Hai người nắm tay nhau đi dưới bóng cây. Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rải đầy trên mặt đất. Giữa phố xá tấp nập, đông đúc, mọi thứ đều biến thành hư không, Tô Nhạn chỉ nhìn thấy người đàn ông bên cạnh.
Cô bước chậm rãi nói chuyện với Yến Hồi Thời về công việc.
Đơn hàng đầu tiên của Tô Nhạn chỉ là giúp một tay, với tư cách là trợ lý, đến đơn hàng thứ hai thì mới là cô phụ trách chính.
Khách hàng đó rất bắt bẻ, không ai ở viện thiết kế có thể giải quyết nổi, bản vẽ rất nhiều lần đã bị trả về, cô vừa đi thì lại giải quyết được.
Vị khách hàng đó tên là Bùi Lạp, vợ cũ của Triệu Thế Nông.
Lúc trước chỉ là cô tình cờ giúp đỡ, nhưng đối phương lại nhớ rõ ân tình ấy, chỉ đích danh cô phụ trách.
Sau khi ly hôn, Bùi Lạp trở lại công ty do ba mình sáng lập, hiện tại là chủ sở hữu của công ty. Cô ấy dự định xây một tòa nhà văn phòng ở Hoằng Hà, giao ý tưởng cho Tô Nhạn.
Yến Hồi Thời chăm chú lắng nghe, nguyện ý chú tâm nghe Tô Nhạn nói chuyện.
Thỉnh thoảng, anh cũng đưa ra vài gợi ý để giúp cô giải quyết mối quan hệ giữa các cá nhân mà cô không am hiểu.
Tô Nhạn không có nhiều hành lý, hầu hết đều để ở tứ hợp viện.
Phần còn lại đều do Yến Hồi Thời cầm, Tô Nhạn nắm tay anh, nghĩ vài tiếng nữa sẽ được gặp lại ba mẹ.
"Chú Yến, em rất khẩn trương."
Yến Hồi Thời lấy hành lý trên băng chuyền: "Em khẩn trương chuyện gì?"
"Sợ ba sẽ đánh em."
"Đừng sợ," Yến Hồi Thời vẫn bình tĩnh như thường: "Muốn đánh cũng sẽ đánh anh."
Tô Nhạn "A" một tiếng, càng lo lắng: "Không được."
Vậy càng không thể nói.
"Trước tiên phải nghĩ kỹ, chúng ta lại thương lượng, được không?"
Yến Hồi Thời hôn lên trán cô: "Nghe em."
*
Xuống đường băng sân bay, thành phố quen thuộc hiện lên bên ngoài cửa sổ. Trước khi xuống xe, Tô Nhạn nhìn thấy ba mẹ mình đang đứng ở cổng tiểu khu nhìn xung quanh.
Lâm Quyên Lị nhìn biển số xe, hỏi: "Đây không phải là xe của Yến Hồi Thời sao?"
Con gái trở về, Tô Cẩm Văn vui mừng đến mức cười không khép nổi miệng: "Đúng vậy, mấy ngày trước chú ấy có một cuộc họp ở Thủ Đô, tiện thể đưa đón Mật Mật về."
Lâm Quyên Lị trách ông, nói: "Vậy sao anh không nói sớm? Để em còn nấu thêm vài món nữa!"
"Anh còn tưởng rằng chú ấy sẽ phái người đến đón. Ai ngờ được tự mình chú ấy làm tài xế đưa con gái cưng về. Haha, không sao đâu, em nấu một bàn đầy đồ ăn rồi, sẽ đủ thôi."
"Đủ hay không đủ là vấn đề sao? Đây là lễ tiết."
"Em nhìn xem, đó là người anh em tốt của anh! Còn giúp mình nuôi dưỡng con gái cưng, như vậy còn khách sáo làm gì?"
Lâm Quyên Lị trợn trắng mắt: "Ai cùng anh là anh em tốt."
Tô Nhạn một đường chạy tới, nhào vào lòng ba mẹ: "Ba mẹ!"
