Sau tiếng gọi "Ông Yến", Tô Nhạn cảm nhận rõ ràng bầu không khí khác thường trong phòng riêng.
Cô chuyển ánh mắt sang Yến Hồi Thời, ra tín hiệu cầu cứu với anh.
Một mắng hai mắng, Yến Hồi Thời vô tội hứng đạn.
Anh không có cách nào cưỡng lại được dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu của Tô Nhạn, nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng,"Đến chỗ chú ngồi."
"Dạ!" Tô Nhạn nắm lấy cây cỏ cứu mạng này, lập tức ngồi vào bên cạnh anh.
Yến Chí Thành chưa bao giờ nhìn thấy con trai mình nở nụ cười từ tận đáy lòng. Nhìn thấy thái độ này của anh, cơ bản đã xác định cuộc hôn sự này rồi.
"Tốt lắm. Khi nào ba mẹ cháu rảnh rỗi? Đến lúc đó bác đến chào hỏi một chút."
Tô Nhạn chưa từng trải qua chuyện này, cô chỉ nghĩ đơn giản một chuyến thăm chỉ là thăm hỏi người thân: "Chỉ có một mình ba cháu rảnh rỗi vào cuối tuần ạ."
Yến Hồi Thời:"..." Cái đồ ngốc này.
Nam Định Ngọc liếc nhìn chồng mình, nghiến răng nói một câu: "Làm chuyện gì cũng không chu đáo, người mù còn muốn xem náo nhiệt gì vậy?"
Yến Chí Thành lớn tiếng hỏi: "Chẳng phải hai đứa là một đôi sao?"
Tô Nhạn: "..." Cô cũng muốn cùng Yến Hồi Thời là một đôi, cũng muốn anh bằng lòng chấp nhận.
Ngày đó, sau khi ôm nhau ở bên lề đường, liên tiếp mấy ngày cô đều mơ thấy cảnh tượng đó.
Hơi thở ấm nóng, ẩm ướt của anh quấn quanh cổ cô, sự thân mật khó giải thích kia khiến cô tự hỏi liệu Yến Hồi Thời có phải cũng thích cô hay không?
Cô mê luyến hơi thở của anh, như thể mắc phải một cơn nghiện. Nhưng mỗi khi tỉnh lại sau giấc mơ, cô biết rõ ràng rằng Yến Hồi Thời không có ý xấu như cô.
Đầu bị gõ nhẹ một cái, giọng nói của Yến Hồi Thời vang lên bên cạnh: "Lại ngẩn người."
Tô Nhạn bị kinh sợ mà ngẩng đầu lên: "Hả? Không có gì."
"Không có gì?"
"Không có gì, không có gì."
Yến Hồi Thời nhấc khóe miệng: "Ngốc hay không ngốc."
Hành động tự nhiên và thân mật của cả hai là điều chưa từng thấy trong mắt các bậc cha mẹ.
Nam Định Ngọc từng nghĩ rằng con trai mình có vấn đề về xu hướng giới tính, nhưng đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy anh trêu chọc một cô gái nhỏ một cách không e dè như vậy.
Bà giả vờ như không nhìn thấy gì, dửng dưng hỏi tình hình gần đây của chồng mình, coi ông như một công cụ.
Chiến tranh lạnh với vợ nhiều năm nên khi thấy bà chủ động lên tiếng, Yến Chí Thành tự nhiên được thụ sủng nhược kinh, hỏi gì đáp nấy.
Yến Hồi Thời gắp thức ăn cho Tô Nhạn: "Nghĩ gì thế?"
Tô Nhạn tránh ánh mắt dò xét của anh: "Cháu, cháu đang chóng mặt, với lại cũng không nghĩ cái gì cả."
Yến Hồi Thời nói "Ồ" một tiếng, đuôi mắt nhiễm ý cười,"Vậy thì vẻ mặt đang muốn tính kế chú kia là sao thế?"
Tô Nhạn xấu hổ, đá vào cổ chân của anh, giọng nói dịu dàng: "Chú Yến, chú... Đừng nói nữa! Mẹ chú đang nhìn kìa."
Nam Định Ngọc suýt chút bị nghẹn, thu hồi ánh mắt, tiếp tục làm như không có chuyện gì xảy ra, cùng người công cụ nói nhảm.
