Lúc môi chạm tới làn da anh, cả người Tô Nhạn như bị điện giật lui về phía sau.
Cô như bị rút cạn sức lực ngã ngồi ở trên thảm.
Cô bị điên rồi sao?
Tô Nhạn che miệng lại.
Nhiệt độ cơ thể anh dường như vẫn còn dừng lại trên môi cô, cảm xúc vừa rồi phóng đại, mỗi một sợi lông trên người hay mạch máu đều muốn nổ tung, ầm ầm trong đầu.
Cô chống tay vịn sofa đứng dậy, biểu tình ngây dại mất hai giây.
"Thật xin lỗi."
Thần sắc của cô kinh hoàng thất thố, vừa đi vừa xin lỗi, mặc kệ đương sự có nghe thấy hay không.
Tô Nhạn cảm thấy giờ phút này mình cực kì giống với một tên lưu manh thèm khát sắc đẹp của người ta, lại còn nhân lúc cháy nhà hôi của, tội ác tày trời.
Nghĩ đến lời của lão Trịnh, Tô Nhạn quay về phòng khách, luống cuống chân tay tìm được chai mật ong đặt ở bàn, sau đó cô tìm ly nước của Yến Hồi Thời ở quầy bar, rót mật ong vào trong.
Xong xuôi mọi thứ, Tô Nhạn đi qua,"Chú Yến?" Cổ họng cô khàn khàn, vừa chờ mong anh tỉnh dậy uống nước, lại hi vọng anh đừng tỉnh.
Hô hấp của Yến Hồi Thời đều đều, đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều không có phản ứng.
Tô Nhạn đặt ly nước mật ong lên bàn, lại chỉnh nhiệt độ điều hoà lên cao sau đó trốn chạy về phòng.
*
Yến Hồi Thời ngủ đến giữa trưa ngày hôm sau mới tỉnh. Anh xoa thái dương, quay về phòng ngủ tắm rửa.
Bà Lưu còn đang bận rộn trong bếp.
Yến Hồi Thời cầm ly nước mật ong trên bàn, ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ phụ,"Tô Nhạn đâu?"
"Sáng sớm đã đi rồi, tôi bảo con bé ở lại ăn sáng mà cô bé lại nói muốn đi ăn bánh bao với bạn học." Bà Lưu quan tâm nói,"Tối qua cậu uống nhiều quá phải không? Còn trẻ tuổi cần phải chú ý sức khỏe đấy."
Yến Hồi Thời đáp lại sau đó uống sạch ly nước mật ong.
*
Hai ngày nay, Tô Nhạn cố ý trốn tránh Yến Hồi Thời, chột dạ không dám gặp anh.
Lâm Quyên Lị nhìn ra con gái có tâm sự,"Kỳ nghỉ cũng sắp hết rồi, sao con không đi chơi nhiều thêm chút nữa?"
Tô Nhạn trốn trong ổ chăn,"Chơi mệt rồi, con muốn ở nhà đợi."
"Cũng không tới thăm Thuỷ Thuỷ."
Tô Nhạn,"... Chú Yến sẽ chăm sóc nó."
"Sao lại thế này?" Lâm Quyên Lị kéo chăn ra cười nói,"Trước kia ba con muốn đưa Thuỷ Thuỷ đi là con đều phản đối, lần này để nó ở nhà Yến Hồi Thời lại không có ý kiến à?"
Tô Nhạn xốc chăn che mặt,"Mẹ ơi, con buồn ngủ quá, con muốn ngủ thêm một lát."
Lâm Quyên Lị bật cười,"Con gái của mẹ sao lại bị nuôi thành heo lười thế này."
Tô Cẩm Văn ở trong phòng khách đáp lời,"Bị ai nuôi thành heo lười cơ?"
"Hai năm trước đi theo ai thì chính là người đó."
Tô Nhạn,"..."
Cách khai giảng còn ba ngày.
Lâm Quyên Lị giúp Tô Nhạn sửa sang hành lý, thuận tiện đóng gói thùng đặc sản và lá trà kia giúp Tô Cẩm Văn.
"Đây đều là đồ cho ông cụ Yến, ông cụ rất thích uống trà."
"Mẹ ơi." Tô Nhạn làm bộ lơ đãng hỏi,"Ông nội và ba chú Yến đều là quân nhân, sao chú ấy không đi nhập ngũ ạ?"
