Chương 15: Vội vàng tìm bạn gái cho chú như vậy sao?
Mật Đào Ngọt
Tử Liễm10-10-2023 12:47:36
Trên người cô gái nhỏ chỉ quấn một cái khăn tắm, phần vai trắng mịn lộ ra ngoài không khí.
Ánh mắt Yến Hồi Thời trầm xuống, chỉ dừng từ cổ cô lên,"Có quần áo mặc chưa?"
Tô Nhạn đi chân trần, ngón chân không tự giác cuộn tròn lại,"Không, không mang theo."
Yến Hồi Thời đứng dậy,"Vậy chú bảo người đưa tới."
Tô Nhạn bước về phía trước một bước nhỏ, lại nhanh chóng lui về tại chỗ, nội tâm hoảng loạn cực độ.
Liệu anh có thấy cô không quy củ, ngủ trên giường anh lại còn tuỳ tiện dùng phòng tắm của anh không.
Thẹn thùng công kích tự tôn, sống mũi Tô Nhạn cay cay,"Cháu không biết chú ở đây, nếu như biết chú ở đây, cháu sẽ không tắm rửa đâu."
Yến Hồi Thời không nói gì.
Tô Nhạn cúi đầu,"Chú Yến, chú bị cháu chọc tức rồi sao?"
"Không phải." Yến Hồi Thời cười lên tiếng,"Nhưng mà phải đi đã."
Tô Nhạn ngẩng đầu sốt ruột,"Chú đi đâu?"
Yến Hồi Thời cong môi,"Muốn chú ở lại nhìn cháu e lệ đỏ mặt?"
Tô Nhạn,"... Không muốn."
Yến Hồi Thời không chọc cô nữa, vắt áo khoác tây trang lên tay, đứng trước gương to sửa sang lại cà vạt,"Chú đi ra ngoài mua quần áo cho cháu, trừ chú gõ cửa thì không được mở cho ai khác, nghe rõ chưa?"
Tô Nhạn trộm nhìn mặt anh một cái,"Rõ rồi ạ."
*
Lúc Yến Hồi Thời đưa quần áo vào phòng, trời đã tờ mờ sáng.
Tô Nhạn mặc xong quần áo, ngoan ngoãn đứng bên cạnh sofa, giống như học sinh tiểu học làm sai chuyện đang chờ người dạy dỗ.
Yến Hồi Thời nhìn cô chằm chằm như đang phán đoán mình có nhìn lầm hay không, thấy quần áo cô mặc vừa người, khuôn mặt anh giãn ra,"Chiều chú có cuộc họp, đưa cháu về trường trước?"
Tô Nhạn không dám ngẩng đầu nhìn anh, ngón tay nắm chặt túi, xấu hổ lại lo lắng,"Chú không ngủ được sao?"
"Tối qua ngủ mấy tiếng là đủ rồi." Yến Hồi Thời cầm khoá xe,"Đi thôi, đưa cháu đi học trước."
Anh không nhắc lại chuyện tắm rửa, Tô Nhạn cũng kết thúc màn chịu tội, ánh mắt hoảng loạn lo sợ biến mất, khôi phục lại trạng thái sáng ngời,"Vâng ạ."
Lúc chờ thang máy, một người đàn ông ở phòng cách vách cũng đi theo. Tô Nhạn dịch chân tới gần Yến Hồi Thời, sợ bị người nọ nghe thấy, cô nhỏ giọng hỏi,"Tối qua mấy giờ chú về?"
Dường như người nọ quen Yến Hồi Thời, hai người gật đầu một cái.
Anh trả lời,"Chín giờ."
Tô Nhạn chột dạ nhìn mũi chân,"Sao chú không gọi cháu tỉnh."
"Gọi rồi, cháu không có phản ứng."
"... Vậy chú, vẫn luôn ngủ trên sofa sao?"
"Ừm."
Người đàn ông xa lạ nhìn bọn họ, ánh mắt ngoài ý muốn.
Tô Nhạn không thèm quan tâm anh ta, chỉ lo tự trách,"Xin lỗi, là cháu đánh thức chú rồi."
Yến Hồi Thời,"Không sao."
Sau khi vào thang máy, người đàn ông kia mới lên tiếng,"Lão Thời, bạn gái à?"
Yến Hồi Thời bình tĩnh nói,"Cháu gái tôi."
Tô Nhạn,"!!"
Hai người vậy mà quen nhau.
Vậy lời cô vừa mới nói...
Rõ ràng đối phương không tin,"Con của bác cả cậu còn chưa có con, lấy đâu ra cháu?"
Yến Hồi Thời,"Nhà bạn."
"Tôi nói rồi."
Nếu có thể độn thổ bây giờ thì tốt, Tô Nhạn hận không thể dán mặt vào thang máy.
Yến Hồi Thời nghiêng mắt nhìn cô,"Vạn Thành, chú Vạn. Tô Nhạn, chào đi."
Vạn Thành,"Khách khí quá, gọi anh là được rồi."
Tô Nhạn nhìn Yến Hồi Thời, lại quay đầu nhìn về phía Vạn Thành, kêu một tiếng,"Anh."
"..."
"..."
Vạn Thành đến nhà ăn lầu năm.