Chờ cho tất cả các món ăn được bày lên bàn.
Yến Hồi Thời nói rằng công ty có chuyện, đứng dậy,"Đã thanh toán hóa đơn, mọi người từ từ ăn."
Anh cầm túi xách mà Tô Nhạn treo trên ghế: "Tô Nhạn, đi."
"Nhưng," Tô Nhạn nhìn Nam Định Ngọc: "Bà nói tìm cháu có việc."
Nam Định Ngọc cười híp mắt: "A Thời khó có khi được ở lại đây, cháu cứ đi cùng chú ấy đi. Chuyện viện thiết kế cũng có thể trò chuyện qua WeChat."
Yến Chí Thành nhìn về phía vợ mình, không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mới trông thấy nụ cười của bà. Ông đã từng đặt quy tắc rõ với vợ tương lai của Yến Hồi Thời, nhất định phải là cô gái môn đăng hộ đối trong giới hào môn ở thành phố, nhưng tại thời khắc này nó không còn là điều quan trọng nữa.
"Chuyện này." Tô Nhạn vẫy tay: "Tạm biệt ông bà, hẹn gặp lại."
Yến Chí Thành cố nặn ra một nụ cười mà ông cho là hòa nhã dễ gần: "Có thời gian hãy tới nhà chơi."
Tô Nhạn bị nụ cười này dọa đến run lên, trên tay trống không, không được tự nhiên, cô thuận tay cầm lấy túi xách,"Dạ được."
Khi bước ra khỏi nhà hàng, ánh mắt Yến Hồi Thời đầy cưng chiều: "Đồ nhát gan, lôi kéo chú không buông?"
Tô Nhạn lập tức thu tay về, bây giờ mới phản ứng kịp, nhìn chiếc túi nhỏ màu đen trên vai anh: "Vốn dĩ là của cháu mà."
Ánh mắt Yến Hồi Thời lấp lóe,"Ừm, của cháu."
*
Vừa rồi hai người đều chưa bỏ gì vào bụng, vì vậy Tô Nhạn đưa ra lời đề nghị cùng Yến Hồi Thời đi ăn.
Tô Nhạn đi trả tiền, Yến Hồi Thời cũng không tranh giành việc này với cô.
Bởi vì rất lâu không gặp Thủy Thủy, buổi tối cô không về kí túc mà ngủ lại ở nhà của Yến Hồi Thời.
Trong khoảng thời gian này, cô đã sống ở đây tổng cộng được hai lần, quần áo sạch sẽ tuần trước đều do dì Bao thu dọn. Tô Nhạn lấy đồ ngủ và đi tắm.
Cô lau khô tóc, trở về phòng, nằm xuống nghịch điện thoại.
Nửa giờ trước, Yến Hồi Thời đã gửi cho cô một hồng bao.
YHS: [ Chúc mừng cây đào một quả cũng không có. ]
Tô Nhạn: "..."
Tô Nhạn: [ Chuyện này thì có gì tốt mà để chúc mừng ạ? ]
Yến Hồi Thời cơ hồ vài giây sau đã nhắn lại: [ Cây vạn tuế nghìn năm mới ra hoa là do gặp khó khăn, gặp thời điểm tốt mới sinh sôi nảy nở. ]
Tô Nhạn nghĩ những lời này của anh rất già dặn! Tuyệt đối không giống với lời của người mới hơn hai mươi tuổi có thể nói ra! Bảo sao vòng bạn bè của anh toàn là những người trạc tuổi ba cô.
Cô xoay người ghé đầu lên gối, gõ vào khung chat: [ Nhưng mà cây đào, chú không cảm thấy cây đào ba năm không có quả là rất không bình thường sao? ]
YHS: [ Có khả năng là nó đang chờ đợi một cơ hội nào đó. ]
Tô Nhạn vẫn còn canh cánh trong lòng việc trước đó anh từng trêu cô thiếu hài hước, vì vậy cũng phối hợp cùng anh nói đùa: [ Vậy nó đang chờ đợi thời cơ bị ăn sạch sao? ]
Yến Hồi Thời gửi tin nhắn thoại đến, giọng nói chững chạc đàng hoàng: "Cũng có thể nói như vậy."
Tô Nhạn rất thích nghe giọng nói của anh, trầm thấp có từ tính, thân mật hơn bình thường, khiến cô cảm giác như anh đang thì thầm bên tai.