Tô Cẩm Văn cướp lời,"Giáo sư Nam không cho."
Tô Nhạn quay đầu nhìn ông.
Tô Cẩm Văn cười nói,"Trước khi kết hôn bọn họ đã nói cùng nhau ở lại trường giảng dạy, kết quả, bộ trưởng Yến lại vụng trộm chạy đi nhập ngũ, còn vào bộ đội đặc chủng. Vì vậy mà giáo sư Nam náo loạn không thoải mái với ông ấy hồi lâu, nếu không phải đang mang thai, có lẽ khi ấy cũng đã ly hôn rồi."
"Chuyện này thực sự là phải thương lượng rõ ràng, dù sao thì cũng đã kết hôn rồi."
"Thương lượng rồi, giáo sư Nam sống chết không đồng ý. Bộ trưởng Yến luyến tiếc bà xã, lại không muốn từ bỏ lý tưởng của mình, vì thế mà muốn tiền trảm hậu tấu. Ai ngờ tính tình giáo sư Nam lại quật cường như vậy." Tô Cẩm Văn thổn thức nói,"Từ khi A Thời sinh ra, ba mẹ đã ở riêng, hơn hai mươi năm chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, quan hệ của chú ấy với ba mẹ rất lạnh nhạt, ngược lại thì quan hệ với nhà bác cả tốt hơn nhiều, chính là người chủ tịch kia của Yến thị."
Lâm Quyên Lị hiểu rõ,"Ngày đó anh không cho em hỏi nhiều vì sợ em nhắc tới bố chú ấy à?"
Tô Cẩm Văn gật đầu,"Đây là chuyện khiến chú ấy tổn thương. Ba mẹ đều có lý tưởng của mình, từ nhỏ đã ở trong đại viện với ông nội, ông nội lại quản giáo nghiêm khắc, dù sao thì cũng là quân nhân, không có cách nào biểu đạt tình cảm của mình bằng lời nói được, vì thế mà A Thời cũng xem nhẹ về mặt gia đình."
Tô Nhạn chậm rãi sửa sang lại quần áo, suy nghĩ bay xa.
Xem nhẹ gia đình, nghĩa là không có ý tứ kết hôn sao?
Lâm Quyên Lị nhìn con gái mất hồn mất vía, nói tiếp,"Đây cũng chỉ là suy đoán cá nhân của anh thôi mà. Hơn nữa, cho dù Yến Hồi Thời có theo chủ nghĩa không kết hôn, vậy cũng chỉ do chưa gặp được cô gái mình thích thôi. Chờ gặp được người chú ấy muốn kết hôn, vậy không phải thành chuyện nước chảy thành sông rồi sao?"
"Cũng phải." Tô Cẩm Văn nhếch miệng cười,"Lúc trước không phải em cũng vậy sao, chẳng phải cuối cùng cũng bị anh bắt về nhà rồi đây này?"
"Đúng là năng lực rất tốt đấy!"
Tô Nhạn,"Vậy, chú Yến đã từng yêu ai chưa ạ?"
Lâm Quyên Lị nhìn con gái một cái thật sâu.
Tô Cẩm Văn chắc chắn nói,"Không đâu. Nếu chú ấy yêu ai, vậy thì chính là tin tức lớn nhất trong cái vòng này, không ai không biết."
Tô Nhạn đột nhiên cảm thấy mình hi vọng xa vời.
Người này không muốn kết hôn thì thôi đi, lại còn chưa từng yêu đương với ai cả.
*
Trước khi lên máy bay, Tô Cẩm Văn nhắc nhở Tô Nhạn nhắn tin chào tạm biệt Yến Hồi Thời, nói dù sao anh cũng đang chăm sóc Thuỷ Thuỷ, xem như xuất phát từ sự lễ phép của vãn bối với trưởng bối.
Tô Nhạn thầm nghĩ Yến Hồi Thời đang bận, dù sao cũng không thấy được tin nhắn của cô, vì thế soạn một đoạn tin nhắn tạm biệt rồi gửi đi.
Không nghĩ tới, một giây sau, Yến Hồi Thời đã trả lời lại một dấu chấm hỏi.
YHT: [Bạn nhỏ, đây đều là đi copy ở đâu à?]
Trong lòng Tô Nhạn thầm kêu oan: Không phải mà! Là cô gõ từng chữ từng chữ một đấy!