Trước khi ra khỏi thang máy, anh ta còn quay đầu nói với Tô Nhạn,"Em gái nhỏ, lần sau tới đây ăn cơm thì cứ nói tên anh, anh sẽ miễn phí cho em."
Tô Nhạn,"Cảm ơn anh Vạn Thành."
Cửa thang máy đóng lại.
Khoé môi Yến Hồi Thời cong lên, như cười như không,"Cô nhóc này, sao lại nhận anh loạn lên thế?"
Tô Nhạn,"Anh ấy trông trẻ tuổi."
Yến Hồi Thời,"Chú không trẻ?"
"... Cũng trẻ." Tô Nhạn liếc nhìn mặt anh một cái, như là đột nhiên phản ứng lại,"Chú cũng muốn làm anh trai sao?"
Yến Hồi Thời,"Cũng tốt."
Đương nhiên Tô Nhạn chẳng hiểu sao,"Tốt, cái gì tốt?"
"Vạn Thành là ông chủ khách sạn này, không phải cháu thích ăn cơm ở đây sao? Về sau cứ báo tên rồi tới làm tiểu bá vương ăn cơm là được."
"..."
*
Bầu trời xanh thẳm, thành phố đã thức dậy sau màn đêm, chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Sau khi đến cửa trường học.
Tô Nhạn xoay người sang chỗ khác, thấp giọng kêu,"Chú Yến."
Anh quay đầu,"Sao thế?"
Tô Nhạn nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi sạch sẽ của anh,"Tối qua chú... Vì sao lại không tới phòng khác nghỉ ngơi?"
Yến Hồi Thời rũ mắt, đưa tay cài lại cúc áo sơ mi đầu tiên, ngẩng đầu,"Có quỷ nhỏ say rượu đập đầu bị thương, chú nào dám đi đâu?"
Tô Nhạn nhìn anh muốn nói lại thôi.
Yến Hồi Thời nhìn thấy cô do dự,"Vẻ mặt không vui này là đang ghét bỏ chú cái gì sao?"
"Chú có thể..." Tô Nhạn nhìn anh,"Đừng nói chữ 'nhỏ' ở mấy cái xưng hô kia được không?"
Yến Hồi Thời đối diện với ánh mắt của cô,"Ví dụ?"
"Ví dụ như người bạn nhỏ, mèo nhỏ tham ăn, còn cả vừa rồi... Quỷ nhỏ say rượu."
"Ồ." Sắc mặt Yến Hồi Thời không đổi,"Vậy, gọi quỷ say rượu?"
"..."
"Người bạn." Yến Hồi Thời bỏ qua chữ 'nhỏ',"Cháu bị muộn rồi."
Người bạn.
Nếu có thể thêm một từ chỉ giới tính nữa.
Vậy chính là 'bạn gái' rồi.
Khoé môi Tô Nhạn cong cong,"Tạm biệt chú Yến."
Nhìn cô gái nhỏ đi vào cổng trường, Yến Hồi Thời gọi cho Tô Cẩm Văn công bố kết quả 'điều tra'.
"Gì? Mật Mật không yêu đương?"
"Không." Yến Hồi Thời ngồi vào trong xe,"Nhưng mà thoạt nhìn có ý tứ đó."
"Ý chú là, con bé có suy nghĩ với nam sinh kia?"
Yến Hồi Thời cũng chưa thể xác định,"Hẳn là còn ấp ủ, chưa thực hiện."
Đầu bên kia trầm mặc vài giây, đột nhiên tỉnh táo,"A Thời này, chú nói xem hai ta bây giờ có giống như gia trưởng biến thái không?"
Yến Hồi Thời sảng khoái nói,"Giống."
"Có phải anh... Nên buông tay cho con bé tự do không? Dù sao thì Mật Mật cũng đã 18 tuổi rồi."
"Nghĩ thông rồi à?"
"Vợ anh cả ngày nói anh bắt chó đi cày, xen vào việc người khác." Tô Cẩm Văn ấm ức,"Anh cũng bị cô ấy nói cho tự ti luôn rồi."
Yến Hồi Thời nhìn bóng dáng thiếu nữ phía xa,"Lựa chọn yêu đương với ai là quyền tự do của con bé."
"Lời thì nói thế nhưng lỡ đâu còn bé tìm một người đàn ông lớn tuổi thì sao, anh không đồng ý." Tô Cẩm Văn dừng một chút lại không dám làm chủ, bổ sung thêm,"Mẹ nó cũng không đồng ý."
Yến Hồi Thời thu hồi ánh mắt,"Phạm vi giới hạn độ tuổi là?"
"Ba tới năm tuổi là ổn nhất." Tô Cẩm Văn suy nghĩ, lại hạ thấp yêu cầu,"Sáu bảy tuổi cũng có thể chấp nhận." Nói xong lại thay đổi chủ ý,"Thật ra tám tuổi còn miễn cưỡng, nhưng không thể là chín tuổi giống chú, đại kỵ!"
Yến Hồi Thời,"..."
Anh lại không chút để ý nói,"Sao em cảm thấy anh đang nhằm vào em vậy?"
*
Chu Giai Minh mang văn kiện tối qua cần ký tên tới cho Yến Hồi Thời, quan tâm nói,"Tô Nhạn không sao chứ?"
"Không có việc gì."