Cô nghe lại hai lần liên tiếp.
Sau đó cũng ấn vào voice chat: "Vậy tấm ảnh gì?"
Khung chat yên tĩnh một hồi lâu.
Yến Hồi Thời nói: "Ảnh cháu."
Tô Nhạn hoài nghi có phải do anh mệt mỏi không muốn nói chuyện phiếm với cô nên tùy ý trả lời qua loa hay không.
Cô nhẹ giọng nói: "Chú Yến, ngủ ngon."
Yến Hồi Thời, cười thành tiếng: "Lập tức đã chúc chú ngủ ngon rồi sao."
Tô Nhạn: "..."
Tô Nhạn: "Chú không mệt sao?"
Yến Hồi Thời nhìn đồng hồ,"Không còn sớm, đi ngủ đi. Sáng mai gọi chú dậy đưa cháu về trường."
Tô Nhạn: "Ừ! Được."
Yến Hồi Thời gửi lại cho cô icon con thỏ nhỏ, gói icon mà cô thường dùng.
Tô Nhạn nhìn chằm chằm icon con thỏ nhỏ xinh xắn không phù hợp với hình tượng của anh, khóe miệng nhếch lên, bụm mặt lăn hai vòng trên giường.
Gửi tin nhắn cho Ngô Vi Vi: [Có cách nào khác để thu hút sự chú ý của chú ấy không? Chân tớ giờ rất đau!]
Ngô Vi Vi: [? ? Cậu cũng bạo thật nha! ]
Tô Nhạn: [Tớ hiếm khi bị ngã, không có kinh nghiệm. ]
Ngô Vi Vi: [Không phải cậu nói rằng chú ấy luôn coi cậu là vãn bối sao? Sao cậu không thử mỹ nhân kế đi? Nếu chú ấy có suy nghĩ về tình cảm nam nữ với cậu, hẳn là có hy vọng!]
Nghe đến ba chữ "mỹ nhân kế", trong đầu Tô Nhạn đều là những người phụ nữ xinh đẹp trong các bộ phim truyền hình với nhiều nhiệm vụ khác nhau như quyến rũ nam chính, thường xuyên mặc quần áo thiếu vải, nhiệt tình say mê đến nỗi khiến người ta đỏ mặt.
Tô Nhạn về cơ bản có thể tưởng tượng ra thái độ hờ hững của Yến Hồi Thời khi thấy cô ăn mặc như vậy. Ngay lập tức anh sẽ lấy chăn ra rồi quấn lấy cô từ đầu đến chân.
Tô Nhạn nói với Ngô Vi Vi lần trước cô đã bị váy quấn như thế nào. Ngô Vi Vi kinh ngạc nói: "Chú cậu bảo thủ như vậy sao?"
Tô Nhạn vùi đầu vào gối tựa như một quả bóng nhỏ xì hơi: "Bình thường chú ấy không bảo thủ lắm. Có lẽ chú ấy vẫn coi tớ là đứa trẻ nhỏ, không quen nhìn thấy tớ mặc hở hang như vậy."
"Vậy quá khó để tấn công chú ấy đi?"
Tô Nhạn thở dài: "Là rất khó. Ngoại trừ lần hiểu lầm chuyện yêu đương kia, vẻ mặt chú ấy vẫn luôn bình tĩnh, giống như lúc ba tớ quản tớ vậy."
"Chờ một chút, cậu vừa mới nói chú ấy để ý tới chuyện yêu đương kia sao?"
"Đúng vậy. Không phải Chu Thần đi tập huấn sao, tớ từ chối lời tỏ tình trước khi cậu ấy rời đi, rồi nói lời tạm biệt và ôm cậu ấy. Sau đó chú ấy không kiềm chế được mà tức giận, rồi thay ba tớ dạy bảo tớ."
"Vậy thì lần này cậu thử thăm dò, nói rằng cậu muốn yêu đương, muốn hỏi ý kiến chú ấy trước rồi xem chú ấy phản ứng như thế nào."
"Chuyện này, có ổn không?"
"Được! Nếu chú ấy tức giận thì có nghĩa là chú ấy đang ghen! Nhưng mà cậu phải nhớ kỹ đừng tùy tiện tỏ tình, tớ chính vì vậy mà bị kéo vào danh sách đen đấy."...
