xác, toàn bộ đều có thể luyện ra được Ngưng Khí đan. "Đan phương thứ chín mươi tám, lấy nhụy hoa Trần Tây tại cành thứ ba, một đốt ngón tay Hàm Hương mộc, lá Nghiêm Loan Tức..." "Đan phương thứ chín mươi chín, dịch của Tây Lai Kính, Thủy Mặc Thảo ba năm bảy tháng chín ngày, còn có..." "Đan phương thứ một trăm lẻ một..." "Đan phương thứ một trăm mười bảy..." Lúc này xung quanh chợt tĩnh lặng tới mức tiếng kim rơi xuống đất dường như cũng có thể nghe thấy, mà lão giả họ Chu đứng bên kia cũng nhìn Mạnh Hạo đầy hoảng sợ. Không chỉ một mình Chu lão có biểu hiện như vậy, mà toàn bộ dược đồng, toàn bộ đan sư lúc này đều ngơ ngẩn nhìn Mạnh Hạo như thể nhìn một loại yêu nghiệt nào đó vậy. Bởi vì rõ ràng hai mươi loại đan phương tiếp theo kia, bọn hắn vốn chưa bao giờ nghe thấy. Mà nhìn bộ dạng suy nghĩ của Mạnh Hạo thì có thể biết không phải hắn sớm biết trước, mà là nhìn đan dược, sau đó vận dụng tạo nghệ thảo mộc mà sáng tạo ra đan phương. Loại hành động trực tiếp này, so với lời nói rõ ràng là sắc bén hơn vô số lần. Khi Mạnh Hạo đọc xong toàn bộ một trăm mười bảy loại đan phương thì ngẩng đầu nhìn ra xung quanh, phải mất hơn mười hơi thở thì những đám đông bên dưới mới kịp phản ứng mà tạo ra một loạt tiếng kinh hô tán thán "Sáng tạo đan phương !!Đây là cảnh giới gì chứ? Không hổ là Chủ lô đan sư, việc này quá mức kinh người đi!" "Không phải sáng tạo ra một cái mà sáng tạo ra một lúc hai mươi cái. Những đan phương vừa rồi ta đã nghe kĩ càng, khẳng định tới chín phần nắm chắc có thể luyện chế ra Ngưng khí đan." "Đây là nghe đan biết phương, chính là tạo nghệ đan đạo chỉ có ở Tử lô trong truyền thuyết a!" Trong lúc bốn phía còn đang không ngớt kinh thán, thì sắc mặt lão giả họ Chu trên đài cao trở nên tái nhợt, hơi thở hổn hển, vẻ mặt đờ đẫn vô thần nhìn Mạnh Hạo, mà trong đầu lão lại như có tiếng sấm chớp ầm vang bên trong. "Hẳn là ta sai rồi...đan đạo của ta sai rồi...không có khả năng, đan đạo của ta không thể sai, bằng không thì làm sao ta có thể trở thành Chủ lô được chứ. Chỉ là...chỉ là nếu ta không sai, vậy vì sao tạo nghệ đan đạo của ta lại chững lại đến sáu mươi năm như vậy chứ..." "Ta sáng tạo ra hai mươi loại đan phương, theo như lời của Chu Chủ lô, như vậy Phương Mộc ta chính là quy củ!" tay áo Mạnh Hạo hất lên, đan dược trong tay bay trở ngược về phía dược đồng lúc trước. Cầm chặt trong tay viên đan dược này, tên dược đồng này vô cùng kích động, trong lòng thầm quyết định cả đời phải bảo tồn viên đan dược này. Những lời cũng Mạnh Hạo, rơi vào tai lão giả họ Chu kia lại như từng đợt lôi đình oanh tạc thẳng vào trong tâm lão. Khiến cho sắc mặt lão càng thêm nhợt nhạt, cả người run lẩy bẩy, chỉ là lúc này lão lại ngẩng đầu mạnh mẽ nhìn Mạnh Hạo, đôi mắt đỏ sậm đầy tơ máu. "Đừng vội càn rỡ, những lời của ngươi vừa rồi không phù hợp với đan đạo của Đan Đông nhất mạch ta. Ngươi căn bản muốn phá hủy đạo tâm của lão phu, hành vi của ngươi đáng phải bị trừng trị!! Đan phương kia của ngươi hẳn là lấy được từ chỗ nào đó mà ta không biết được mang đến nơi đây khoe khoang phách lối mà thôi!" "Hả? Nếu như đan phương vừa rồi là do ta khoe khoang, vậy thảo dược trong tay Chu Chủ lô ngươi vừa xuất ra