Ngữ khí Chu Giai Minh tựa như người mẹ,"Cô bé này là tôi nhìn nó lớn lên, khi còn nhỏ ngoan ngoãn như thế, chắc là bây giờ tới thời kỳ phản nghịch rồi, say rượu."
Thời gian Chu Giai Minh tiếp xúc với Tô Nhạn đúng là lâu hơn Yến Hồi Thời, hai năm kia đều là ông phụ trách chăm sóc cô gái nhỏ, cũng tương đương với người giám sát Tô Nhạn thay cho anh.
Yến Hồi Thời đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi,"Tuổi hơn kém bao nhiêu thì phạm vào đại kỵ?"
Chu Giai Minh trố mắt nửa giây,"Để tôi tìm đại sư xem thử?"
Yến Hồi Thời cảm thấy quỷ dị, cười nhạo một tiếng,"Không cần."
Chu Giai Minh luôn giỏi về nghiên cứu tâm tư ông chủ, lần này cũng mê mang, thoả đáng nói,"Gần đây tổng bộ đang tuyển người, có phải là nên xem sinh thần bát tự có hợp với công ty không?
Yến Hồi Thời,"Thế thì có nên tuyển thêm mấy người thầy bói về làm không?"
Chu Giai Minh,"..."
Yến Hồi Thời xử lý văn kiện xong, vẫn không ngừng lại, đi thẳng tới hiện trường hội nghị.
Quân Đằng là đơn vị chủ trì hội nghị lần này.
Hội trường khoa học kỹ thuật đã đầy người, hầu như là những nhân tài kiệt xuất và giới truyền thông. Phó giám đốc cấp cao của Quân Đằng đang trên bục phát biểu, tuyên bố giới thiệu triển lãm hệ thống mới của Quân Đằng.
Sau khi màn hình kết thúc giới thiệu.
Yến Hồi Thời lên sân khấu, lên tiếng nhận câu hỏi của giới truyền thông trong hội trường.
Hệ thống Quân Đằng 3. 0 thu hút mọi sự chú ý, mọi người sôi nổi chúc mừng, minh tinh nổi tiếng tự động nhường chỗ để tin này trở thành tin tức đầu đề ngày hôm đó.
Một tấm ảnh chụp Yến Hồi Thời ở hội trường trở thành chủ đề hotsearch có lượt thảo luận cao nhất.
Vị tổng tài trẻ tuổi của công ty khoa học kỹ thuật đầy hứa hẹn rất khó để không ai chú ý, rất nhanh đã có người phát hiện, trên cổ tay ông chủ này có một chiếc dây buộc tóc của con gái.
Tuy rằng đã bị cổ tay áo tây trang che khuất, nhìn không thấy rõ, nhưng đôi mắt của cư dân mạng như hoả nhãn kim tinh, loại chi tiết nhỏ này không thể qua nổi tầm mắt của bọn họ.
Có 'cư dân mạng nhiệt tình' thông qua kỹ thuật phóng đại hình ảnh, dây buộc tóc kia cũng trở nên rõ ràng bắt mắt hơn, điểm xuyến hình hồ điệp, vừa nhìn đã biết chính là đồ cho nữ.
Yến Hồi Thời đáp lại: [Mong mọi người chú ý tới hệ thống Quân Đằng 3. 0, xin cảm ơn. ]
Cư dân mạng: Chúng tôi chú ý cũng không mua nổi!!!
Cư dân mạng: Tôi chỉ chú ý tới mua dây thun ở đâu.
Cư dân mạng: Thì ra người có tiền cũng dùng loại dây 5 tệ một cái này.
Cư dân mạng: Nói không chừng dây của người ta là thiết kế riêng gắn kim cương đó, nhìn như 5 tệ nhưng trên thực tế lại là giá cao trên trời...
Tô Nhạn cũng thấy bức ảnh kia, hơn nữa cũng nhìn thấy câu trả lời của Yến Hồi Thời.
Có truyền thông đăng tải video phỏng vấn Yến Hồi Thời, người chủ trì phỏng vấn là một chị gái có độ nổi tiếng cao, cô ấy cười ưu nhã, biểu tình lại giống như nghiêm hình bức cung thời cổ đại,"Đây là của bạn gái anh sao?"
Rõ ràng Yến Hồi Thời không muốn trả lời vấn đề riêng tư này, bình tĩnh cười một tiếng.
Người chủ trì lộ ra nụ cười ngầm hiểu,"Ý anh là thừa nhận sao?"
Tô Nhạn biết anh chỉ lười ứng phó, cũng không phải thừa nhận cái gì, nhưng không hiểu sao khuôn mặt cô lại nóng bừng.
Có lẽ là vì anh không trực tiếp phủ nhận.
Nguyên nhân do cô nên anh mới có tai tiếng, Tô Nhạn lấy hết can đảm gọi điện thoại cho anh.
Chuông báo hai tiếng đã được nhấc máy.
Yến Hồi Thời,"Sao vậy?"
"Chú Yến, cháu là Tô Nhạn."
"Chú biết."
Tô Nhạn khẩn trương liếm môi, giọng nói khàn khàn,"Chuyện đó, chú đang bận sao?"
Yến Hồi Thời,"Không bận. Có việc gì thế?"
"Ừm... Nghe ba cháu nói, mai chú về rồi, cháu muốn... Mời chú ăn một bữa cơm."
