Chương 35: Vội vã, muốn cùng Mật Mật ‘đè lên nhau’ hợp pháp.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:59

Buổi sáng Tô Nhạn tỉnh lại cảm thấy hoa mắt choáng đầu. Rèm cửa trong phòng ngủ đều được kéo kín, không thể phân biệt được ngày hay đêm. Cô đang mặc đồ ngủ, nội y cởi cúc nhưng chưa cởi hẳn ra, tóc cũng xõa xuống, gương mặt tươi mát sạch sẽ không chút trang điểm. Trên tủ đầu giường có đặt một ly nước mật ong. Cô cầm lên uống một ngụm. Nước đường mát lạnh tràn vào cổ họng, cơn đau âm ỉ trong đầu cô dịu đi đôi chút. Tô Nhạn tắm rửa xong ra tới cửa thì bụng đói kêu ục ục. Yến Hồi Thời đưa lưng về phía cô, đang ngồi trên chiếc ghế cao: "Tô Nhạn, lại đây ăn sáng." Bình thường mỗi buổi sáng anh đều sẽ đến ôm cô, hôm nay lại lạnh lùng như vậy, Tô Nhạn nghĩ rằng anh đang tức giận, đi qua nhỏ giọng giải thích: "Em tưởng là đồ uống thường, không tính uống rượu đâu." Cô nói bằng giọng mũi, nghe trông rất oan ức. Yến Hồi Thời vẫn không quay đầu nhìn cô: "Lần sau đừng uống rượu linh tinh, uống rượu vào sẽ say." Sau đó, anh nói thêm: "Nếu có anh ở đó thì còn được." Giọng điệu của anh không có vẻ gì là tức giận cả. Tô Nhạn đi từng bước nhỏ đến chỗ anh, ngoan ngoãn ngồi xuống, bưng tô cháo tổ yến uống một hớp nhỏ, rũ mắt trộm liếc nhìn anh. Khuỷu tay Yến Hồi Thời chống lên mặt bàn, không nhìn về phía cô. Cô đặt chiếc muỗng xuống, xoay người bổ nhào vào người anh, vòng tay qua cổ ngửi mùi gỗ đàn hương trên người anh, nũng nịu bán manh: "Chú Yến, ôm em một cái nào." Yến Hồi Thời giơ tay ôm lấy cô: "Ngoan ngoãn ăn cơm." Như đang cố tình qua loa lấy lệ với cô. Tô Nhạn hoài nghi bản thân, giọng nói rầu rĩ: "Tối hôm qua em có nói điều gì bậy bạ không?" Yến Hồi Thời: "Có nói." Tô Nhạn quay đầu, khẩn trương hỏi: "Nói chuyện gì?" Yến Hồi Thời nghiêng đầu nhìn về phía huyền quan, vẫn không nhìn cô. "Nói em là vợ lớn của anh, em muốn cho anh một danh phận." Tô Nhạn nhìn mái tóc đen dày của anh, đợi vài giây sau vẫn không thấy anh quay đầu nhìn mình. Cô hơi ấm ức: "Sao anh không nhìn em." Yến Hồi Thời: "..." Tô Nhạn đặt muỗng xuống, không giấu được cảm xúc nhỏ kia: "Em ăn no rồi." Cô nhảy xuống ghế, chuẩn bị trở về phòng. Nhưng lại bị Yến Hồi Thời kéo lại: "Ăn ít như vậy, muốn giảm cân sao?" Bàn tay đột nhiên chui vào vạt áo, ngón tay lạnh lẽo bao trùm lên, nắm lấy ước lượng. "Cũng không có nhiều thịt." Trên mặt Tô Nhạn lập tức nổi lên hai rặng mây đỏ, vừa thẹn vừa bực, cô đang muốn phát giận, vừa ngẩng đầu thì thấy trên hàm dưới của anh có vết bầm tím. "Anh bị thương!" Tô Nhạn bỏ qua bàn tay đang tác oai tác quái làm loạn ở rìa nội y của cô: "Làm sao anh lại bị như vậy?" Yến Hồi Thời đỡ cô, đầu ngón tay xoay chuyển, giọng