Chương 16: Cháu muốn thích ai, đều được cả.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:37

Không phải bạn đời, lại muốn cả đời này làm bạn, đơn giản cũng chỉ là người nhà. Anh thật sự đã coi cô là cháu gái ruột, chờ tới lúc cô phụng dưỡng tuổi già cho anh sao? Tô Nhạn không khỏi né tránh ánh mắt Yến Hồi Thời, đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, giọng nói có chút khó chịu,"Chú không tìm bạn gái, bà sẽ không đồng ý đâu." Yến Hồi Thời,"Bà?" Tô Nhạn,"Ừm, mẹ chú." Yến Hồi Thời,"Cháu gọi giáo sư Nam là bà?" "Vâng ạ." Tô Nhạn cảm thấy cái xưng hô này rất dễ giải thích,"Mẹ của chú thì gọi là bà thôi." Đối diện với đôi mắt sâu xa của người đàn ông, cô như bị mê hoặc,"... Chẳng lẽ không phải?" Yến Hồi Thời cong môi,"Ừm." Tô Nhạn cảm thấy nụ cười này của anh không hề đơn giản,"Là bà... Giáo sư Nam bảo cháu gọi như vậy." Yến Hồi Thời,"Thì cứ gọi vậy thôi." Tô Nhạn cảm thấy lời của anh có ẩn ý, có lẽ đây là do khoảng cách tuổi tác hai người chênh lệch, anh nhiều kinh nghiệm phong phú hơn cô, cũng hiểu nhiều thứ hơn cô, tựa như thỉnh thoảng ba mẹ đưa ra câu hỏi, cô nghe cũng không hiểu vậy. Tô Nhạn mím môi, rầu rĩ không vui. Yến Hồi Thời cắt thịt bò đẩy tới trước mặt cô,"Lại ngây người?" Tô Nhạn hoàn hồn, cầm dao nĩa lên, giận dỗi cũng không quên phép tắc,"Cảm ơn chú Yến." "Tô Nhạn." "Dạ?" Yến Hồi Thời đột nhiên hỏi,"Bây giờ cháu, có muốn yêu đương không?" Anh hỏi rất nghiêm túc, không giống như muốn trêu chọc cô. Từ lần đó hôn trộm anh cho tới bây giờ, cứ đứng trước mặt anh là cô thấy chột dạ, sợ bị anh phát hiện ra bí mật nhỏ của mình, cô theo bản năng phủ nhận,"Không muốn! Yêu đương — Thì có cái gì tốt chứ!" Có lẽ là do phản ứng của cô quá lớn, Yến Hồi Thời liếc cô rồi cười,"Vậy chờ tới lúc nào muốn thì nói với chú." Trái tim Tô Nhạn nhảy dựng lên, giọng nói lắp bắp,"Nói, nói với chú làm gì?" Mắt phượng của Yến Hồi Thời thoáng nhìn qua,"Chú giúp cháu kiểm tra." Tô Nhạn lại giống như quả bóng cao su bị xì hơi,"Không cần, cháu không yêu." * Tô Nhạn qua đêm ở biệt thự. Nhà mới ba mẹ cô mua ở Hoằng Hà còn chưa trang trí xong xuôi, chung cư thuê lại không cho nuôi chó, không có cách nào đưa Thuỷ Thuỷ về cả. Bên này của Yến Hồi Thời còn giữ lại phòng cô, bàn học và máy tính cũng có cấu hình cao hơn ở nhà. Quan trọng hơn là, cô muốn ở chung với Yến Hồi Thời nhiều hơn một chút. Giống như từ khi bắt đầu thích một người, lòng dạ hẹp hòi cũng trở nên rộng lượng. Trước kia Tô Nhạn cũng không đồng ý với tình cảm 'yên lặng trả giá' này, cô cho rằng thích một người thì phải dũng cảm theo đuổi, quan tâm đối phương, tựa như ba mẹ cô vậy, như vậy mới không lỡ dở nhân duyên. Mãi cho đến khi cô thích người đàn ông giống như trưởng bối này. Tình cảm phá kén mà ra như bị ngàn vạn sợi tơ quấn lấy, cô không thể không áp chế khát vọng sâu trong nội tâm, che giấu ánh mắt mãnh liệt với anh, duy trì khoảng cách, ra vẻ bình tĩnh gọi anh một tiếng 'chú Yến'. Trước khi thành niên, thích Yến Hồi Thời với cô mà nói