Yến Hồi Thời,"Được, đi đâu ăn?"
Tô Nhạn không nghĩ tới anh lại sảng khoái đồng ý như thế, trước kia thấy ai hẹn anh cũng phải báo trước mấy ngày liền, cô còn chưa lên kế hoạch đi đâu nữa...
Cô suy nghĩ rồi hỏi,"Khách sạn của anh Vạn Thành có đắt hay không ạ?"
Yến Hồi Thời,"Đắt."
"Ừm... Vậy thì chúng ta ăn cái khác."
"Keo kiệt với chú thế?"
Tô Nhạn giải thích,"Không phải! Là tiền tiêu vặt ba cho cháu... Quá keo kiệt." Cô nhỏ giọng,"Chờ cháu tìm được việc làm thêm sẽ mời chú đi ăn, được không ạ?"
"Tiểu..." Yến Hồi Thời sửa miệng,"Mèo tham ăn, chính mình muốn ăn lại lấy chú làm cái cớ."
Tô Nhạn,"Không phải!" Mấy lý do vừa nghĩ ra trong đầu đều bay mất tích,"Dù sao thì chú cứ tới đón cháu đi, gặp mặt rồi nói."
"Chú còn chưa thấy ai chủ động mời khách lại bắt khách tới đón đâu. À, có ba cháu." Yến Hồi Thời cười một tiếng,"Đây là truyền thống của Tô gia nhà cháu sao?"
Tô Nhạn xấu hổ buồn bực,"... Chú Yến!!!"
Ngữ khí lúc tức giận của cô thật sự rất đáng yêu, Yến Hồi Thời cười sủng nịch,"Chờ cháu tan học, dừng xe chỗ cũ."
"Được."
*
Vừa mới qua 5/1, thời tiết dần trở nên ấm áp.
Tô Nhạn mặc bộ quần yếm rộng đen trắng phối với áo ngắn tay, trên eo buộc một dải lụa tinh tế, gió thổi qua tóc và dây buộc khẽ tung bay. Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ giống như phát sáng.
Yến Hồi Thời nghiêng đầu nhìn cô một cái,"Trang điểm?"
"..."
Trái tim Tô Nhạn muốn điên mất.
Bạn cùng phòng nói đây là kiểu trang điểm tự nhiên, thẳng nam nhất định không nhìn ra.
Sao anh liếc một cái là đã phát hiện rồi!
Cô làm bộ lơ đãng giấu đầu lòi đuôi cọ môi dưới,"... Cũng chỉ đánh chút son môi thôi mà."
Yến Hồi Thời,"Vậy à."
Vậy à là thế nào? Ngữ khí này của anh chỉ kém nước viết hai chữ 'không tin' lên mặt mà thôi, Tô Nhạn xấu hổ hận không thể tẩy trang ngay trước mặt anh, lời nói không khỏi trở nên cẩn thận,"Khó coi lắm sao?" Lần sau cô không đánh son nữa.
Yến Hồi Thời rũ mắt nhìn môi cô,"Đẹp."
Trong lòng Tô Nhạn như xuân về hoa nở.
Cô âm thầm quan sát cách ăn mặc của Yến Hồi Thời, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng ngắn tay, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ tuấn tú mát mẻ.
Làn da anh khá trắng, sườn mặt tinh xảo rất đẹp trai, mặc thế nào cũng đẹp.
Yến Hồi Thời đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt của cô.
Tô Nhạn cũng nhìn anh,"Hôm nay... Thời tiết thật đẹp."
Yến Hồi Thời nhìn cô gái nhỏ thẹn thùng bên cạnh,"Cũng không tệ lắm."
*
Địa điểm Tô Nhạn mời khách chính là quán thịt dê nướng lần trước đi qua.
Lần đó Yến Hồi Thời thanh toán, cô nhìn giá bình quân chưa tới 300 tệ một người, vậy nên cũng không hề có áp lực tâm lý khi gọi món.
Nước canh trong nồi bốc khói nghi ngút.
Tô Nhạn giúp Yến Hồi Thời gắp một miếng thịt dê đặt vào trong bát anh.
Yến Hồi Thời nể tình gắp lên ăn luôn, anh giương mắt,"Muốn lát nữa mới bắt đầu nói à?"
Tô Nhạn,"... Không cần đâu."
Yến Hồi Thời,"Vậy bây giờ bắt đầu?"
"Vâng ạ."
Tô Nhạn buông đũa trong tay, dáng ngồi thẳng tắp, đôi tay quy củ đặt trên đùi, trịnh trọng nói,"Chú Yến, cháu muốn xin lỗi chú."
Yến Hồi Thời nhìn cô chằm chằm,"Xin lỗi cái gì?"
Tô Nhạn không dám đối diện với anh, rũ đầu tự động báo cáo hành vi phạm tội của mình,"Ngày, ngày đó cháu đã trộm uống rượu của chú."
Thì ra là vì chuyện này.
Yến Hồi Thời như muốn khơi lại ký ức của cô,"Còn gì nữa?"
"Còn có, chiếm giường của chú, để chú ngủ sofa cả một đêm. Bởi vì không được nghỉ ngơi tốt, ngày hôm sau đầu óc không tỉnh táo... Không, không phải, là tương đối không tỉnh táo, họp báo cũng quên không gỡ dây buộc tóc trên tay xuống."