điệu không chút để ý: "Không cẩn thận té ngã." Tô Nhạn không tin: "Anh đánh nhau với người ta có đúng không?" Yến Hồi Thời thu tay lại, giúp cô sửa sang lại cổ áo: "Không." Là đơn phương bị đánh. Tô Nhạn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của anh, ai có thể nhẫn tâm như vậy chứ. Một đáp án đột nhiên lóe lên trong đầu cô. Tô Nhạn lấy tay che miệng, há hốc mồm vì kinh ngạc, khiếp sợ đến run giọng: "— Sẽ không phải là ba em đấy chứ?" Ngoại trừ ba cô, cô thật sự không nghĩ ra ai khác dám đánh Yến Hồi Thời cả. Yến Hồi Thời không trả lời. Tô Nhạn càng khẳng định suy đoán của mình, cả giận nói: "Ba em làm sao có thể đánh vào mặt anh như thế được! Em sẽ tới tìm ông." Đi được vài bước, cô dường như đột nhiên bình tĩnh lại: "Vậy ba em không sao chứ? Anh không đánh lại ông ấy sao?" Cảm xúc của cô xoay chuyển thật nhanh: "Sao anh có thể đánh ba em!" "Nhóc con không có lương tâm," Yến Hồi Thời bật cười,"Biết ngay là em sẽ bảo vệ ba mình mà." Tô Nhạn tiến thoái lưỡng nan: "Đó là ba của em, em rất yêu ba mình." Yến Hồi Thời: "Anh không yêu em à?" Tô Nhạn: "Anh... Anh cũng chưa từng nói qua." "Được, vậy anh nói." Yến Hồi Thời nhìn vào đôi mắt cô: "Tô Nhạn, anh yêu em." Tô Nhạn nghe xong, trong lòng ngọt ngào như ăn hũ mật đường. Nhưng cô rất nhanh tỉnh táo lại: "Anh không được mê hoặc em. Nếu anh và ba em đều bị rơi xuống nước, em vẫn sẽ cứu ba em trước. Bởi vì..." Yến Hồi Thời: "Bởi vì ba em không biết bơi, còn anh biết." Anh bóp cằm cô, buồn cười nói: "Em biết bơi sao? Rốt cuộc là ai cứu ai vậy." "Em..." Tô Nhạn cưỡng từ đoạt lý: "Ngày mai sẽ học." Yến Hồi Thời giơ tay, lòng bàn tay cọ vào má cô, thu liễm biểu cảm: "Ba em mà biết sẽ rất vui vẻ, nuôi con gái không uổng công rồi." Tô Nhạn: "Vậy anh, không tức giận sao?" Cô vùi mình vào ngực anh, giống như một chú mèo con đáng yêu, giọng nói mềm mại: "Chú Yến, ở trong lòng em, anh và ba em đều quan trọng như nhau." Yến Hồi Thời không nhịn nổi khi cô gái nhỏ làm nũng với mình. Chỉ cần cô làm nũng, ngay cả khi cô phạm phải sai lầm lớn, anh cũng sẽ vô điều kiện mà dung túng nuông chiều cô. "Anh tức giận điều gì?" Yến Hồi Thời nói: "Ba em nuôi em mười mấy năm, anh cũng đã nuôi em mấy năm." Khóe miệng Tô Nhạn trộm cong lên: "Ai cần anh nuôi." "Tô Nhạn," Yến Hồi Thời nâng cằm cô lên, nghiêm mặt nói: "Mỗi khi ba em nhắc về em, ông ấy đều luôn tươi cười, ánh mắt trở nên ấm áp. Anh nghĩ mình phải chăm sóc em thật tốt mới không phụ lòng tín nhiệm của ông ấy đối với anh. Nhưng thực ra anh đã phụ lòng tín nhiệm của ông ấy." Tô Nhạn: "Anh đang tự trách mình sao?" "Phải," Yến Hồi Thời cười nhẹ một tiếng, bàn tay đẩy váy cô lên cao: "Vậy nên anh tính tăng thêm tội