*
Cùng lúc đó, ở phòng đối diện.
Yến Hồi Thời từ chối lời mời của Vạn Thành: "Tạm thời cô ấy không mời nổi tôi, phải đi ăn ở một nhà hàng nhỏ."
Vạn Thành cười nhạo,"Thích nhưng không theo đuổi, có ý tứ gì?"
Yến Hồi Thời: "Lấy thân phận là con mồi để xuất hiện, đó mới là thợ săn giỏi."
Vạn Thành: "Chơi trò chơi săn bắt với một cô gái nhỏ chưa nhiều kinh nghiệm sống, cậu cũng thật kiên nhẫn."
Yến Hồi Thời cười: "Nếu cô ấy thực sự muốn theo tôi, đời này tôi cũng chỉ yêu đương một lần. Tất nhiên tôi phải kiên nhẫn rồi."
Vạn Thành: "Không hiểu bọn cậu sao lại rơi vào bẫy tình. Không cảm thấy tẻ nhạt, nhàm chán hay lãng phí thời gian sao?"
Yến Hồi Thời: "Người anh em, đừng phán sớm như vậy."
Vạn Thành: "Đừng chơi nữa, thợ săn xuất sắc à."
*
Sáng hôm sau.
Tô Nhạn theo lời dặn dò, gọi Yến Hồi Thời dậy.
Tâm tư muốn nghe giọng anh khi mới tỉnh ngủ, cô cố ý gọi điện thoại cho anh.
"Chú Yến, chú dậy chưa?"
"Vẫn chưa." Giọng của Yến Hồi Thời rất tỉnh táo, không trầm thấp mơ hồ như Tô Nhạn đã dự đoán, giống như đã sớm tỉnh dậy và chờ đợi cô gọi anh.
"Chú dậy rồi sao? Cháu cũng dậy rồi." Tô Nhạn nói một câu vô nghĩa. Đi tới trước cửa phòng anh, dừng lại rồi nói những gì cô đã kìm nén suốt đêm qua.
"Chú Yến, cháu muốn yêu đương."
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Ánh mắt Yến Hồi Thời mờ mịt, ngay cả giọng nói cũng trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: "Muốn yêu đương với ai."
Anh đột nhiên mở cửa, Tô Nhạn còn đang hoảng sợ, ngón tay nắm chặt vạt áo, ấp a ấp úng nói: "Thì... Bạn học nam." Cô quan sát vẻ mặt của anh.
Yến Hồi Thời: "Bạn học nam nào?"
Tô Nhạn tùy ý nói bừa: "Chú không biết."
"Không được." Giọng Yến Hồi Thời bình thản, nhưng ánh mắt lại không còn tĩnh lặng, giống như một con rồng đen đột phá sóng biển, khiến cơn sóng càng dữ dội.
"Tô Nhạn, chuyện yêu đương không thể đùa giỡn, trước tiên cháu phải hiểu rõ mục đích của mình rồi từng bước thực hiện nó, phải có trách nhiệm với nhau chứ không phải là thái độ vui đùa tùy ý này."
"Thích không phải là chỉ ba phút bốc đồng. Tô Nhạn, gần đây cháu càng ngày càng tùy hứng làm bậy."
Phản ứng của anh quá lạnh lùng và nghiêm khắc. Loại tư thế cao ngạo này vốn là chuyện thường ngày của anh, nhưng anh chưa bao giờ bộc lộ ra trước mặt cô. Tô Nhạn ngẩn người.
Trên người Yến Hồi Thời có một sự lạnh lùng sâu tận xương tủy, bề ngoài nhìn có vẻ dịu dàng, chỉ khi thực sự chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, mới thấy được sự lãnh đạm bên trong con người này.
"Đi thay quần áo đi, chú đưa cháu về trường."
Tô Nhạn cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, trong lòng chợt hoảng sợ: "Chú Yến, cháu không có ý đó, cũng không phải là không chịu trách nhiệm với chính mình, chỉ là cháu muốn —"
Vẻ mặt Yến Hồi Thời căng cứng: "Muốn yêu đương với người khác tùy thích."