Thần sắc Yến Hồi Thời không đổi, nhìn không ra cảm xúc.
Tô Nhạn trộm liếc anh một cái rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt, nhún vai, giọng nói thấp xuống,"Tuy rằng, cháu không biết tại sao dây buộc tóc của cháu lại trên tay chú... Nhưng mà, cháu sai rồi."
Giọng nói Yến Hồi Thời bình tĩnh,"Sai ở đâu?"
"Hotsearch kia cháu thấy rồi." Tô Nhạn tự trách,"Cháu đã hại chú, thật xin lỗi."
Thấy biểu tình rối rắm của cô, Yến Hồi Thời nén cười,"Tính là bị hại sao được?"
"Bọn họ đều nói chú đã có bạn gái, còn cố ý đeo dây buộc tóc của bạn gái show ân ái." Tô Nhạn bất bình thay anh,"Chú căn bản không phải loại người này."
"Nếu chú nói." Yến Hồi Thời cong môi, cười lên trông có chút hư hỏng,"Chú chính là loại người này thì sao?"
Khí chất anh trầm ổn, trên người lúc nào cũng kiêu ngạo ưu nhã, trước mặt cô lại giống trưởng bối nghiêm khắc, chưa từng lộ ra một mặt nào hư hỏng cả.
Yến Hồi Thời xa lạ như vậy, lại trái ngược với ngày thường, quyến rũ mê hoặc. Giống như vứt bỏ thân phận trưởng bối, sự hấp dẫn giữa đàn ông và phụ nữ.
Tô Nhạn bị mỹ mạo của người đàn ông trước mặt thu hút sự chú ý.
Khôi phục lại tinh thần, cho rằng vừa rồi mình nghe nhầm,"Loại người như vậy?"
Yến Hồi Thời không trả lời vấn đề của cô,"Nhận lời xin lỗi của cháu, có thể đồng ý cho chú ăn được chưa?"
Tô Nhạn,"... Vốn dĩ là mời chú đi ăn mà, không cần đợi cháu đồng ý đâu." Cô thả thêm ít thịt vào nồi,"Chú Yến, chú ăn nhiều một chút đi."
Vấn đề được lật ngược lại một cách không thể hiểu nổi.
*
Trước khi Yến Hồi Thời ra sân bay.
Tô Nhạn gọi anh lại,"Chú Yến, chú có thể chờ cháu vài phút không?"
Yến Hồi Thời không hỏi cô muốn làm gì,"Được."
Năm phút sau.
Cô gái nhỏ mồ hôi đầy đầu bởi vì chạy vội vàng mà khuôn mặt đỏ bừng.
Cô lấy một xiên kẹo hồ lô ra từ phía sau, ngẩng đầu thở dốc cười với anh,"Tặng chú này."
Yến Hồi Thời ngây người, ngay sau đó nhướn mày,"Thu mua chú?"
"Phải!" Tô Nhạn không chút che giấu gật đầu, biểu tình hồn nhiên nghịch ngợm,"Cháu biết chú tới tìm cháu là vì ba cháu. Vậy nên, ăn xong xiên kẹo hồ lô đường này rồi, chú có thể không nói với ông ấy chuyện cháu yêu sớm không?"
Yến Hồi Thời đột nhiên sinh ra ác cảm quỷ dị.
Anh cực kì mất tự nhiên rũ mắt,"Được, không nói với ba cháu."
"Cảm ơn chú Yến!"
"Nhưng mà." Yến Hồi Thời ngẩng đầu, thần sắc đã không tìm thấy bất kì sơ hở nào,"Cháu cũng phải chú ý, đừng gây ra tai tiếng."
"Cháu có thể gây ra tai tiếng gì chứ?" Tô Nhạn không thể tưởng tượng nổi mà lớn tiếng,"Cháu cũng chỉ là sinh viên thôi mà."
Yến Hồi Thời,"Không phải là hoa khôi sao?"
Tô Nhạn bĩu môi, bất mãn lẩm bẩm,"Thời đại nào rồi, nữ sinh xinh đẹp nhiều như vậy, gu thẩm mỹ mỗi người không giống nhau." Cũng không biết ai gọi cô là hoa khôi, xấu hổ quá.
Chú ý tới Yến Hồi Thời nhìn mình chằm chằm, trái tim Tô Nhạn đập loạn.
"Chú... Nhìn cháu như vậy làm gì?"
Ánh mắt Yến Hồi Thời sâu thẳm, không nhìn ra cảm xúc,"Đúng là trưởng thành rồi, trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy."
Tô Nhạn còn sợ biểu tình nghiêm túc này của anh, yếu ớt giải thích,"Cũng... Cũng có ý chống đối chú đâu, chỉ là, không thích bị gọi là hoa khôi thôi."
Yến Hồi Thời,"Chống đối?"
Trong lúc lơ đãng dường như cô đã đặt anh ở vị trí trưởng bối, cách tìm từ trong tiềm thức cũng như vãn bối dùng với trưởng bối.
Tô Nhạn thay đổi từ ngữ,"Tranh cãi. Cháu không muốn tranh cãi với chú."
Tầm mắt Yến Hồi Thời dừng trên tay cô,"Sao lại không đeo vòng tay?"