Tô Cẩm Văn giang hai cánh tay, trong lòng tràn ngập xúc động, nhưng ngoài miệng lại chế nhạo: "Ai da, cũng không còn là đứa trẻ, vẫn còn làm nũng với ba mẹ sao?" Trên mặt ông nở nụ cười mãn nguyện.
Con gái mình ngày càng hoạt bát, vui vẻ hơn.
Tô Nhạn cong mắt: "Con nhớ ba mẹ."
Lâm Quyên Lị sủng nịnh mà vỗ nhẹ lên mặt con gái, quay đầu tiếp đón: "A Thời ở lại đây, ăn một bữa cơm đàng hoàng nhé." Trước kia bà hay gọi là Yến Hồi Thời, bây giờ thì trực tiếp gọi là A Thời.
Yến Hồi Thời mở cốp xe lấy hành lý: "Có tiện không?"
Tô Cẩm Văn: "Có cái gì không tiện?" Ông tới vỗ vai Yến Hồi Thời.
Chiều cao hai người khác biệt, Tô Cẩm Văn phải cố hết sức: "Chị dâu cậu đã làm một bàn lớn đầy món ăn, vừa lúc nếm thử tay nghề của chị ấy."
Yến Hồi Thời vui vẻ đồng ý: "Được."
"Để anh, để anh." Tô Cẩm Văn xách balo cho Tô Nhạn, cười trách cứ: "Bảo bối, con cũng thật là, sao lại để chú Yến cầm balo nhỏ của mình."
Tô Nhạn nhìn về phía Yến Hồi Thời, hắng giọng nói: "Quên, quên ạ."
"Không biết lớn nhỏ, không lễ phép!" Tô Cẩm Văn nhìn Yến Hồi Thời cười: "Con gái bé của anh đã được mẹ nó cưng chiều từ nhỏ, em đừng để trong lòng."
Yến Hồi Thời nghiêng mặt, nhìn cô gái nhỏ như đà điểu, cười như không cười: "Chuyện đó nhất định phải để trong lòng."
Tô Cẩm Văn cười haha: "Nhìn đi, Chú Yến của con thật hài hước."
Lâm Quyên Lị giận, liếc mắt nhìn ông: "Chỉ nói mình em cưng chiều, không phải anh cũng cưng con bé sao. Chú nói đúng không, A Thời?"
Yến Hồi Thời cười: "Mật Mật ngoan như vậy, ai cũng không nhịn được mà chiều chuộng."
*
Tại bàn ăn, Tô Nhạn ngồi bên cạnh Yến Hồi Thời.
Lâm Quyên Lị đều làm món Tô Nhạn thích ăn, còn một mình làm hoành thánh hành tây thịt nạc.
Tô Nhạn chỉ ăn nhân không ăn vỏ, cúi đầu cắn phần nhân, rất tự nhiên bỏ vỏ vào bát của Yến Hồi Thời.
Yến Hồi Thời dường như cũng không cảm thấy có điều gì không ổn, vì vậy anh gắp nó lên ăn, giúp cô gắp một ít rau diếp cá.
Tô Cẩm Văn cúi đầu bóc tôm, không hề chú ý tới.
Lâm Quyên Lị chứng kiến toàn bộ quá trình.
Hai người này, quá tự nhiên.
Phải mất rất nhiều năm, qua nhiều bữa ăn cùng nhau mới có thể hình thành sự ăn ý thế này.
Con gái thích ăn gì, không ăn gì, con bé ở nhà Yến Hồi Thời mới hơn hai năm, anh biết điều đó cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Yến Hồi Thời là người đặc biệt chú ý, ăn thức ăn thừa của người khác sao?
Cho dù bây giờ hai đương sự này có chính miệng phủ nhận đi chăng nữa, Lâm Quyên Lị cũng không tin hai người họ không có chuyện gì.
Bà ngầm hiểu, nhìn về phía Yến Hồi Thời, lại cười nói: "Gần đây A Thời có bận không? Nếu không bận, chú giúp chị làm việc này với."
Yến Hồi Thời buông đũa, dùng khăn giấy lau khóe miệng: "Chị nói đi."
