Chương 27: Bạn gái của anh thật xuất sắc.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:49

Yến Hồi Thời mặc áo phông và quần vận động, vải vóc bao lấy vòng eo săn chắc lúc ẩn lúc hiện, sợi tóc rũ ở trên trán, là trang phục thường ngày. Anh không mặc quần tây áo vest chỉnh tề cũng có nghĩa là không phải gấp gáp bay trở về, có thể cùng cô ăn cơm và xem phim. Từ lần trước anh mặc tây trang tới rạp chiếu phim bị mọi người vây xem, Tô Nhạn ngại anh quá gây chú ý, muốn giấu anh đi, sau đó Yến Hồi Thời rất chú trọng tình huống, sẽ cố gắng dung nhập bản thân vào cuộc sống của cô. Tô Nhạn thay xong quần áo liền xuống lầu. "Còn phải tới thư viện kiểm tra tư liệu, nửa giờ sau đi ăn cơm được không?" Lúc cô vui vẻ, giọng điệu sẽ vô cùng nhẹ nhàng. "Đi." Yến Hồi Thời cùng cô tới thư viện. Khóe miệng Tô Nhạn không nhịn được cong cong, giơ sách lên che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh nhìn anh chằm chằm. Yến Hồi Thời rút sách trong tay cô ra,"Cho rằng che khuất rồi là anh không nhìn thấy em đang cười trộm à?" Cô muốn trốn sang một bên lại bị anh đưa tay ôm lấy. Giọng nói Tô Nhạn thẹn thùng giống như làm nũng,"Ở đây không được." * Rời khỏi khu học, Yến Hồi Thời giữ lấy cổ tay của cô, kéo người tới trước mặt,"Ở đây có thể ôm rồi chứ?" Mặt mày Tô Nhạn không nhăn một cái nào, chủ động chui vào lồng ngực anh. Cô gái nhỏ thơm tho mềm mại nằm trọn trong vòng tay anh. Trong khoảnh khắc này, mọi sự vất vả đều là đáng giá. Trước kia Yến Hồi Thời chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, bởi vì anh không có mục đích kết hôn nên cũng không chủ động chọc tới người khác. Giống như Tô Nhạn vậy, đây cũng là lần đầu tiên anh yêu một người. Ngoài việc tiến thêm một bước tiếp xúc về mặt thân thể, chuyện mà người yêu nên làm, cái mà anh biết, anh đều sẽ làm cho cô. Trước khi anh lên máy bay quay trở về, hai người mua vé cùng nhau xem phim. Xem phim xong, anh và cô cùng tới một nhà hàng nổi tiếng xếp hàng check-in như những người bình thường, chỉ để ăn một món ăn mà anh cũng không hứng thú lắm. Đổi lại thành trước kia, anh sẽ cảm thấy lãng phí thời gian. Từ khi có cô, cho dù là làm một chuyện nhìn qua không hề có ý nghĩa nào, anh cũng không cảm thấy nhàm chán. Trong mắt người trước nay lúc nào cũng chỉ có công việc, đã bắt đầu nếm mùi khói lửa nhân gian. Một lần nếm thử này chính là hai năm. * Tô Nhạn không nhớ rõ tổng cộng mình đã ăn bao nhiêu hộp mật đào. Những ngày sau này, Yến Hồi Thời cũng chưa từng đến trễ lần nào. Dù anh có bận tới đâu cũng đặt cô lên trước, mặc gió mặc mưa. Ngày tốt nghiệp. Tô Nhạn ăn xong miếng mật đào cuối cùng. Yến Hồi