chính là một bí mật xấu hổ, cứ như việc một khi bại lộ sẽ thành bại hoại luân lý, cô không dám nói cho bất kỳ ai. Sau khi lớn lên, nội tâm cảm thấy sự xấu hổ này hoàn toàn biến mất. Chỉ là một tiếng 'chú' kia cùng với khoảng cách chênh lệch 9 tuổi, tựa như lại trở thành tấm màng ngăn cách giữa hai người bọn họ. Chỉ có một mình cô sẽ hoàn toàn không có khả năng vượt qua, trừ khi Yến Hồi Thời chủ động kéo cô theo. Nhưng mà, càng không có khả năng này. Anh là bạn thân nhất của ba cô, vẫn luôn coi cô là trẻ nhỏ mà chăm sóc. Một người trưởng thành lý trí như Yến Hồi Thời, sao có thể dừng chân vì nữ nhi tình trường chứ? Tô Nhạn càng nghĩ càng bi quan, trong lòng ngày càng khó chịu buồn bã. Cô cần tìm một người để bày tỏ cõi lòng, mở WeChat của Ngô Vi Vi ra: [Vi Vi, có lẽ tớ thất tình rồi. ] Ngô Vi Vi: [??? Cậu yêu đương lúc nào thế?] Tô Nhạn: [Không phải, chính là... ] Tô Nhạn: [Yêu thầm. ] Ngô Vi Vi lại gửi một biểu tượng cảm xúc khiếp sợ qua: [Ai vậy!] Tô Nhạn: [Một người không có khả năng thích tớ. ] Ngô Vi Vi ngại gõ chữ chậm, lập tức gửi tin nhắn giọng nói qua,"Cậu tỏ tình với người ta chưa?" "Không, thổ lộ rồi còn có thể gọi là yêu thầm sao..." "Vậy sao cậu lại cảm thấy người ta không thích mình chứ?" "Bởi vì anh ấy là – Trưởng bối của tớ." "Trời ạ! Có quan hệ huyết thống không? Vậy cậu còn yêu thầm người ta làm gì? Nhưng mà chuyện tình cảm cũng không có cách nào khống chế được." Tô Nhạn gật đầu không ngừng,"Đúng đúng, thật sự rất khó khống chế." "Trời ạ, Tô Nhạn, sao cậu lại luẩn quẩn trong lòng đi thích trưởng bối chứ!" Tô Nhạn ủ rũ cụp đuôi,"Ngay từ đầu tớ cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ thích thôi, ngày nào cũng trông ngóng lớn lên thật nhanh. Nhưng mà chờ tới lúc hoàn toàn trưởng thành rồi lại càng băn khoăn nhiều hơn." "Dựa vào cái gì mà chị em chúng ta đều yêu thầm thất bại chứ!" Ngô Vi Vi nghĩ đến chuyện thương tâm của mình, cảm xúc cũng dâng lên,"Người tớ thích có bạn gái, còn cậu lại yêu thầm một ông già không thể thích!" Tô Nhạn giải thích,"Không đâu Vi Vi, anh ấy..." "Tớ không sao cả." Ngô Vi Vi cắt lời,"Cậu không cần an ủi tớ, cậu xinh đẹp ưu tú như vậy mà còn thất tình, cậu chính là con nhà người ta thi đỗ Đại học A đấy! Tớ không xinh đẹp như cậu, cũng không thi đỗ Đại học A, tớ thất tình là chuyện bình thường!" Tô Nhạn,"..." Tô Nhạn ho nhẹ một tiếng,"Vi Vi, không phải tớ muốn an ủi cậu. Tớ chỉ muốn nói là... Anh ấy không già." Ngô Vi Vi,"Không già? Không đúng, tại sao cậu lại không an ủi tớ chứ! Tớ yêu thầm cậu ấy ba năm! Ba năm đấy!" Tô Nhạn,"Tớ cũng..." Qua kì nghỉ hè này, vừa vặn cũng là ba năm rồi. Ngô Vi Vi bắt đầu mê tín,"Cậu nói xem, chúng ta yêu thầm thất bại, có phải vì không thích hợp không? Hay là nói, chúng ta phải thay đổi con đường, yêu công khai?" Tô Nhạn,"Yêu công khai?" Ngô Vi Vi đột nhiên phản ứng lại,"Thì ra cậu thích một ông già!" Tô Nhạn,"... Vẫn là nói xem yêu công khai thế nào đi." Ngô Vi Vi,"Tớ cảm thấy cái này không hợp với cậu, da mặt cậu