Lâm Quyên Lị liếc nhìn Tô Nhạn, nói: "Chuyện về Mật Mật, chú có biết không? Tòa nhà văn phòng của công ty con bé là ở Thiên Thanh Vịnh, vợ chồng chị đã xem qua, giá cả thuê nhà bên đó thật sự rất đắt đỏ."
Tô Cẩm Văn giơ tay: "Đúng đúng, anh suýt nữa là quên mất. Vợ anh đã tra qua, giá cả chung cư bên đó thật sự rất dọa người! Cũng không phải nằm ở trung tâm thành phố, giá đó thật quá đáng mà! Hơn nữa, còn từng xảy ra án mạng! Trộm cắp ở khu chung cư cũng có, an ninh rất không an toàn. A Thời, chú xem, bình thường chú ở căn hộ nằm ở trung tâm thành phố, cũng không thường xuyên về ở đây. Nhân tiện Mật Mật có thể ở nhà đó."
Tô Nhạn đang uống canh, cô chột dạ, ho khan liên tục: "Khụ —"
Yến Hồi Thời đưa tay, lòng bàn tay dán sau lưng cô, giúp cô thuận khí.
"Ăn từ từ."
Tô Cẩm Văn đưa hộp khăn giấy cho cô, giải thích: "Đứa nhỏ này, ăn cái gì cũng thường xuyên bị sặc." Ông vỗ vai Yến Hồi Thời, tiếp tục nói: "Anh biết rằng em không thiếu tiền nhưng chúng ta dù là anh em, anh vẫn theo lệ thường. Chúng ta sẽ trả tiền thuê nhà theo giá thị trường cho em, em thấy được không?"
Lâm Quyên Lị: "Không tiện thì cũng không sao, chúng ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, trong lòng đều giấu tâm tư riêng.
Yến Hồi Thời mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Tô Nhạn hai giây, hỏi: "Mật Mật muốn đến nhà chú ở không?"
Tô Nhạn lại bị sặc.
Tô Cẩm Văn lo lắng nói: "Hôm nay đứa nhỏ này bị sao vậy? Chẳng lẽ do ăn quen đồ ăn phương Bắc, giờ không quen đồ ăn ở nhà ư."
Tô Nhạn: "Thường ăn ở quán, hôm nay mẹ làm nhiều món ăn ngon quá nên con vội ăn."
Lâm Quyên Lị thấy dáng vẻ ngờ nghệch của chồng mình, bà bật cười thành tiếng.
Bà cười, Tô Cẩm Văn cũng cười theo.
Yến Hồi Thời nghiêng đầu, nhìn Tô Nhạn đỏ mặt tới mang tai, khóe miệng cũng cong lên cười.
*
Cơm nước xong cuôi, Tô Nhạn tiễn Yến Hồi Thời. Cô chần chờ nói: "... Chú Yến."
Yến Hồi Thời: "Hả?"
Tô Nhạn ngừng hai giây: "Em có cảm giác mẹ em nhìn ra được."
Cố ý giúp bọn họ tạo ra không gian riêng, còn nói dối cả việc thuê nhà.
"Em đã điều tra," Tô Nhạn mở điện thoại: "Giá cả căn hộ gần Thiên Thanh Vịnh cũng thực sự rất ổn. Mẹ em nói giá thuê nhà rất cao, giống như... Muốn lừa gạt ba em."
Ngón tay Yến Hồi Thời cuộn lọn tóc đuôi ngựa của cô: "Chuyện này không tốt sao?" Nhiều thêm một đồng đội.
Tô Nhạn lầu bầu nói: "Mẹ em sao có thể gấp đến không chờ nổi, muốn đuổi con gái đi rồi?"
Yến Hồi Thời nhướn mày: "Là do anh ưu tú, mẹ em tin tưởng anh."
Anh quả thật rất ưu tú.
Không đúng, là ưu tú đến loá mắt.
Lớn lên vừa đẹp trai lại tài giỏi, còn đối xử với cô rất dịu dàng.