Lại thấy anh gọi mình là bạn nhỏ, cô hậm hực trả lời: [Phải tắt máy rồi. ]
Dường như Yến Hồi Thời cũng không cảm nhận được sự bất mãn của cô, gửi một mặt cười đến rồi nói: [Đến trường học thì nói với chú một tiếng. ]
Tô Nhạn gửi lại hình con thỏ đáng yêu: [Được ạ. ]
Tô Nhạn trộm nhìn Tô Cẩm Văn ngồi bên cạnh, có tật giật mình, sợ bị ba phát hiện tên mình đã lưu cho Yến Hồi Thời.
Đang chuẩn bị tắt máy, trên khung chat lại hiện ra một tin nhắn mới.
YHT: [Nước mật ong trên bàn là cháu pha à?]
Tô Nhạn,"?!"
Nhớ lại chuyện đêm đó, trong đầu cô như có hàng nghìn pháo hoa đang nổ tung, cũng may là nhắn tin không thể bộc lộ cảm xúc, nếu bị anh hỏi thẳng trước mặt, có khi cô sẽ bị lòi đuôi mất.
Tô Nhạn chột dạ trả lời: [Bác Trịnh bảo cháu làm cho chú uống. Chú ngủ rồi nên cháu đặt trên bàn. ]
Yến Hồi Thời vẫn luôn không trả lời.
Quá trình này giống như đang chờ đợi trước khi chịu khổ hình, Tô Nhạn lo sợ bất an nắm chặt điện thoại.
Tiếp viên hàng không bắt đầu kiểm tra thiết bị điện tử, tin nhắn của Yến Hồi Thời mới hiện lên.
YHT: [Mật Mật của chúng ta trưởng thành rồi. ]
Có lẽ là vì trong lòng có quỷ, Tô Nhạn cảm thấy ý nghĩa những lời này không hề ở trên mặt chữ.
Phân tích qua lại cũng không có kết quả.
Sau khi máy bay cất cánh, Tô Nhạn gỡ tai nghe của Tô Cẩm Văn xuống,"Ba ơi."
Tô Cẩm Văn vuốt tóc quay đầu,"Sao thế con gái yêu?"
Tô Nhạn,"Ba cảm thấy con trưởng thành chưa?"
Tô Cẩm Văn cười,"Con bé này, trưởng thành cái gì chứ."
Tô Nhạn,"... Con 18 tuổi rồi."
Tô Cẩm Văn xoa đầu cô,"Ở trong mắt ba, cho dù con có 80 tuổi thì cũng chỉ là một đứa bé thôi."
"..."
Tô Nhạn vẫn chưa từ bỏ ý định,"Vậy con bao nhiêu tuổi ba mới cảm thấy con trưởng thành."
"Cõ lẽ..." Tô Cẩm Văn suy nghĩ,"Chờ tới lúc con bàn chuyện cưới hỏi."
Bàn chuyện cưới hỏi sao.
Vậy nên, Yến Hồi Thời cũng cảm thấy vậy sao.
Tô Nhạn quay đầu nhìn tầng mây bên ngoài, trộm cong khoé miệng.
Từ nhỏ đến lớn cô không thích ngồi máy bay, lần này tâm tình vui vẻ, cơm ăn cũng sạch sẽ, Tô Cẩm Văn nhìn mà há hốc mồm.
Con gái dần hướng ngoại hơn, cũng không nhát gan sợ người lạ như mấy năm trước, lời nói cũng nhiều hơn, còn chủ động hỏi chuyện ông nữa.
Vẫn là nhờ Yến Hồi Thời dạy dỗ, đều là công lao của Yến Hồi Thời!
*
Ngày hôm sau khai giảng.
Tô Nhạn nhận được một lời mời kết bạn, là Chu Thần.
Chu Thần nói điện thoại mình hỏng rồi, đây là WeChat mới của cậu.
Trước đó Tô Nhạn thêm bạn với cậu là vì tránh Yến Hồi Thời, hỏi xem lá thư kia rốt cuộc viết cho ai. Bây giờ chân tướng đã rõ, cũng không có gì để hỏi, chỉ khách khí nói chuyện vài câu.