Tô Nhạn,"Sợ đeo bị hỏng."
"Mua mà không đeo, để không ở đó không phải sẽ lãng phí sao?"
Khóe miệng Tô Nhạn khẽ nhếch lên,"Quay về ký túc xá sẽ đeo."
"Ừm." Yến Hồi Thời đưa tay, động tác tự nhiên xoa đầu cô,"Không nói nữa, cháu lên đi."
Biểu tình Tô Nhạn lưu luyến,"Vâng ạ."
Yến Hồi Thời ngồi vào trong xe,"Chú đi đây, tiểu..." Anh cong môi,"Người bạn."
Tô Nhạn nhìn chiếc xe dần hoà nhập vào dòng xe cộ tấp nập.
Lòng bàn tay dừng ở nơi Yến Hồi Thời vừa chạm vào, giọng nói nhẹ nhàng,"Phải nhớ tới cháu đấy, người bạn ạ."
*
Yến Hồi Thời lên máy bay thì nhận được điện thoại của Tô Cẩm Văn.
Nói chuyện hạng mục xong xuôi, anh tuỳ tiện tìm cớ tắt máy.
Trước kia Yến Hồi Thời rất ít khi từ chối lời mời của ông, Tô Cẩm Văn có chút bực bội gọi điện thoại hỏi lão Trịnh,"Có phải gần đây A Thời có chuyện gì không?"
Lão Trịnh,"Bên người chú ấy cũng chỉ có mình con gái ông, có chuyện gì chẳng phải ông biết rõ hơn tôi sao?"
Tô Cẩm Văn,"Nói bậy! Con gái tôi mới bao lớn chứ?"
Lão Trịnh,"Ông làm ba chứ có phải tôi đâu, con gái ông bao nhiêu tuổi thì hỏi tôi làm gì."
Tô Cẩm Văn 'hừ' một tiếng,"Bớt giả bộ lừa đảo tôi đi, hai năm gần đây chú ấy lúc nào cũng tới chỗ ông cả, nhất định là ông biết."
Lão Trịnh kêu oan,"Tôi biết cái đầu ông ấy! Chú ấy đến chỗ tôi trộm đồ! Trộm xong là chạy!"
*
Một phần nguyên nhân Yến Hồi Thời tránh Tô Cẩm Văn là do anh còn chưa rõ lòng mình.
Trước khi chuyện này sáng tỏ, anh vẫn chưa thể dùng thái độ thẳng thắn thành khẩn nói với Tô Cẩm Văn chuyện Tô Nhạn được.
Hồi nhỏ Yến Hồi Thời đã từng trải qua một lần khủng bố tập kích do đó mà tâm lý phòng bị của anh rất mạnh. Đêm đó say rượu, tuy rằng anh chóng mặt nhức đầu nhưng ý thức vẫn tỉnh táo, nghe thấy tiếng Tô Nhạn nên không mở mắt.
Không nghĩ tới cô gái nhỏ sẽ làm ra hành động như vậy.
Anh biết Tô Nhạn thích mình, chỉ là không xác định được tình cảm kia có thể kéo dài bao lâu, liệu có thể chỉ là rung động nhất thời của trẻ nhỏ hay không.
*
Lần thứ ba hẹn ăn cơm thất bại, Tô Cẩm Văn nhận ra gần đây Yến Hồi Thời trốn tránh mình, thầm nghĩ người anh em này cảm thấy mình thật phiền phức, người ta đường đường là chủ một tập đoàn lớn mà phải làm người truyền tin tức cho ông.
Lâm Quyên Lị thấy dáng vẻ chồng mình tâm sự nặng nề, an ủi nói,"Vốn dĩ Yến Hồi Thời là người cuồng công tác, tuổi trẻ không chịu tranh đua, chờ tới khi bằng tuổi chúng ta rồi sức khoẻ sẽ không cho phép nữa. Hơn nữa người ta đối với Mật Mật nhà ta không tệ, người và chó đều chăm sóc rất tốt, anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử."
Tô Cẩm Văn được vợ dỗ dành,"Nói cũng phải. Chú ấy là người giành giật từng phút từng giây, trước kia cũng bỏ việc mà đến bệnh viện chăm sóc con gái chúng ta một tuần, đây đều xuất phát từ tình anh em cả."
Lâm Quyên Lị lòng đầy tính toán,"Nói không chừng còn có thể thành tình ba con."
"Nói hươu nói vượn!" Biểu tình Tô Cẩm Văn nghiêm túc,"Phụ nữ như em lúc nào cũng coi trọng khuôn mặt à?"
"Vậy thì sao? Nếu không phải anh trông cũng đẹp trai thì em sẽ lấy anh à?" Lâm Quyên Lị không sợ chồng nổi bão, trừng anh một cái,"Dù sao trừ anh ra thì em cũng chưa thấy người đàn ông nào đối xử với Mật Mật tốt như vậy! Anh không tác hợp thì thôi, còn muốn nước phù sa chảy ruộng ngoài, cho cô gái khác hưởng tiện nghi à?"
Tô Cẩm Văn không thể nói lại bà, vốn từ nghèo nàn, nửa ngày sau mới nói được một câu,"Em đây là bại hoại luân lý."