Hai năm ở đất khách, ngoại trừ cô, anh chưa từng dính tới vụ tai tiếng nào.
Đi tới cửa ga ra, Tô Nhạn không thấy ai xung quanh, vươn đôi tay: "Ôm một cái nào."
Yến Hồi Thời bế cô lên.
Tô Nhạn cúi đầu, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn đường mà dùng đầu ngón tay vẽ theo đường nét xinh đẹp của anh.
"Chú Yến, thật ra em vẫn còn tự ti, cảm thấy mình không xứng với anh. Nhưng lại không muốn nhường anh cho người khác."
Chỉ muốn nắm chặt lấy, muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.
"Vậy nên, em đang nỗ lực để mình ngày càng ưu tú hơn."
Yến Hồi Thời khẽ nhếch miệng, nhìn chăm chú vào ánh mắt cô: "Trong lòng anh chỉ có mình em là ưu tú nhất."
Giọng nói của anh rất chân thành, tuyệt đối không phải chỉ để dỗ dành cô.
Tô Nhạn: "Nhưng em vẫn cảm thấy mình có chút không xứng."
Yến Hồi Thời vuốt ve vành tai cô: "Chỗ nào không xứng, chiều cao ư? Hiện giờ anh đang ôm em, em cao hơn anh rồi."
Lúc trước Tô Nhạn còn hiểu lầm anh là đang ôm đứa nhỏ, nhưng bây giờ cô rất thích cách ôm này.
Cô đỏ bừng mặt, cúi đầu chủ động đòi hôn: "Hôn hôn."
Yến Hồi Thời chạm vào cánh môi cô.
"Ngoan. Đừng nũng nịu, cẩn thận bị ba em thấy được."
"Em... Nào có nũng nịu."
Yến Hồi Thời ghé sát lại gần bên tai cô: "Về nhà rồi làm."
Tô Nhạn từ trên người anh trượt xuống dưới: "Được, em chuẩn bị đến công ty báo danh rồi, không thể trì hoãn nữa."
Yến Hồi Thời cười nhẹ: "Được."
*
Tô Nhạn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Ngày thứ ba thì dọn tới nhà Yến Hồi Thời ở bên kia, chuẩn bị tới công ty báo danh.
Buổi tối, Tô Nhạn tắm rửa xong, lấy mấy quả đào ban ngày hái được. Rửa sạch sẽ cắt thành từng miếng, bưng đến cho Yến Hồi Thời nếm thử trái cây tươi.
Yến Hồi Thời không muốn ăn đào chút nào.
Anh chỉ muốn ăn cô.
Dưới ánh đèn, làn da cô trở nên mỏng manh và trắng sáng đến chói mắt. Chiếc váy ngắn mông lung, từng đường cong dần trở nên quyến rũ.
Trong một khoảnh khắc ấy, Yến Hồi Thời muốn xé bỏ lớp vải mỏng vướng tay này.
Nhưng anh đã kiềm chế.
Hai năm nay không phải hai người không có va chạm gì, nhưng anh vẫn có thể khắc chế. Chỉ là gần đây, cứ ở trước mặt Tô Nhạn, sức tự chủ của anh dường như biến mất không còn chút nào hết.
Tô Nhạn xoay người đặt đĩa ra sau, một bàn tay từ sau lưng vươn ra dùng sức kéo cô một cái.
Cô bị kéo lên ngồi trên đùi Yến Hồi Thời.
"Chú Yến, anh, anh làm gì vậy?"
Yến Hồi Thời đặt cằm lên vai cô thở dốc,"Em biết anh muốn làm gì mà."
Tô Nhạn quay đầu lại, hô hấp hai người như đan xen vào nhau, nhiệt độ trong phòng dường như đã tăng lên đột ngột.
"Em..."
Yến Hồi Thời nâng cằm cô lên,"Sợ sao?"
Tô Nhạn lắc đầu. Cô không sợ, nhưng quá đột ngột, cô vẫn chưa sẵn sàng.
Yến Hồi Thời nhận lấy đĩa hoa quả trong tay cô, nghiêng đầu mổ lên môi cô một cái.