Tô Nhạn vừa lo lắng vừa hối hận: "Không phải! Cháu chỉ là..." Cô không nói nên lời. Sợ sẽ thành Ngô Vi Vi thứ hai bị kéo vào danh sách đen sau khi tỏ tỉnh thất bại.
"Không phải tùy ý, vậy là thật lòng thật tâm. Nếu thực sự thích, làm thế nào có thể chấp nhận ôm người đàn ông khác khi đã có người trong lòng. Tô Nhạn, đây là cháu cho là mình rất có trách nhiệm sao?"
Tâm trạng Tô Nhạn đầy ngũ vị tạp trần, giọng nói không tự giác mà mang theo tiếng khóc nức nở: "Chú Yến, cháu thật sự không có như vậy."
"Tôi vẫn là chú của cháu sao." Yến Hồi Thời cười tự giễu: "Vậy người làm chú như tôi thật không xứng chức rồi."
*
Yến Hồi Thời lái xe đưa Tô Nhạn trở về trường.
Cả hai trầm mặc suốt cả quãng đường.
Ban đầu Tô Nhạn muốn anh tức giận, nhưng khi anh thực sự tức giận, lòng cô lại đột nhiên rất loạn, hoàn toàn không biết phải làm sao.
Dường như căn bản anh không quan tâm cô ở cùng với ai. Trong mắt anh, cô chỉ là một cô gái nhỏ không nghe lời, thích đùa giỡn tình cảm.
Nửa tháng sau.
Yến Hồi Thời không chủ động liên lạc lại với cô, cũng không đến trường tìm cô nữa.
Tô Nhạn chỉ có thể xem tình hình của anh gần đây thông qua trang web chính thức của Quân Đằng.
Nửa tháng này, Tô Nhạn cảm thấy như đã trôi qua một năm.
Yến Hồi Thời giống như một ly rượu trái cây ngọt ngào, hương vị đầu tiên là ngọt thanh, càng nhấm nháp thì tác dụng chậm của nó càng lớn. Cô chợt nhận ra khoảng cách chênh lệch giữa hai người.
Cô không thể với tới anh, cũng không có nhiều kinh nghiệm như anh. Khó trách được việc anh luôn coi cô như một đứa trẻ, luôn thấy hành động của cô rất ngây thơ.
*
Theo lời giới thiệu của Nam Định Ngọc, Tô Nhạn đến viện thiết kế với tư cách là trợ lý. Chỉ khi bận rộn làm việc, cô mới cảm thấy tốt hơn.
Tính cách của Tô Nhạn trở nên trầm mặc hơn, hiếm khi chủ động bắt chuyện với mọi người.
Ngô Vi Vi biết được Tô Nhạn và Yến Hồi Thời giận nhau, lập tức chạy tới xin lỗi: "Do tớ mà làm hỏng chuyện, tớ cứ nghĩ là tất cả đàn ông đều như vậy, tùy ý thăm dò đều không sao... Tớ thật sự không có ý xấu, Tô Nhạn, cậu đừng buồn. Có thể do thời gian này chú ấy đang bận, đợi nguôi giận sẽ tới thăm cậu."
Tô Nhạn an ủi cô: "Không sao đâu Vi Vi. Ngay cả tớ cũng không hiểu rõ chú ấy, cậu sao có thể hiểu rõ được." Ba mẹ anh đã ly thân từ lâu, khả năng ranh giới cuối cùng của anh là phải có trách nhiệm với tình yêu và hôn nhân.
Cô tùy ý thăm dò, vừa vặn giẫm lên cái ranh giới cuối cùng này.
Ngoài miệng thì nói bình tĩnh, trong lòng làm sao có thể không cảm thấy buồn bực.
Đêm khuya thanh vắng, Tô Nhạn trốn trong chăn lén rơi nước mắt. Có tự hổ thẹn và xấu hổ.
Hơn nữa, cô dường như đã đánh mất niềm tin của người đã hướng dẫn và động viên cô trong suốt cả chặng đường. Rốt cuộc cũng chỉ vì hành động trẻ con của mình mà phải trả giá đắt.
Lần này, thật sự chú Yến đã không thuộc về cô nữa rồi.
*
Sau khi đi công tác về, Yến Hồi Thời quay trở lại Hoằng Hà.
Liên tiếp đi bôn ba nhiều thành phố, liên tục dự hội nghị, bữa tiệc xã giao lớn nhỏ khiến anh có chút mệt mỏi.