Thời nói,"Năm nay không cần ăn mật đào ướp lạnh và làm khô rồi." Tô Nhạn mặc đồ cử nhân chụp ảnh với các bạn học xong, nhảy nhót chạy về phía anh, vạt áo lụa đen bị gió thổi bay ôm lấy cẳng chân trắng nõn. Cô giơ điện thoại lên chụp ảnh với anh. "Chú Yến, anh cười lên đi." Yến Hồi Thời liếc mắt, trong chớp mắt cô ấn nút chụp ảnh, anh hôn lên mặt cô một cái. Anh ghé sát tai cô nói,"Cây đào trong sân có quả rồi, anh nếm thử, rất ngọt." Tô Nhạn sợ ngứa trốn sang một bên, khoé mắt đuôi mày đều mang theo vẻ dịu dàng. Năm trước cô về đã thấy rồi,"Đột nhiên anh nói chuyện này làm gì?" Yến Hồi Thời nhìn cô, ánh mắt đen tối không rõ,"Anh đặt cho chúng một cái tên." Tô Nhạn chớp chớp mắt, hứng thú dạt dào,"Gọi là gì?" "Trái cấm." Yến Hồi Thời cố ý nói,"Muốn ăn vụng không?" Tô Nhạn sửng sốt hai giây, bị anh trêu chọc đến đỏ mặt,"Yến Hồi Thời! Anh... Anh giở trò lưu manh!" * Ngày hôm sau Yến Hồi Thời có cuộc hợp tác quan trọng, trước khi chia tay, Tô Nhạn hỏi,"Chú Yến, tuần sau anh có tới đón em không?" Yến Hồi Thời nhíu mày,"Còn chưa về sao?" Tô Nhạn giải thích,"Viện thiết kế còn công việc chưa xong, có bắt đầu cũng phải có kết thúc chứ." Yến Hồi Thời hứa hẹn,"Anh sẽ tới." "Vậy em nói với ba một tiếng, bảo ông ấy không cần tới nữa." Yến Hồi Thời,"Ừm." Hai người đi dưới bóng cây. "Chú Yến." "Hửm?" "Ba em... Không hoài nghi anh chút nào sao?" Yến Hồi Thời biết ý cô là mối quan hệ giữa hai người bọn họ,"Thật xấu hổ, không biết gì." Ngữ khí anh lại không có chút hổ thẹn nào. Tô Nhạn,"... Một chút cũng không sao?" Yến Hồi Thời,"Ám chỉ nhiều lần rồi mà ông ấy không để trong lòng. Anh đối xử tốt với ông ấy, ông ấy cũng coi là tình anh em." Tô Nhạn,"..." Vậy cô phải mở miệng như thế nào đây!!! * Trên bàn cơm, Tô Cẩm Văn nhìn Yến Hồi Thời. Người anh em này vậy mà lại gọi một đĩa tôm hùm đất xào cay, còn vui vẻ mà tách vỏ. Loại đồ ăn lãng phí thời gian này, trước kia Yến Hồi Thời sẽ không bao giờ chạm vào. Dùng lời của anh mà nói, mỗi phút mỗi giây của anh đều kiếm được ra tiền, làm chuyện này chính là sỉ nhục tiền tài. Tô Cẩm Văn 'hừ' một tiếng,"Sao gần đây anh thấy chú có mùi nhân tình thế?" "Không phải hai năm trước đã thay đổi rồi sao?" "Hình như đúng là vậy." Tô Cẩm Văn bát quái nói,"Người anh em, mấy năm nay chú đã trải qua chuyện gì vậy?" Yến Hồi Thời úp úp mở mở,"Tạm thời không tiện nói cho lắm." Bữa tiệc hôm nay, Lương Vu Khiết cũng ở đây. Cô ta đi theo Trần Bội Cát tới. Trần Bội Cát là em họ Tô Cẩm Văn, mẹ ruột anh ta chạy tới trước mặt ba mẹ Tô Cẩm Văn chỉ thiếu nước quỳ xuống, nói bà ta vô dụng, không bắt được trái tim chồng mình, lại còn sinh ra một đứa con như vậy, so với con riêng của chồng bên ngoài còn vô dụng hơn, cầu xin bọn họ giúp đỡ để con trai bà ta có thể ăn một bữa cơm với Yến Hồi Thời. Ông cụ Tô mềm lòng đồng ý. Tô Cẩm Văn vẫn luôn hiếu thuận, thấy ba mình khó lòng đành phải thuận theo. Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, Yến Hồi Thời có đồng ý hay không ông cũng không quản được. Tô Cẩm Văn đã mở miệng, đương nhiên Yến Hồi Thời sẽ cho mặt mũi. Trần Bội Cát nghiện thuốc lá, tay cầm điếu thuốc đưa cho Yến Hồi Thời. Yến Hồi Thời không nhận, đưa đĩa tôm đã bóc vỏ tới trước mặt Tô Cẩm Văn,"Hút thuốc thì ra chỗ khác." Tô Cẩm Văn cho rằng mình hiểu sai ý,"Chú bóc cho anh à?" Yến Hồi Thời,"Không phải anh thích ăn sao?" Tô Cẩm Văn cầm đũa lên,"Thích ăn thích ăn. Đến vợ của anh cũng không bóc vỏ cho anh, vẫn là anh em đáng tin nhất!" Yến Hồi Thời tiếp tục bóc cua giúp ông. Trần Bội Cát tung tăng nói đi hút thuốc. Trước khi đi còn đưa mắt ra hiệu với Lương Vu Khiết. Tuy rằng cô ta chướng mắt với Trần Bội Cát, nhưng bây giờ tài nguyên của cô ta đều do công ty Trần gia cung cấp, cô ta không đắc tội nổi với ba anh ta. Trong lòng cô ta cũng hiểu rõ, Trần Bội Cát nâng cô ta lên là bởi vì Yến Hồi Thời từng cho cô ta mặt mũi, không làm sáng tỏ tai tiếng, cũng không biết anh ta nghe từ đâu tin tức rằng Yến Hồi Thời có ý tứ kia với cô ta. Bị hiểu lầm có quan hệ với Yến Hồi Thời là có thể có được tài nguyên cấp cao, đương nhiên cô ta sẽ không giải thích. Hôm nay Trần Bội Cát đưa cô ta tới chính là muốn xum xoe trước mặt Yến Hồi Thời. Cô ta rũ mắt nhìn về phía người đàn ông đang chăm chú bóc cua, động tác ưu nhã, khí chất thanh nhàn giống như đang pha trà. Yến Hồi Thời rất biết che giấu cảm xúc, nhưng đôi khi anh lại khinh thường việc che giấu, cứ như vậy nhìn chằm chằm người ta, thần sắc nhàn nhạt không biết anh đang nghĩ gì. Lương Vu Khiết hiểu rất rõ, người đàn ông này không phải là người cô ta có thể trèo cao được, cho dù có muốn leo lên, cô ta cũng không khống chế được. Cô ta xem như đã nhìn ra, thay vì lấy lòng Yến Hồi Thời, chi bằng lấy lòng người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh anh còn hơn. Cô ta kêu một tiếng 'anh' với Tô Cẩm Văn, giọng nói như rót đường mật,"Em rót rượu cho anh nhé." Tô Cẩm Văn nhìn thấy Lương Vu Khiết lại nghĩ tới Tô Nhạn, tương lai con gái làm việc không thể tránh được xã giao, gặp phải khách hàng không tốt, ông cũng không có cách nào giúp con gái được, khó tránh khỏi việc nảy sinh cảm giác đồng tình. "Cô gái, không cần phải giả vờ, ở ngoài thì đừng uống rượu. Ngồi xuống đi, không cần ép buộc bản thân." Nghe ngữ khí này, Lương Vu Khiết lại nghĩ đến ba mình, hốc