mỏng." Tô Nhạn,"Không đâu, gần đây da mặt tớ rất dày!" Ngô Vi Vi không tin,"Cậu dám nhào vào ngực người ta không?" Tô Nhạn mở to hai mắt,"Vậy không phải là nữ lưu manh sao! Tớ không muốn!" "Không không, cậu hiểu sai rồi! Không phải bảo cậu trực tiếp nhào vào, mà là kiểu... Đụng chạm chân tay lung tung, làm bộ không cẩn thận, tứ chi tiếp xúc ám chỉ rồi dần dần biến thành công khai, cậu hiểu không?" Tô Nhạn cái hiểu cái không,"Vậy thì có rõ ràng quá không? Nếu anh ấy không thích tớ thì cũng phản cảm lắm." Ngô Vi Vi cũng cảm thấy khó khăn,"Chuyện này, đúng là tớ không nghĩ tới." "..." Đề tài chấm dứt. "Chúng ta chơi game đi!" "Được." Chơi xong một ván, Ngô Vi Vi còn có việc nên out trước, một mình Tô Nhạn chơi không vui, tắt máy tính đi, cầm ly xuống lầu lấy nước. Thư phòng vẫn còn sáng đèn, Yến Hồi Thời còn đang có hội nghị qua mạng. Tô Nhạn không quấy rầy anh, lấy nước xong uống một ngụm lại rót đầy ly, đi lên tầng cao nhất. Cô đẩy cửa ra, mùi gió và hoa thổi vào mặt. Tầng cao nhất của biệt thự đã bị Yến Hồi Thời biến thành hoa viên, từng bồn hoa đều được trang trí tỉ mỉ, những cái ô to xung quanh có màu hồng xám, mỗi khi không dùng thì có thể gấp lại cất cho gọn. Phía dưới còn đặt một chiếc ghế sofa lười và bàn dài để tiện cho mười mấy người tụ tập, Tô Nhạn cởi giày ngồi quỳ trên sofa, giương cằm nhìn ra ngoài. Thành phố về đêm mang theo màu sắc sặc sỡ, hồ nước phản chiếu khung cảnh phồn hoa tươi đẹp. Tô Nhạn nhảy xuống sofa, dựa vào lan can quan sát những tòa nhà cao tầng phía xa xa. Nhà ở Thiên Thanh Loan giá cao trên trời không phải chỉ do nhu cầu của khách hàng, mà còn do nó được vị trí địa lý tự nhiên ưu ái, cho dù có lũ lụt to như mấy năm trước thì cũng không ngập được tới đây. Hơn nữa bởi vì vị trí cao, nên đứng ở tầng cao nhất là có thể thấy được cảnh đêm đẹp nhất của toàn thành phố. Màn hình điện thoại sáng lên. Yến Hồi Thời gửi tin nhắn tới: [Cháu ở đâu?] Tô Nhạn trả lời lại: [Tầng cao nhất. ] YHT: [Trên đó gió lớn, đừng đứng lâu, dễ cảm lạnh. ] Tô Nhạn nhìn chằm chằm màn hình, rơi vào mờ mịt. Yến Hồi Thời vẫn luôn quan tâm cô, nhưng chính vì anh luôn tỉ mỉ cẩn thận quan tâm cô như vậy, khiến cô khó có thể phân biệt điều đó xuất phát từ trưởng bối quan tâm vãn bối hay là xuất phát từ phong độ của đàn ông với người khác phái. Tô Nhạn buồn rầu gãi tóc, không quan tâm vấn đề này nữa, trả lời một chữ 'vâng' rồi xoay người về phòng. Tô Nhạn rất thích giường công chúa của căn phòng này, vừa to vừa xinh. Cũng không biết nhà Yến Hồi Thời dùng nước giặt gì, khăn trải giường và chăn đều thơm ơi là thơm, cũng có thể là do mùi hương như trên người anh nên cô mới cảm thấy nó thơm như vậy. Cô nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhớ về phương pháp 'yêu công khai' mà Ngô Vi Vi nói, mãi cho tới khi mệt lắm mới ngủ được. * Yến Hồi Thời nhận được điện thoại của Tô Cẩm Văn, giương mắt nhìn về phía phòng ngủ phụ,"Tô Nhạn ngủ rồi, anh có việc gì không?" Tô Cẩm Văn vui vẻ,"Triệu Thế Nông bị đóng băng