là thảo dược gì?"Mạnh Hạo lúc này cảm thấy lão giả trước mặt đã đầy càn quấy, bèn cười lạnh, tiếp tục nói. "Thảo dược của ta?" Lão giả họ Chu có chút sững người, sau đó đưa tay phải vỗ túi trữ vật lấy ra một nhánh thảo dược mà lúc nãy, trong lúc vui vẻ thuận tay bèn đem ra giảng giải sơ qua cho chúng đệ tử phía dưới. "Đây là Thất Diệp Đinh..." Lão già đang định nói tiếp, thì Mạnh Hạo chợt cười phá lên. "Thất Diệp Đinh, ưa thích ánh sáng âm dương nghịch loạn, cho nên chỉ sinh trưởng vào lúc hoàng hôn khi ngày đêm giao hòa với nhau. Mà ngay lúc hoàng hôn, nó phát ra ánh sáng bảy màu, lá này lại giống hệt với Loạn Điên diệp, Thần Thanh diệp. Cho nên việc phân biệt cũng vô cũng phức tạp, cần phải nhìn vào bề mặt lá, lá, cành, thậm chí dùng thiên thời mới phán đoán chính xác được." Hai mắt Mạnh Hạo lúc này lạnh như băng. "Mà trong tay ngươi rõ ràng không phải là Thất Diệp Đinh, mà là Thần Thanh diệp!" Lời Mạnh Hạo vừa thốt ra, lấp tức oanh động toàn bộ sơn cốc, khiến cho toàn bộ dược đồng đều đồng loạt nhìn về phía lão. Mà sắc mặt Chu lão cũng đại biến, thân phận như lão mà còn phân biệt nhầm thảo dược, thì coi như mất hết toàn bộ mặt mũi của lão ở tông môn này rồi!! Một thân Chủ lô, vậy mà phân biệt thảo dược cũng có sai lầm, chuyện này nếu làm lớn ra, danh vọng của lão cũng coi như mất sạch hoàn toàn!! "Lúc này dù sao cũng sắp tới hoàng hôn, cũng tới lúc nhá nhem tối rồi, nếu như trong tay ngươi thật sự là Thất Diệp Đinh thì sẽ phát ra ánh sáng bảy màu. Nếu Phương mỗ nói sai, thì trước mặt chúng đệ tử nơi này, chỉ cần nơi nào có ngươi, Phương mỗ sẽ tự động tránh đi chỗ khác!" Mạnh Hạo hất tay áo ra phía sau, giọng nói đầy cương quyết trảm đinh chặt sắt. Hắn cùng với lão giả họ Chu này đối giảng thì cũng đã quá thời gian giảng bài từ lâu rồi, lúc này hoàng hôn sắp sà xuống, ánh trăng cũng dần dần hiện ra. Lần biện luận giữa hai người, thời gian tuy dài, nhưng đám dược đồng đan sư bên dưới lại có thừa kiên nhẫn, hơn nữa lại đầy tràn phấn khởi, còn thật sự như si mê say sưa mà nghe bên cạnh. "Ăn nói bậy bạ, lão phu năm nay đã một trăm ba mươi bảy tuổi, ngươi bao nhiêu lớn? lão phu há có thể nhận lầm thảo...hả?" lão giả họ Chu tức giận đang định nói tiếp, chỉ là lão chưa kịp nói tiếp, thì hoàng hôn lúc này rực rỡ cả một phía bầu trời, lúc này cũng chính là lúc trời đêm giao hòa với nhau trong chớp mắt! Thảo dược trong tay lão mặc cho ánh hoàng hôn trải đầy khắp phiến lá, nhưng lại không có chút ánh sáng bảy màu nào tràn ra. Lúc này cũng không cần Mạnh Hạo nói thêm gì nữa, cả đám dược đồng bên trong sơn cốc chợt chân động mà thốt lên. "Đây không phải Thất Diệp Đinh !!" "Rõ ràng ... Vậy mà Chu Chủ lô thật sự cầm nhầm thảo dược!" "Thảo dược còn có thể cầm nhầm, thì đan đạo của hắn, hắn nói ai có thể nghe chứ!!" Từng tràng thanh âm rơi vào trong tai của lão giả họ Chu, khiến cho sắc mặt lão tái nhợt, từng giọng nói đó khiến cho lão vô cùng xấu hổ, trong lòng càng thêm oán độc sâu cay nhìn Mạnh Hạo chằm chằm, vẫn còn ngoan cố. "Nít ranh miệng còn hôi sữa, nói bậy nói bạ, một giáp trước lão phu đã là Chủ lô, mà ngươi..." "Một giáp trước ngươi là Chủ lô. Một giáp sau, ngươi vẫn là Chủ lô như trước. Mà