mắt cay cay,"Cảm ơn anh." "Anh gì mà anh, cô với con gái tôi cũng chỉ hơn kém có vài tuổi, gọi chú." "Chú, cảm ơn chú." Yến Hồi Thời nhìn Tô Cẩm Văn, ông rất lương thiện, lại còn không mang thù. Trước khi anh gặp Tô Cẩm Văn, anh không tin trên đời này lại có người tốt đơn thuần như thế. Anh và Tô Cẩm Văn vừa là tình bạn vừa là tình thầy trò, tuy rằng Tô Cẩm Văn cố chấp nhưng trên người lại mang theo cảm giác ấm áp trượng nghĩa, giống như trưởng bối thân thích trong gia đình vậy. Nếu như ngày thường, anh sẽ không để ý, nhưng hôm nay Yến Hồi Thời đã đồng ý cho Trần Bội Cát một cơ hội. "Đưa phương án của cậu lên đi, quá trình làm như thường, có thể lấy được hạng mục lần này hay không phải xem bản lĩnh của công ty cậu." Trần Bội Cát cho rằng mình nghe lầm, nhìn Lương Vu Khiết, phỏng đoán cô ta đã thuyết phục được Yến Hồi Thời, chắp tay trước ngực,"Cảm ơn Yến tổng, lần này nhất định tôi sẽ dụng tâm làm việc!" Anh ta cũng không dám xưng anh em với Yến Hồi Thời như trước. Yến Hồi Thời bỏ thịt cua vào bát Tô Cẩm Văn. "Cảm ơn anh họ của cậu ấy." "Cảm ơn anh họ!" Trần Bội Cát kéo tay Tô Cẩm Văn,"Bao giờ về em sẽ mang đồ ăn bác cả thích qua nhà, mẹ em sẽ chăm sóc bác cả thật tốt, anh cứ yên tâm làm việc." Đối với hành động xum xoe của Trần Bội Cát, Tô Cẩm Văn tỏ vẻ đã quen. Nhưng mấy năm gần đây, dường như Yến Hồi Thời cũng đang xum xoe nịnh bợ ông, nhưng anh làm ra vẻ quá tự nhiên, thái độ cũng không thay đổi quá lớn, vẫn điềm đạm bình tĩnh như xưa, lại có vẻ buồn cười trong đó. Dù có nhìn kiểu gì cũng thấy rất bình thường. * Trong phòng chỉ còn lại Yến Hồi Thời và Tô Cẩm Văn. Tô Cẩm Văn đánh đố,"Chú có tin không, cô gái vừa rồi có ý tứ với chú." Yến Hồi Thời nhếch môi,"Anh đúng là nhìn ai cũng muốn làm ba thế nhỉ." "Không tin? Vậy bây giờ anh gọi cô gái kia lại. Nếu chú thắng thì anh gọi chú là ba, nếu anh thắng thì chú gọi anh là ba!" "Được!" Hai người đánh cược xong xuôi, Tô Cẩm Văn vừa đứng dậy chuẩn bị đi gọi người thì... Yến Hồi Thời,"Em nhận thua." Tô Cẩm Văn dừng bước, nghĩ thầm người này hiếu thắng như vậy lại dễ dàng nhận thua, nhất định là có bẫy! "Nếu nhận thua rồi, vậy chú gọi đi." Yến Hồi Thời ngẩng đầu, nghiêm trang gọi,"Ba." Tô Cẩm Văn,"..." Uống quá nhiều, nhất định là thằng nhóc này uống quá nhiều rồi! * Viện thiết kế muốn giữ Tô Nhạn ở lại, nhưng sau khi biết được ý định của cô, phá lệ vì cô mà luân chuyển công tác, trực tiếp điều cô về tổng bộ ở Hoằng Hà. Còn có hai ngày nữa là cô có thể trở lại thành phố quen thuộc của mình rồi. Sau khi tan tầm, Tô Nhạn định tuỳ tiện tìm một chỗ để ăn cơm. Mới ra khỏi cửa tòa nhà văn phòng, lập tức nhìn thấy