lỗi nữa." Ngón tay anh lạnh lẽo, Tô Nhạn đành phải trốn sang một bên. Lại bị anh chặn ngang bế lên, giọng nói trầm xuống: "Không muốn?" Tô Nhạn quay mặt đi: "Em vừa mới tắm xong." "Lát nữa anh giúp em tắm lại." Yến Hồi Thời cúi đầu, cách quần áo cắn cô một cái. Tiếng điện thoại làm gián đoạn động tác phóng đãng của anh. Nam Định Ngọc ở đầu bên kia điện thoại nói: "Chiều nay mẹ sẽ tới Hoằng Hà, con chuẩn bị một chút đi." Yến Hồi Thời bắt lấy tay Tô Nhạn, vây giữ cô bên người mình, cười nhạo nói: "Có cần băng rôn chào mừng ngài đặt ngay trước cửa không?" Nam Định Ngọc: "Cái đấy không cần. Lần này mẹ đến không phải vì lải nhải với con, mẹ tới là để gặp mặt với bên thông gia." Yến Hồi Thời: "?" "Buổi sáng bà thông gia đã gọi điện cho mẹ, hỏi khi nào mẹ rảnh thì đến gặp mặt, mẹ nói ngay với bà ấy hôm nay rất rảnh. Vậy nên bữa tối gia đình được lên lịch vào lúc 18 giờ tối nay. Mẹ gọi điện không phải là để trưng cầu ý kiến của con, chỉ muốn báo cho con một tiếng, con cũng có thể không cần tới. Tạm biệt!" Lúc này, điện thoại của Tô Nhạn cũng vang lên. Cô kéo làn váy bị vén qua đùi xuống, điều chỉnh hơi thở, sau đó mới tiếp máy: "Mẹ." Sự vui sướng của Lâm Quyên Lị dường như có thể xuyên qua điện thoại: "Mật Mật của mẹ, buổi tối con và A Thời về nhà ăn cơm. Mẹ của A Thời cũng đến, con trang điểm xinh đẹp một chút, tạo ấn tượng tốt với bà ấy. Bây giờ mẹ đang đi mua đồ ăn, các con đến đây sớm một chút." Tô Nhạn: "..." Yến Hồi Thời ôm cô trở lại, tiếp tục hoàn thành công việc còn dang dở. "Cách làm việc của giáo sư Nam là gọn lẹ như vậy, em khẩn trương sao?" Cũng không phải cực kỳ khẩn trương, cô và giáo sư Nam đã quen biết nhau lâu rồi. Chính là cảm thấy chuyện này xảy ra quá đột ngột. Cô cũng chỉ ngủ một giấc, như thế nào mà tỉnh dậy đột nhiên phải đến gặp mặt gia trưởng rồi. Yến Hồi Thời dán vào bên tai cô nói: "Như vậy còn có thể phân tâm à? Xem ra anh phải luyện tập kỹ thuật thêm một chút nữa." Tô Nhạn đang muốn nói điều gì đấy, lập tức bị anh nâng cằm lên chặn miệng. * Tô Cẩm Văn đến cửa hàng sửa chữa chiếc điện thoại đã bị mình ném hỏng, thanh toán xong, cả giận nói với vợ mình: "Làm ba vợ của cậu ta thì có lợi ích gì chứ? Chẳng phải là đi thay màn hình thì không phải trả tiền sao." Lâm Quyên Lị hoàn toàn không để ý ông nói gì, một lòng một dạ nhắn tin qua WeChat với Nam Định Ngọc. Tô Cẩm Văn: "Em nói xem, hôm qua anh có đánh quá mạnh không? Đại thiếu gia như cậu ta, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, sợ rằng đây là lần đầu tiên bị đánh như vậy. Tốt xấu gì cũng đã ở quân đội hơn hai năm, sao mà da thịt lại non mịn như vậy. Em nghĩ xem con gái mình nhìn thấy có nghi ngờ không?" "Anh sợ đánh