Phương mỗ, nít ranh cũng được, miệng còn hôi sữa cũng không sao, lúc này thân phân, địa vị ta giống như ngươi. Sau một giáp nữa, càng sẽ trở thành tồn tại mà ngươi cần ngưỡng mộ cúng bái! Bởi vì đan đạo của ngươi, sai rồi." Mạnh Hạo đứng dậy, cũng không thèm nhìn lão giả họ Chu kia nữa mà hướng về miệng sơn cốc bước ra ngoài. Những lời này cũng hắn ầm vang trong tai của lão giả họ Chu, vang vọng trong đầu lão. Từng cảnh tượng từ trưa hiển hiện lại trong đầu lão, khiến cho cả người lão run lên, lão giơ tay chỉ vào Mạnh Hạo, phun thẳng ra một ngụm máu tươi. "Sai rồi sao ... Sai rồi sao ..." Nhất thời Chu lão cũng quên phản bác lại lời của Mạnh Hạo, trong đầu lão chỉ còn vang lên từng lời nói của hắn mà thôi. Mạnh Hạo đã đi khuất, nhưng vẻ kích động trong mắt đám dược đồng vẫn chưa tiêu tán, bọn họ vẫn còn dõi theo bóng lưng của hắn. Ngày này cũng đã chú định, danh khí của Mạnh Hạo tại Đan Đông nhất mạch lại được oanh động thêm một lần nữa, cũng đã chú định những ngày giảng đan sau ngày này của hắn, vị tất sẽ vô cũng sôi động đến cực điểm. Chỉ là, chuyện thế gian khó nói trước, những ngày an nhàn của Mạnh Hạo tại Tử Vận tông cũng cuối cùng đã kết thúc như vậy. Sau một tháng tranh luận cùng với lão giả họ Chu, Mạnh Hạo tại động phủ, vì một viên đan dược có khắc một cái đỉnh bên dưới mà đang ảo tưởng về một tương lai với từng đống lớn linh thạch, bèn dự định mượn nhờ lực lượng tông môn luyện tiếp đan dược thực hiện ước mơ của mình thì nhận được một tấm lệnh giản từ tông môn. Nội dung trong lệnh giản chính là việc đề cử Mạnh Hạo ra ngoài lịch luyện, mà chuyện này lại đạt được sự nhất trí đề cử của tất cả các Chủ lô đan sư Đan Đông nhất mạch. Thật ra bất kỳ một Đan sư nào sau khi tấn thăng lên Chủ lô đều cần phải ra ngoài lịch luyện, đây cũng là quy củ của tông môn. Tuy nhiên đôi khi cũng có thể ứng phó qua loa chuyện này cũng được, dù sao đa số Đan sư cũng ưa thích luyện đan một mình, bình thường cũng không thích ra ngoài. Chỉ là lúc này có người bên Thanh La tông tới, đồng thời bỏ ra một cái giá lớn mời Tử Vận tông phái ra hai vị Chủ lô đan sư, một vị giảng giải đan đạo, còn một vị luyện chế mấy lô đan dược đặc thù. Loại chuyện này mấy đại tông môn cùng với đại gia tộc trong Nam Vực mấy năm nay thường xuyên tiến hành, thông thường sẽ thuê Đan sư Tử Vận tông đến tông môn mình giảng đan đạo, luyện chế đan dược. Giả dụ như Lệ Đào, tuy không phải Chủ lô đan sư nhưng một tháng trước cũng được Trúc Cơ Thiên Lý gia thỉnh đi. Mà bởi vì Mạnh Hạo dùng phương thức mưu lợi mà tấn thăng lên Chủ lô, nên khi Thanh La tông đến Tử Vận tông mời Chủ lô liền bị đám người kia nhất loạt đề cử Mạnh Hạo đi. Trong đó cũng có không ít người muốn chứng kiến cảnh hắn bị người khác cười chê. Dù sao thì đan đạo của một đại tông môn, sở luyện đan dược cũng tuyệt đối không tầm thường, không phải trình độ Chủ lô thật sự thì không thể nào luyện được là đương nhiên. Hơn nữa, Mạnh Hạo lại hoàn toàn phù hợp với điều kiện của Đan Đông nhất mạch, tân Chủ lô mới tấn thăng phải ra ngoài lịch luyện. Nên cuối cùng, Mạnh Hạo đã nhận được miếng lệnh giản quyết tuyệt không có đường cho hắn từ chối này. "Thanh La tông ..." Mạnh Hạo nhíu mày .