Yến Hồi Thời đang đứng ở cửa. Quá trùng hợp, Tô Nhạn hoài nghi rằng nhà anh ở gần đây luôn ấy chứ. Hôm nay Yến Hồi Thời ăn mặc vô cùng nghiêm túc, áo sơ mi cài toàn bộ cúc, cà vạt cũng thắt chỉnh tề, dường như mới từ cuộc họp hay hội nghị nào chạy tới, còn không kịp thay quần áo. Có lẽ anh đã đứng đợi ở đó được một lúc, có ra chút mồ hôi, vải dệt mỏng của áo sơ mi ôm lấy vòng eo, dáng người cao lớn đĩnh đạc. Nhìn qua vô cùng cấm dục, cũng quả thực rất rất quyến rũ, tràn đầy hormone nam tính. Khuôn mặt anh thanh quý*, khí chất mạnh mẽ khiến người xung quanh phải chùn bước. (*Thanh cao, quý phái. ) Vốn dĩ thời gian tan tầm lúc nào cũng ùn tắc nhưng nay lại vắng vẻ lạ thường. Anh ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã thấy được cô. Tô Nhạn nhanh chóng bước tới. "Chú Yến? Anh tới đây có việc sao?" Yến Hồi Thời đưa tay ra, Tô Nhạn thuận tay nắm lấy tay anh. Anh dắt cô tới vị trí đỗ xe,"Mới vừa tham gia hội nghị tổng kết ngành, vừa hay tới đây gặp em." Tô Nhạn,"Kết thúc lúc mấy giờ thế?" Yến Hồi Thời,"Hơn ba giờ." Tô Nhạn đau lòng,"Anh đợi em lâu như vậy sao?" Yến Hồi Thời nâng tay cô lên, khẽ đặt lên tay cô một nụ hôn,"Chờ em, không lỗ." * Trước khi tạm biệt thành phố này, Tô Nhạn quyết định mời Yến Hồi Thời tới khách sạn Vạn Thành ăn một bữa. Hai người ra khỏi bãi đỗ xe, Yến Hồi Thời hỏi cô,"Tiền ở đâu ra thế?" "Tiền thưởng đó." Tô Nhạn cười rộ lên,"Tác phẩm của em đoạt giải rồi, có ba vạn, còn có cúp nữa, bao giờ về sẽ cho anh xem." Yến Hồi Thời,"Bạn gái của anh thật xuất sắc." Tô Nhạn rũ mắt cố ý gây khó dễ,"Còn chưa phải bạn gái đâu, anh cũng chưa theo đuổi em." Yến Hồi Thời đặt tay cô lên vai, khom lưng bế người lên. Cô giống như con lười treo trên người anh. Tư thế hôn môi quen thuộc. Tô Nhạn theo bản năng cúi đầu. Yến Hồi Thời không hôn được cô, lạnh mặt,"Một năm lẻ chín tháng, anh lặn lộn hết Nam rồi tới Bắc đều là vì ai hả? Đồ không có lương tâm." Tô Nhạn biết anh không thực sự tức giận, nếu không cũng sẽ không ôm cô rồi. Anh rất dễ dỗ dành, cô vừa nói lời mềm mại anh đã không chịu nổi. Ngón tay Tô Nhạn xuyên qua mái tóc của anh, đôi môi mềm mại ghé sát chóp mũi,"Tức giận rồi à?" Yến Hồi Thời áp cô xuống, cắn một cái lên môi cô. Tô Nhạn muốn tránh nhưng sức lực của anh quá lớn, kiềm chế cả người cô, căn bản không thể động nổi. Giống như cảnh tượng của mùa hè năm ấy, anh đưa cô vào đại học. Gió ấm thổi qua bên người, cái bóng dưới chân chồng chéo lên nhau. Điều khác biệt chính là. Một năm đó, cô yêu thầm anh, cố ý khiến hai cái bóng ở bên cạnh nhau. Mà một năm này, anh cũng thích cô, khi hai cái bóng ở bên nhau, chính là anh đang hôn cô.