cậu ta đến nội thương, còn cố ý đeo bao tay, nếu thật sự bị đánh cho tàn phế, Mật Mật có tha thứ cho anh không? Đừng tưởng rằng cậu ta có thể chọc tức anh, trong lòng anh rõ rành rành." Lâm Quyên Lị qua loa có lệ nói: "Ồ đúng đúng." Quay đầu lại tiếp tục trò chuyện WeChat với Nam Định Ngọc. Tô Cẩm Văn: "Tình huống như bây giờ, không gặp gia trưởng thì rất khó xong việc. Đi gặp, thì lại quá xấu hổ rồi, anh vừa đánh ai đó vào đêm qua mà." Lâm Quyên Lị chọn mấy đồ rau dưa: "Cũng không biết giáo sư Nam thích ăn gì, để em đi mua con cá." Tô Cẩm Văn xách giỏ rau, đi theo phía sau bà: "Lần con gái mình phẫu thuật, cả lần thi đại học, hai thời điểm quan trọng nhất cậu ta đều ở bên cạnh con bé khiến nó khắc cốt ghi tâm. Trước kia con bé còn nhút nhát, hướng nội, hiện giờ trở nên hoạt bát, cũng có thể tự mình đảm đương công việc. Vì chuyện này nên anh mới không có quyền ngăn cản hai đứa nó ở bên nhau." Lâm Quyên Lị chọn hai con bào ngư: "Ông chủ, cân chúng giúp tôi." Tô Cẩm Văn thở dài: "Trong lòng anh rất khó chịu, nhưng cũng không thể không tôn trọng lựa chọn của con gái." Lâm Quyên Lị: "Ông chủ, lấy thêm hai con tôm hùm to." Tô Cẩm Văn: "Cả đêm qua anh mất ngủ, cẩn thận suy nghĩ, thật sự cậu ta đúng là lựa chọn tốt nhất. Nếu giao phó con gái mình cho người khác, anh lại càng không yên tâm." Ở chợ bán thức ăn cả đường một mình nói qua nói lại, Tô Cẩm Văn đã thành công tự thuyết phục bản thân. Lâm Quyên Lị ngại gõ chữ chậm, bà dứt khoát gửi voice chat cho Nam Định Ngọc: "Bà thông gia, bà thích ăn cái gì thế? Bà có thích ăn cá không?" Nam Định Ngọc đang ở phòng chờ chuẩn bị lên máy bay: "Tôi thích ăn cá nhất!" "Được được." Lâm Quyên Lị lại mua một con cá mú lớn. Cá nặng tận tám cân, đủ để làm một bàn tiệc thịnh soạn. * Tô Nhạn trang điểm tỉ mỉ xong xuôi một chút, nhưng bị Yến Hồi Thời ôm hôn lúc trang điểm rồi, cô đành phải sửa sang lại lần nữa. Ra khỏi nhà đã là 5 giờ. Hôm nay cô mang giày cao gót, đi đường rất chậm, Yến Hồi Thời đưa tay nhìn giờ, một tay bế cô lên, nghiêng đầu hôn lên mặt cô: "Đến cửa sẽ thả em xuống." "..." Cửa thang máy mở ra, Tô Nhạn thấp thỏm bước vào nhà. Đã được hai mẹ nhiệt tình chào đón trước cửa. "Tô Nhạn về rồi sao?" "Bảo bối, hoan nghênh về nhà." Tô Nhạn: "..." Thần thái Yến Hồi Thời ung dung điềm tĩnh, nhìn hai người họ rồi gọi một tiếng: "Mẹ." Lâm Quyên Lị: "Đừng đứng đó nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, toàn là hải sản tươi đấy, để nguội ăn không ngon đâu." Bầu không khí tốt hơn so với tưởng tượng của Tô Nhạn, cô thở dài nhẹ nhõm, trốn vào phòng bếp phụ mẹ bưng thức ăn. * Lúc ăn cơm, Nam Định Ngọc mới phát hiện vết bầm trên mặt Yến Hồi Thời: "Sao lại bị như vậy?" Yến