Lâm Quyên Lị,"Đồ cổ hủ! Thông thái rởm!"
Tô Cẩm Văn nóng nảy,"Mật Mật đã ấp ủ yêu đương với bạn học nam rồi! Em nhanh chóng bỏ ngay cái suy nghĩ chẳng ra gì này đi!"
"— Cái gì?" Lâm Quyên Lị ngây người,"Con bé chính miệng nói với anh à?"
Cuối cùng Tô Cẩm Văn cũng được dịp lên mặt với vợ,"A Thời nói với anh! Ha ha, vô cùng chính xác!"
Lâm Quyên Lị tự mình hoài nghi,"Chuyện này, Mật Mật thích chú ấy mà, chẳng lẽ là mình nhìn nhầm..."
Tô Cẩm Văn vênh váo đắc ý,"Không tin à?? Chờ con gái trở về là biết thôi."
*
Nghỉ hè.
Sau khi Tô Nhạn về nhà, chuyện đầu tiên là gửi tin nhắn WeChat cho Yến Hồi Thời, 'lấy việc công làm việc tư' hỏi anh bao giờ về nhà, cô muốn tới thăm Thuỷ Thuỷ.
Yến Hồi Thời dùng biểu tượng con thỏ cô hay dùng: [Tùy lúc. ]
Không đợi cô trả lời, anh đã nhắn lại: [Chỉ muốn thăm Thuỷ Thuỷ, không muốn thăm chú?]
Tô Nhạn,"..."
Mỗi lần người này nói chuyện đều khiến người ta mơ màng, cô đã không phân biệt rõ cuối cùng anh có coi cô là trẻ nhỏ nữa không rồi.
Cô trả lời: [Chờ chú tan làm rồi tới, được không ạ?]
YHT: [Được. ]
Tô Nhạn mất thời gian chọn quần áo khá lâu, tóc tai thế nào cũng không vừa lòng, cuối cùng dứt khoát đi gội đầu.
Cô còn cố ý đeo chiếc vòng tay Yến Hồi Thời tặng.
Lâm Quyên Lị thấy vậy, kinh ngạc cảm thán,"Vòng tay này thật xinh đẹp! Con mua lúc nào thế?"
Tô Nhạn rất vui vẻ,"Chú Yến tặng đó, quà sinh nhật 18 tuổi."
Lâm Quyên Lị nhìn chằm chằm chiếc vòng tay kia. Nhà mẹ đẻ bà lúc đầu làm về trang sức, anh trai chị dâu đều là nhà thiết kế trang sức, tuy rằng trong nhà không phải đại gia giàu có quá mức, nhưng cũng không kém tới mức không phân biệt được hàng thật hàng giả.
"Thật tốt, chú ấy cũng có tâm quá." Lâm Quyên Lị thử hỏi,"Con chuẩn bị tìm chú ấy à? Trước kia cũng chưa thấy con đeo vòng này."
Tô Nhạn,"Vâng ạ! Chú Yến nói không đeo càng lãng phí hơn."
Lâm Quyên Lị,"Không hổ là dòng dõi thư hương, người giáo sư Nam dạy dỗ đúng là không giống người thường, khi nào nói lý luận này cho ba con nghe đi, ông ngoại tặng ba con cái đồng hồ kia cũng chỉ dám đeo ba lần, nói sợ đeo nhiều sẽ hỏng, kết quả thì sao, vứt đó mãi nó cũng hỏng."
Tô Nhạn,"Chú Yến rất lợi hại."
Lâm Quyên Lị kéo tay con gái,"Vậy con thích chú ấy không?
"Th—" Trong đầu Tô Nhạn sượt qua một tia sáng, sửng sốt,"Sao có thể!"
Sợ mẹ hiểu lầm Yến Hồi Thời, vội vàng lắc đầu phủ nhận,"Chú Yến rất có chừng mực, chưa bao giờ vào phòng của con, không bao giờ chạm vào đồ của con."
"Mẹ biết, nhìn con khẩn trương chưa kìa. Không phải muốn đi thăm Thuỷ Thuỷ sao? Mau đi trang điểm đi, trang điểm thật xinh đẹp vào."
Lâm Quyên Lị quay đầu nói chuyện này cho chồng nghe,"Thương hiệu này không rẻ đâu, giá cũng khá cao, riêng viên đá thôi cũng đã mười mấy vạn tệ. Chờ tới sinh nhật Yến Hồi Thời, chúng ta cũng không thể để mất mặt được, ít nhất cũng phải mua món quà hai mươi vạn đáp lễ."
Tô Cẩm Văn sảng khoái đồng ý,"Nên làm."
*
Nửa tiếng trước Tô Nhạn đã xuống lầu.
Hôm nay cô không buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc thả ra, mặc áo sơ mi bẻ cổ và chân váy xếp ly, trên váy điểm xuyết những cánh bướm thêu thủ công, đai lưng nhỏ làm nổi bật vòng eo tinh tế, dùng một tay có thể ôm được hết.
Yến Hồi Thời đẩy cửa xe,"Tô Nhạn, lên xe."
Tô Nhạn kinh ngạc một chút,"Ơ? Chú Yến, chú mới đổi xe sao?"
Lông Thuỷ Thuỷ rụng rồi, Yến Hồi Thời đã đổi sang chiếc Mercedes-Benz Big G để tiện đưa chó đi ra ngoài chơi,"Không thích?"