rồi! Lúc trước chú còn định hợp tác với ông ta, may mà có Mật Mật nhà anh ngăn cản kịp thời, nếu không chắc là chú phải bồi thường không biết mấy ngàn vạn cho hợp đồng này rồi! Chú thấy ánh mắt con gái anh lợi hại không?" Yến Hồi Thời khen,"Lợi hại." Trước đó anh đúng là chưa từng điều tra Triệu Thế Nông, gần đây ông ta chuẩn bị ly dị kiện tụng phân chia tài sản mới biết được, ba vợ Triệu Thế Nông trước khi đi đã để lại di chúc nếu ông ta chia tay sẽ không được một phần tài sản nào cả, cùng với việc các công ty dưới trướng ông ta xuất hiện nguy cơ khủng hoảng tài chính. Tô Cẩm Văn đắc ý,"Con gái anh lập công lớn! Chú mau mời anh ăn cơm đi." "Tô Nhạn lập công lớn, không phải em nên mời con bé đi ăn cơm sao?" Yến Hồi Thời cười nhạo một tiếng,"Có liên quan gì tới anh." "Chú không thích hợp lắm." Ngữ khí Tô Cẩm Văn bình tĩnh lại,"Chú thật sự không có suy nghĩ gì với con gái anh đấy chứ?" Đuôi lông mày Yến Hồi Thời nhếch lên,"Có suy nghĩ..." Tô Cẩm Văn yên lặng nửa giây, tức khắc nổi trận lôi đình,"Chú chú chú nói lại một lần nữa cho anh?!" Yến Hồi Thời cười nói nốt nửa câu sau,"Thì nhất định sẽ nói với anh trước." Tô Cẩm Văn bị trêu chọc, một giây sau không nói nên lời,"Dạo này chú ăn nói sao không biết kính trên nhường dưới vậy? Người trẻ tuổi bớt kiêu ngạo đi, dạy hư trẻ nhỏ đấy!" Yến Hồi Thời không chút bực bội,"Quên mất không chúc mừng ông Tô đây nhậm chức tổng kỹ sư của Hoa Trọng rồi." Đáy lòng Tô Cẩm Văn cảm kích,"Nếu không phải chú giúp anh chăm sóc con gái, có lẽ anh cũng không thể toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc. Anh có được thành tựu ngày hôm nay còn phải cảm ơn người anh em là chú." Yến Hồi Thời,"Thiếu em một nhân tình, ghi nhớ là được." Tô Cẩm Văn,"Anh em chúng ta nói cái đó làm gì!" Yến Hồi Thời có thâm ý khác,"Đến ba con ruột cũng phải tính sổ rõ ràng." Tô Cẩm Văn tựa như đã lĩnh ngộ ra,"Đến đây! Hoa Trọng ở phía Nam chuẩn bị khai phá hạng mục thiết bị mua sắm, anh sẽ gửi quy trình đề xuất phương án của công ty chú." Yến Hồi Thời,"Đơn đặt hàng của Quân Đằng từ giờ tới ba năm sau cũng đã kín lịch, kỹ sư Tô lúc đó muốn xếp hàng cũng chưa chắc đã mua được." "Vì anh không có tiền chứ gì?" Tô Cẩm Văn không đoán được người này đang nghĩ gì,"Vậy dù sao thì chú cũng phải đưa ra một yêu cầu! Chú biết anh rồi đấy, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thiếu nhân tình người khác." Yến Hồi Thời,"Anh yên tâm, bao giờ cần sẽ nói với anh." * Ngày hôm sau, Tô Nhạn hưng phấn dậy rất sớm. Cô mở tủ quần áo ra, tất cả đều là đồ mua khi còn học cấp ba, phân chia dựa theo màu sắc và mùa xuân hạ thu đông, được sắp xếp vô cùng gọn gàng. Yến Hồi Thời tìm người cắt tỉa hoa cỏ biệt thự định kỳ, cũng có người phụ trách quét dọn, sau đó mới mời bà Lưu về làm, bởi vì trước khi về hưu bà là chuyên gia chăm sóc trẻ nhỏ. Anh thật sự coi cô như trẻ con. Mỗi góc phòng đều không nhiễm một hạt bụi, tủ quần áo có hương thơm nhàn nhạt, Tô Nhạn chọn một bộ quần áo vận động thoải mái, áo trắng