Hồi Thời: "Đụng phải." Tô Nhạn cẩn thận từng chút một nhìn về phía Tô Cẩm Văn. Từ khi bọn họ bước vào cửa, Tô Cẩm Văn chưa từng nói lời nào, không cảm xúc gì mà xới cơm múc canh, không để ý tới cô cũng không để ý tới Yến Hồi Thời. Tô Nhạn: "Ba... Ba uống được canh cá không?" Tô Cẩm Văn: "Uống hay không uống, không quan trọng." Tô Nhạn: "Dạ." Cô nhìn về phía Nam Định Ngọc, ngoan ngoãn hỏi: "Bà* có uống không ạ?" Nam Định Ngọc giơ chén lên: "Uống. Cảm ơn con." Tô Cẩm Văn liếc nhìn Yến Hồi Thời: Được lắm, sau lưng tôi đã gọi là mẹ chồng từ đời nào rồi. (*Như đã nói trước đó thì từ bà bà này được dùng cho những người phụ nữ lớn tuổi, ở đây Tô Cẩm Văn hiểu thành Tô Nhạn gọi Nam Định Ngọc là mẹ chồng. ) Yến Hồi Thời câu môi. Tô Cẩm Văn "Hừ" một tiếng. Lâm Quyên Lị hòa giải: "Đây là canh trứng gà và canh ngao tuyết trắng, bà thông gia nếm thử xem." Tô Nhạn: Bà, thông gia? Nam Định Ngọc nếm thử một ngụm, giơ ngón tay cái lên: "Rất ngon! Tay nghề của bà thông gia thật tuyệt." Lâm Quyên Lị khiêm tốn nhận lời khen ngợi: "Từ nhỏ Mật Mật đã rất thích uống canh cá, nên tôi cũng thành thạo nấu món này. Gần đây, tôi thỉnh thoảng quay một số đoạn video ngắn rồi đăng lên mạng, cũng được không ít người khen ngợi đó." "Hay thật đấy! Vẫn là bà thông gia biết cách hưởng thụ cuộc sống." Vẻ mặt Nam Định Ngọc đầy tán thưởng: "Khó trách cô gái nhỏ lại thông minh như vậy, đứa nhỏ Tô Nhạn này là sinh viên ưu tú nhất của tôi đó." "Chuyện đó cũng phải cảm tạ bà đã dạy bảo con bé!" Hai người phụ nữ thương nghiệp cùng thổi phồng lẫn nhau. Hai người đàn ông lại phớt lờ nhau. Tô Nhạn nhìn ba mình rồi nhìn Yến Hồi Thời. Tuy vẻ mặt ba cô đờ đẫn, nhưng vẫn phối hợp với vợ mình, toàn bộ quá trình đều không dám ý kiến gì. Hẳn là, đã chấp nhận rồi sao? Đề tài bất tri bất giác chuyển sang việc đính hôn. Tô Nhạn bị dọa đến sặc nước. Ở dưới bàn Yến Hồi Thời nắm lấy tay cô, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trấn an trên cổ tay cô. Tô Cẩm Văn liếc mắt ngang qua thì nhìn thấy: "Khụ!" Lâm Quyên Lị quay đầu: "Anh cũng bị sặc à?" Tô Nhạn vội vàng thu tay về, một tay bưng chén, một tay khác ăn cơm chứng tỏ mình trong sạch. Tô Cẩm Văn: "Vẫn tốt." Lâm Quyên Lị cười nói: "Khiến bà thông gia chê cười rồi, ngày thường lão Tô nhà tôi chính là như vậy, con gái cũng giống ông ấy, dạ dày yếu, ăn cái gì cũng dễ sặc." "Không sao cả, không sao cả." Nam Định Ngọc quay trở về đề tài vừa rồi: "Hai đứa nó cũng đã quen biết nhiều năm, tôi nghĩ là nên đính hôn sớm một chút, xin giấy phép rồi hợp pháp ở chung, miễn cho bị người ta đàm tiếu ra vào, cũng là trách nhiệm đối với Mật Mật." Lâm Quyên Lị: "Được được." Nam Định Ngọc trưng cầu ý kiến đương sự: "Tô Nhạn, A Thời, các con cảm thấy thế nào?" Yến Hồi Thời nhìn về phía Tô Cẩm Văn: "Con cảm thấy có thể." Tô Nhạn sợ hãi nhìn về phía ba mình: "... Con cũng vậy." Khóe miệng Tô Cẩm Văn giật giật, lạnh nhạt. Lâm Quyên Lị đá một cái trên chân ông, trên mặt vẫn duy trì nụ cười: "Thời gian đính hôn thì không vội, tôi thấy là chọn năm nay luôn đi? Bà thông gia, bà nghĩ sao?" Nam Định Ngọc: "Tôi nghĩ là chọn vào ngày sinh nhật của A Thời được không? Coi như mấy người trưởng bối chúng ta tặng quà sinh nhật cho thằng bé." Lâm Quyên Lị: "Lão Tô, anh nghĩ sao?" Tô Cẩm Văn cố nặn ra nụ cười: "Được đó, đại thọ 30 sao, phải làm lớn." "Cái gì mà đại thọ 30, gọi là sinh nhật 30 tuổi!" Lâm Quyên Lị nhìn Yến Hồi Thời, khen ngợi nói: "Người trẻ tuổi bây giờ, 30 tuổi mà nhìn vẫn giống thiếu niên 18 vậy." Tô Cẩm Văn: "Chưa từng thấy người nào trông giống hồ ly tinh như vậy." Nói xong lập tức bị đạp một cước. Lâm Quyên Lị: "Đúng rồi bà thông gia, chuyện này không có ông thông gia ở đây, không sao chứ?" Nam Định Ngọc cười tao nhã: "Chỉ mình tôi đại diện cho nhà chúng tôi, ý kiến của tôi chính là ý kiến của cả nhà. Còn về ba của thằng bé, chính là để làm bình phong." Lâm Quyên Lị: "Không phải chỉ mình nhà chị đâu! Lão Tô nhà tôi chỉ khi làm việc mới có chỉ số IQ cao, còn sinh hoạt thì EQ bằng không! Từ công ty đến trong nhà, mọi việc lớn nhỏ tôi đều phải nhìn sau chăm lo hết! Ngoại trừ sinh con, các việc khác thì không cần tới ông ấy!" Tô Cẩm Văn: "..." Sắp ăn xong được một lúc. Lâm Quyên Lị lật tờ lịch, hỏi: "Sinh nhật A Thời là ngày 23 tháng 11 đúng không?" Tô Cẩm Văn không dám lên tiếng, âm thầm oán trách: Nhớ rõ ràng ghê. Yến Hồi Thời: "Đúng vậy." Lâm Quyên Lị vui mừng khôn xiết: "Ôi, không phải là rất trùng hợp sao! Ghi chú là nên lãnh chứng và đính hôn vào ngày 23! Bà thông gia, nếu không, chọn ngày 23 luôn đi?" Nam Định Ngọc: "Được, được nha." * Trên đường về nhà, Tô Nhạn nắm tay Yến Hồi Thời, hung hăng nhìn chằm chằm anh. Yến Hồi Thời nghiêng đầu: "Nhìn cái gì vậy?" Tô Nhạn cười ngọt ngào: "Thật thần kỳ, đột nhiên đính hôn rồi." Yến Hồi Thời nghịch lọn tóc cô: "Không muốn kết hôn với anh sao?" Tô Nhạn nhìn vẻ rất mong chờ của anh: "Chú Yến, sao anh lại gấp gáp như vậy chứ." Chân không còn chạm đất, Yến Hồi Thời bế cô lên, lòng bàn tay nâng ót cô, dùng sức hôn xuống. Răng môi đan xen, hơi thở anh ướt nóng: "Vội vã, muốn cùng Mật Mật 'đè lên nhau' hợp pháp." Tô Nhạn thích hơi thở mát lạnh trong miệng anh, tuy còn đang ở ngoài đường nhưng cũng không đành lòng đẩy anh ra. Anh động tình, đầu lưỡi len lỏi cuốn lấy hơi thở của cô, Tô Nhạn nức nở tìm cơ hội thở dốc. "Cái gì cơ?" Yến Hồi Thời buông cô ra: "Về nhà sẽ nói cho em."