Chu Thần hỏi cô cuối tuần rảnh không, muốn hẹn cô đi ăn cơm. Tô Nhạn còn đang muốn từ chối, đối phương lại gửi tin nhắn tới tiếp: [Tớ còn hẹn Ngô Vi Vi và mấy người bạn cùng lớp học bên này nữa, thêm cậu tổng cộng là sáu người. ]
Giây tiếp theo, Ngô Vi Vi đã gọi điện thoại tới,"Tô Nhạn, cuối tuần này đi chơi với bạn cũ cậu có đi không? Bạch Hâm Nam cũng đi, tớ... Đã gần một năm tớ không gặp cậu ấy rồi."
Ngô Vi Vi thích Bạch Hâm Nam cũng không phải bí mật gì, Tô Nhạn đồng ý đi cùng cô ấy.
Hồi cấp ba tính cách Chu Thần thật ra rất hướng nội, nếu không cũng sẽ không lựa chọn cách viết thư vào thời đại công nghệ thông tin phát triển này.
Nhưng lúc Tô Nhạn nhìn thấy thiếu niên khí thế hiên ngang trước mặt, cô đã không thể liên hệ cậu với người thẹn thùng trong ký ức kia là một.
Ngô Vi Vi,"Chu Thần, đã lâu không gặp."
So với Ngô Vi Vi nhiệt tình, Tô Nhạn tương đối yên tĩnh, nhưng cảm giác tồn tại của cô rất cao, có lẽ đây chính là đãi ngộ đặc thù của mỹ nữ, cô tuỳ ý đứng đó, không làm gì cũng biến thành tiêu điểm chú ý.
Chu Thần nhìn cô không rời mắt, giọng nói nhẹ nhàng,"Tô Nhạn, đã lâu không gặp."
Tô Nhạn,"Đúng vậy."
Ngô Vi Vi đứng sau bọn họ,"Sao Bạch Hâm Nam còn chưa tới?"
Chu Thần nhìn về phía Tô Nhạn rồi nói,"Cậu ấy kẹt xe, chúng ta vào trước đi."
"Được."
Bạch Hâm Nam không tới, Ngô Vi Vi thất vọng, còn chưa ăn cơm xong đã đi trước.
Tô Nhạn và cô ấy không cùng đường, chuẩn bị gọi xe quay về.
Một chiếc xe con màu trắng dừng ở phía sau cô bấm còi.
Chu Thần đẩy cửa ghế sau ra,"Tô Nhạn, cùng đi đi."
"Không cần đâu."
Trên xe còn một bạn học nữ khác,"Không sao đâu, chúng ta tiện đường mà."
Một chiếc xe phía sau không ngừng bấm còi thúc giục, Tô Nhạn chần chừ một lúc rồi ngồi vào trong.
*
Chuyện Chu Thần đưa Tô Nhạn về ký túc xá không hiểu sao lại truyền tới tai Tô Cẩm Văn.
Phiên bản đã biến thành Tô Nhạn hẹn hò một mình với nam sinh, ăn cơm xong còn đưa cô về ký túc xá.
Tô Cẩm Văn tức đến trợn mắt.
Lâm Quyên Lị không chung chí hướng với ông, vẻ mặt lại vui mừng,"Mật Mật chịu kết bạn rồi à? Nhiều bạn là tốt, con bé quá hướng nội rồi."
Tô Cẩm Văn,"Nam đấy!"
"Đúng vậy." Lâm Quyên Lị cong mắt,"Bạn nam."
Tô Cẩm Văn không bộc phát cơn tức được, chỉ có thể tìm Yến Hồi Thời tố khổ.
"Vợ anh gần đây nhìn ai cũng cảm thấy giống con rể mình, hận không thể gả con gái anh đi ngay vào ngày mai, tức chết anh rồi!"
Yến Hồi Thời suy tư gì đó, cong môi không chút để ý nói,"Em nhớ tầm tuổi này anh cũng đã đính hôn với chị dâu rồi mà."
Tô Cẩm Văn bắt đầu suy sụp,"Cũng phải." Nâng ly chạm một cái,"Nhưng anh vẫn cảm thấy Mật Mật còn nhỏ, lúc ấy anh sắp làm ba cũng không cảm thấy bản thân nhỏ tuổi, nói như vậy, chắc con bé có đối tượng rồi."
Yến Hồi Thời,"Đối tượng nào?"
Tô Cẩm Văn đẩy ly rượu vào một góc, mở album điện thoại ra, phóng to bức ảnh kia đưa tới trước mặt Yến Hồi Thời.
"Chú xem! Chính là thằng nhóc này."
Khuôn mặt Yến Hồi Thời lạnh lùng,"Ảnh chụp ở đâu ra?"