"Mùi diếp cá, sao em lại thích ăn thứ đó thế."
Tô Nhạn vội vàng che miệng,"Vậy thì đừng hôn."
Yến Hồi Thời rút tay cô ra, cúi đầu phủ lấy môi cô.
Hôm nay nụ hôn của anh có vẻ gấp gáp, mạnh mẽ và chiếm hữu.
Miệng Tô Nhạn bị chặn lại, thỉnh thoảng mới thốt ra được một vài chữ mang theo vẻ nghẹn ngào.
"Chú Yến, không phải anh ghét mùi diếp cá sao?"
"Em thơm."
*
Lại suýt mất khống chế, Yến Hồi Thời kịp thời dừng lại, cô còn quá nhỏ khiến anh không đành lòng, cũng không muốn dạy cô những chuyện kia quá sớm.
Ít nhất thì cho tới khi hai người công khai.
Nếu không, trong mắt Tô Cẩm Văn, anh không khác gì là cầm thú cả.
Giống như trước đó, Yến Hồi Thời cố gắng kiềm chế bản thân mình, hơi thở nóng bỏng của anh như muốn thiêu rụi cô, khuôn mặt Tô Nhạn đỏ bừng.
Phát giác sự thay đổi trong ánh mắt của anh, cô đưa tay ra, đầu ngón tay nắm lấy cổ áo sơ mi của anh.
Yến Hồi Thời đột nhiên đẩy cô ra.
"Ngoan, anh đi tắm."
*
Anh bước đi vội vàng, cũng không phải cố ý trốn tránh cô, chỉ là cửa cũng không kịp đóng.
Tô Nhạn ngồi trên sofa xem phim cũng không yên lòng.
Anh đã ở trong đó một thời gian dài rồi.
Tô Nhạn nhảy khỏi ghế, đi tới cửa phòng tắm, hỏi anh có cần giúp đỡ không.
Cô thấp giọng hỏi,"Chú Yến?"
Sau đó, Tô Nhạn mới biết thế nào là tú sắc khả xan*.
(*Ý chỉ một người có tư sắc mỹ lệ mê người. Sắc đẹp thay được cho cơm. )
*
Tiếng nước tí tách quanh quẩn trong tai, trở thành một bản âm hưởng trong đại não Tô Nhạn.
Từng hình ảnh tuyệt mỹ xuất hiện trước mắt cô như một thước phim, cũng như một bữa tiệc ngon lành cho đôi mắt.
Yến Hồi Thời đưa lưng về phía cô, bóng lưng săn chắc, đường cong hoàn mỹ khiến người ta hâm mộ.
Tô Nhạn muốn rời đi hoặc ít nhất đóng cửa lại.
Nhưng đôi mắt và bàn chân cô lại giống như bị đóng băng, không thể di chuyển nổi.
Yến Hồi Thời đột nhiên quay lại.
Đối diện với ánh mắt của cô, anh bình tĩnh nhìn khuôn mặt cô chăm chú, mà động tác trên tay cũng không hề dừng lại.
Tô Nhạn hoàn toàn kinh ngạc.
Cô chưa bao giờ thấy một Yến Hồi Thời như vậy. Anh cởi bỏ hết sự cao quý và kiêu ngạo trên người, nhưng lại mang theo một sự quyến rũ chết người khác.
Đôi mắt anh đen nhánh phản chiếu khuôn mặt trống rỗng của cô, trong đó có ánh sáng nhỏ vụn vặt mang theo tà niệm chưa dứt, vô cùng sâu thẳm mà xoáy sâu người ta vào trong đó.
Cùng với tiếng của giọt nước tí tách rơi trên sàn là tiếng gầm nhẹ từ phòng tắm truyền ra.
Tạp niệm trong mắt dần dần hoà tan, chỉ còn lại mình khuôn mặt cô trong đó.
Ánh mắt anh cũng dần trở nên yếu ớt.
Đột nhiên Tô Nhạn rất muốn nhào tới ôm anh một cái.