quần đen. Thay quần áo xong xuôi, Tô Nhạn xuống lầu, ngồi xổm bên tủ giày tìm giày trắng của mình, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu. Nhìn thấy Yến Hồi Thời cũng mặc áo trắng quần đen y hệt, Tô Nhạn sửng sốt. Đụng hàng. Biểu tình Tô Nhạn xấu hổ,"Chú Yến, hôm nay chú không đi làm sao?" Một tay Yến Hồi Thời đút túi, cằm dưới khẽ nhếch,"Ngăn thứ hai, bên phải." Tô Nhạn,"Cái gì ạ?" Yến Hồi Thời,"Giày của cháu." "Ồ." Tô Nhạn cầm đôi giày, quay đầu nghi hoặc nhìn anh,"... Sao chú biết cháu muốn tìm đôi giày này?" Yến Hồi Thời khom lưng, duỗi tay lấy giày mình ra, tầm mắt đảo qua người cô,"Tương đối hợp với bộ đồ này." Yến Hồi Thời hầu như không mặc quần áo nào có màu khác ngoài trắng đen xám, nhưng mặc dù chỉ có ba loại màu đơn điệu như thế anh cũng có thể phối hợp rất đẹp, Tô Nhạn hoàn toàn bị thuyết phục bởi gu thẩm mỹ của anh. * Tập thể dục buổi sáng xong xuôi, Tô Nhạn mệt đến thở hổn hển. Yến Hồi Thời mở nắp chai nước,"Uống chút nước đi. Sao hôm nay lại tâm huyết dâng trào đi chạy bộ theo chú thế?" Ai đi theo anh! Cô tới để — Ăn vạ. Kết quả đôi giày này thật sự quá bền, chạy bao nhiêu lần cũng không bị trẹo chân. Cách này của Vi Vi thật sự không dùng được. Tô Nhạn chột dạ, cúi đầu ấp úng nói,"Không ngủ được, chán nên dậy tập thể dục." Giọng nói Yến Hồi Thời vang lên trên đỉnh đầu cô,"Tô Nhạn, có chuyện này, chú phải nói xin lỗi với cháu." Tô Nhạn ngẩng đầu,"Chuyện gì ạ?" "Bức thư tình bạn học nam kia đưa cho cháu, thật ra chú không vứt." Trước kia anh nói đã vứt nó đi rồi, sau đó còn không liên hệ với cô, cô còn vì thế mà đau lòng khá lâu. Vậy nên lúc ấy anh không trả lời, là vì sợ cô tiếp tục truy hỏi chuyện lá thư sao? Biểu tình Tô Nhạn rộng lượng,"Không sao. Chú Yến không cần xin lỗi." Yến Hồi Thời,"Nói dối thì phải xin lỗi." Trong lòng Tô Nhạn 'lộp bộp' một tiếng. Cô cũng nói dối, vậy có phải cô cũng nên thẳng thắn thành khẩn xin lỗi anh không? Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại,"Chú Yến, chú gạt cháu để làm gì?" Yến Hồi Thời cũng từng nghĩ tới vấn đề này. Trước kia anh là người được nhận uỷ thác, phải có trách nhiệm với cô, nhưng sau này ba mẹ cô cũng đã quay về, anh làm như vậy đúng là đã quá giới hạn. Nhưng đó là hành động theo bản năng. Anh bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, loại bảo vệ quá mức này liệu có tạo thành áp lực lớn cho cô hay không, vậy nên cách một thời gian dài anh đã không liên hệ với cô nữa. "Chú Yến? Chú còn chưa trả lời cháu đâu." Yến Hồi Thời,"Lúc ấy suy nghĩ của chú là, cháu còn nhỏ, chưa biết bản thân thật sự muốn cái gì, cũng dễ hiểu lầm tình cảm của mình, không bằng bình tĩnh suy nghĩ rồi mới đưa ra quyết định, vậy nên chú không muốn cháu nhìn thấy lá thư kia." Tô Nhạn đối diện với ánh mắt anh, nội tâm như thuỷ triều dâng lên, ngoài mặt bình tĩnh,"Vậy bây giờ, suy nghĩ của chú... Là gì?" "Bây giờ sao?" Con ngươi Yến Hồi Thời mang theo ý cười, đuôi mắt cong cong quyến rũ lòng người,"Cháu muốn thích ai, đều được cả."