"Thích." Tô Nhạn ngồi vào trong,"Ba cháu cũng thích loại xe này."
Yến Hồi Thời,"Đợi khi nào tặng anh ấy một chiếc."
Tuy rằng ngữ khí anh bình thản như đưa tặng một củ cải trắng, nhưng Tô Nhạn lại cảm thấy anh không nói chơi, không khỏi cảm thán tình anh em của hai người,"Chú đối với ba cháu thật tốt."
Ánh mắt Yến Hồi Thời nhìn thẳng về phía trước,"Đối với cháu không tốt sao?"
Giọng nói anh hơi trầm xuống, nghe vào vô cùng ái muội khiến tai Tô Nhạn nóng lên,"Cũng tốt."
Cô nhìn trộm sườn mặt tuấn tú của Yến Hồi Thời, hi vọng anh có thể phát hiện hôm nay cô trang điểm, lại sợ bị anh phát hiện.
Chờ lúc dừng đèn đỏ, Yến Hồi Thời nghiêng mắt,"Màu son hôm nay rất đẹp."
Anh để ý!
Tô Nhạn cảm thấy máu nóng toàn thân đều dồn lên má,"À... Cảm ơn." Cô nổi lên lá gan hỏi,"Chú Yến, chú có thích bạn gái trang điểm không?"
Yến Hồi Thời,"Đây không phải vấn đề chú có thể can thiệp."
Tô Nhạn nhìn về phía anh,"Không phải nói con gái trang điểm vì người mình thích sao?"
Yến Hồi Thời đối diện với ánh mắt cô, hai mắt mang theo ý cười,"Tô Nhạn, vứt bỏ những lời này, con gái vì bản thân càng có mị lực hơn."
Tô Nhạn hiểu rõ ý anh.
Con gái tự tin là xinh đẹp nhất, căn bản không cần phải lấy lòng bất cứ ai.
*
Đi qua một nhà hàng, Yến Hồi Thời dừng xe,"Nhà hàng này vừa đổi đầu bếp, muốn nếm thử không?"
Vốn dĩ Tô Nhạn không chỉ tới để thăm Thuỷ Thuỷ, chỉ ước gì được ở chung với anh,"Được thôi."
Trước kia Chu Giai Minh từng đưa cô tới đây ăn, Tô Nhạn nhớ lại người phụ nữ đáng thương bị chồng đánh,"Chú Yến, người kia đã ly hôn với vợ chưa?"
Yến Hồi Thời,"Còn đang trong quá trình kiện cáo phân chia tài sản."
Tô Nhạn cầm ly nước, lẩm bẩm tự nói,"Có phải càng lớn tuổi càng dễ thay lòng đổi dạ không?"
Động tác xem thực đơn của Yến Hồi Thời dừng lại, nhìn về phía cô,"Con gái lớn như cháu không dễ thay lòng đổi dạ sao?"
"Cháu..." Tô Nhạn cảm thấy lời anh có ẩn ý, sợ nói lỡ miệng, dứt khoát im lặng,"Không."
Yến Hồi Thời,"Chưa từng thay lòng?"
Tô Nhạn đỏ mặt,"Chú Yến, cháu còn chưa yêu ai đâu đấy!"
Ánh mắt Yến Hồi Thời chứa đựng đầy thâm ý,"Chưa chắc là yêu đương. Cũng có thể là, hôm nay thích bạn nam này, ngày mai lại thích một người đàn ông thành thục, một thời gian sau lại thích bạn nam khác. Có việc này không?"
Tô Nhạn nghi hoặc nhìn anh.
Cảm giác dáng vẻ này giống như ba cô cử đến để chế nhạo cô vậy.
Cô mạnh miệng nói,"Không."
Yến Hồi Thời chăm chú nhìn đôi mắt cô,"Thật không?"
"Thật." Tô Nhạn không chịu nổi anh nhìn mình như vậy, cúi đầu không ngừng uống nước.
Yến Hồi Thời không nói chuyện, ánh mắt sâu xa vẫn luôn đặt trên người cô.
Tô Nhạn lấy hết can đảm chuyển đề tài, thử nói,"Chú Yến, sao chú còn không có bạn gái vậy?"
Câu nói này của cô quá lưu loát giống như là đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, luyện tập nói thường xuyên vậy.
Yến Hồi Thời,"Cháu nói xem?"
Tô Nhạn nghĩ tới chuyện ba mẹ nói anh theo chủ nghĩa không kết hôn, sốt ruột hỏi,"Chú tính độc thân cả đời sao?"
Cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người lơ đãng giao nhau.
Đôi mắt đen nhánh của Yến Hồi Thời hiện lên ánh sáng vụn vặt, mang theo chút ý cười,"Vội vàng tìm bạn gái cho chú như vậy sao?"
Tô Nhạn rũ mắt, ngón tay nắm chặt khăn trải bàn,"Cũng... Không vội. Chỉ là, thấy chú lớn tuổi rồi mà vẫn một mình, rất, rất cô độc."
"Không cô độc." Giọng nói Yến Hồi Thời trầm xuống, cười rộ lên như đang quyến rũ cô,"Không phải có Mật Mật ở bên chú rồi sao."