Anh nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Tô Nhạn.
Trước kia mỗi ngày đều đăng bài, nửa tháng trôi qua, cô gái này thực sự có thể nhịn được không đăng bất cứ một tin nào.
Yến Hồi Thời xoa mi tâm.
Cô gái nhỏ đang bận yêu, có thể bị lời ngon ngọt của người khác phái mê hoặc.
Liệu những lời nói với cô ngày hôm đó, có phải nặng nề quá không?
Cô gái nhỏ có lòng tự trọng rất cao, nếu anh không chủ động, có lẽ đời này cô sẽ không chịu cúi đầu đến tìm anh.
Bấm vào ảnh chân dung cây mật đào kia một lần nữa.
Yến Hồi Thời hoài nghi rằng mình đã bị chặn, nhấp liên tục ba lần để xác nhận lại mới rời khỏi giao diện.
Anh không dám thúc ép cô sớm, anh muốn cho cô thêm thời gian.
"Khi nào thì Yến tổng cũng đã biết lên vòng bạn bè ấn like?" Vạn Thành đưa hợp đồng cho trợ lý của Yến Hồi Thời, hỏi: "Sao gần đây tôi không thấy em gái Nhạn?"
Yến Hồi Thời: "Lên lớp."
"Cô gái nhỏ và cậu giận dỗi nhau sao?"
"Sao cậu biết được?"
"Trên mặt cậu viết." Vạn Thành suy đoán,"Gương mặt của em gái Nhạn chắc chắn ở trường học rất nhiều nam sinh theo đuổi. Không để ý kỹ chút coi chừng bị người ta lừa gạt mất."
Yến Hồi Thời cười nhạo: "Đã bị lừa đi rồi."
Vạn Thành: "Chuyện này anh vẫn chịu được sao?"
Yến Hồi Thời nhếch môi: "Tôi là người lớn tuổi nên cũng không thể cưỡng ép một cô gái trẻ ở với mình được."
"Nghe như vẻ cậu đã già rồi vậy."
"Tôi sẽ không tham dự vào dự án khách sạn suối nước nóng."
"Hiểu rõ. Điều quan trọng bây giờ là phải theo đuổi em gái Nhạn, tôi giúp cậu để ý bên này."
"Cảm ơn."
*
Yến Hồi Thời gọi điện thoại nội tuyến: "Các tài liệu của Hoa Trọng cần phê duyệt, trước tiên không cần lấy."
"Vâng, Yến tổng."
Yến Hồi Thời gọi cho Tô Cẩm Văn: "Em sẽ bay đến Thủ Đô vào tuần tới, để người phụ trách chuyển phát nhanh tài liệu đến trường học của Tô Nhạn."
Tô Cẩm Văn nghi ngờ hỏi: "Chuyển trực tiếp đến chỗ em không phải tốt hơn sao, còn lượn thành vòng tròn lớn làm gì?"
Yến Hồi Thời: "Trường học khá gần với văn phòng, thuận tiện trực tiếp cầm phê duyệt. Hơn nữa em cũng tạm thời chưa xác định nơi ở."
Lịch trình của Yến Hồi Thời luôn dày đặc, Tô Cẩm Văn cũng không nghi ngờ gì: "Được, anh lập tức báo cho bọn họ."
Yến Hồi Thời: "Anh nói trước với Tô Nhạn, đến lúc đó mang tài liệu đến khách sạn em ở."
Tô Cẩm Văn: "Không thành vấn đề! Bất quá, nhóc con Mật Mật này, dạo này có vẻ không được vui lắm, anh đoán là do thực tập không quen. Người anh em, em giúp anh khuyên bảo con bé nhé."
Yến Hồi Thời: "Sao anh biết chuyện này?"
Tô Cẩm Văn: "Con bé đăng trên vòng bạn bè, sáng nay có đăng một tin, tiêu đề cái gì mà Mật Mật không muốn nói chuyện kia."
"Có sao?"
"Có chứ, không phải buổi chiều hôm qua đã phát thẻ công tác rồi sao."
Lần thứ năm Yến Hồi Thời nhấp vào vòng bạn bè của Tô Nhạn.
Bên trong trống trơn.
Quả nhiên, anh đã bị giới hạn xem bài viết.