Chương 39: Người trước ngây thơ, sau phong tình, đặc biệt là lúc kêu anh nhanh lên.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:48:03

Yến Hồi Thời vừa nói xong lời này. Tô Nhạn gần như có thể nghe thấy tiếng hít thở xung quanh. Cảm giác như có hàng vạn đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, cô vỗ vai Yến Hồi Thời nhưng anh không có phản ứng gì cả. Cô đành phải kéo mũ xuống, che mắt bịt tai trộm chuông, hơi giãy giụa một chút,"Yến Hồi Thời! Anh đặt em xuống đi." Yến Hồi Thời biết cô sẽ không lộn xộn với anh trước mặt mọi người, bàn tay chế trụ cái ót của cô, ấn đầu cô quay về vai mình,"Không bỏ." Tô Nhạn bực đến nỗi muốn cắn cổ anh một cái. Bên tai vang lên giọng nói tản mạn của anh,"Thả em xuống rồi để em chạy tiếp sao? Anh lại phải mất công tìm người khắp nơi." "..." Tô Nhạn lại kéo mũ thấp xuống chút nữa, che khuất nửa khuôn mặt mình. Cô không còn mặt mũi đi gặp người khác nữa. Yến Hồi Thời nghiêng đầu nhìn cô, đột nhiên đưa tay gỡ mũ của cô xuống,"Che cái gì mà che?" Vài sợi tóc của Tô Nhạn lập tức dựng đứng lên do tĩnh điện, giống như lông chim vậy, cô hờn dỗi vội vàng vuốt tóc xuống. "Anh phiền quá đấy." Yến Hồi Thời cười thành tiếng,"Tức giận cũng phải xinh đẹp à? Dáng vẻ tức giận vừa rồi của Mật Mật đáng yêu hơn nhiều." Tô Nhạn há miệng thở dốc, ý thức được mình còn đang treo trên người anh, cô đành phải nén giận. Ngón tay Yến Hồi Thời vuốt ve vành tai cô,"Không nói lời nào, giả vờ lạnh lùng à?" Tô Nhạn hừ một tiếng. Chóp mũi bị anh nắm lấy, cô há miệng cho thông khí,"Yến Hồi Thời!" Yến Hồi Thời: "Anh ở đây." Tô Nhạn dùng ngữ khí tự cho là hung dữ để dọa anh,"Anh muốn em nghẹn chết để đổi một người bạn gái mới đúng không." "Không bóp mũi thì em cũng sắp nghẹn chết rồi." Yến Hồi Thời thả cô xuống ngay ngoài cửa khách sạn. Anh cũng không tức giận, tính tình rất tốt hỏi,"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Tô Nhạn không giấu nổi chuyện trong lòng,"Cả ngày anh đều cười nói với cô gái khác làm gì." Yến Hồi Thời trố mắt,"Ai?" "Nhân viên công ty anh." Tô Nhạn hợp tình hợp lý,"Em nhìn thấy hết rồi, anh vừa thấy người ta là cười tươi rói." Cô quay mặt đi,"Nụ cười của bản thân hấp dẫn thế nào cũng không ý thức được sao, cả ngày phóng điện khắp nơi, chả rụt rè chút nào." Yến Hồi Thời chế trụ cổ cô, kéo cô về phía mình, cong lưng nhìn thẳng về phía cô. Vài giây sau. Anh hỏi,"Phóng điện như thế này sao?" Đôi mắt anh nổi lên ánh sáng nhỏ, giống như ngôi sao giữa trời đêm. Đôi mắt phượng tinh tế, đuôi mắt kéo dài, bên trong như cất giấu móc câu, câu mất hồn phách của người khác. Tô Nhạn bị hồ ly tinh này hút hồn suýt nữa mất kiểm soát, cô liếm môi,"Ừm, phải, không, không sai, chính là như vậy." Yến Hồi Thời đứng thẳng, đôi tay ôm mặt cô, để cô chỉ nhìn mỗi mình. Sau đó nghiêm trang hỏi,"Giống vu oan giá hoạ quá, nói thế nào cũng phải đưa ra bằng chứng chứ? Bạn nhỏ Mật Mật, hai chúng ta cần phải nói chuyện tử tế một chút." Khuôn mặt của Tô Nhạn bị anh bóp lại, miệng cũng chu ra, nói năng không rõ,"Đừng gọi em là bạn nhỏ nữa, anh nghiêm túc chút đi!" "Ừm, nghiêm túc một chút." Yến Hồi Thời thu hồi biểu tình,"Nhưng mà, bạn nhỏ nào đó năm xưa nói anh trầm mê sắc đẹp, dáng vẻ khi đó hình như cũng ghen tức thế này thì phải." Anh híp mắt nhìn cô,"Xem ra, trẻ nhỏ bây giờ đều trưởng thành rất sớm." Anh đột nhiên nhắc lại chuyện cũ, Tô Nhạn cũng không còn tự tin như vừa rồi nữa,"Dù sao, anh cũng không thể cười với người khác, nhân viên nữ cũng không được." Lời lẽ cô chính đáng,"Một ông chủ ưu tú không cần phải bán rẻ nụ cười của mình, chỉ cần phúc lợi tiền lương cao là được, cho dù có là một toà núi tuyết lạnh lùng thì nhân viên cũng sẽ nguyện ý ra sức làm việc, không phải sao?" Cô đã chuẩn bị tốt công cuộc cãi cọ, cũng đã nghĩ xong những câu tiếp theo. Kết quả, Yến Hồi Thời cũng không phản kháng,"Cô giáo Tô nói đúng." Tô Nhạn đờ người trong hai giây. Giương mắt nhìn anh chằm chằm,"Anh... Không giải thích cho bản thân sao?" Ánh mắt Yến Hồi Thời sủng nịch,"Không giải thích." Tô Nhạn,"... Vậy anh giải thích đi. Nếu không hợp lý thì em không tha thứ đâu. Bởi vì... Anh quá đẹp trai, dễ bị chọc gậy bánh xe lắm, em sợ không đoạt lại được." Yến Hồi Thời cười khẽ, lòng bàn tay xoa đầu cô,"Cái đầu này cả ngày suy nghĩ tùm lum gì thế?" Tô Nhạn,"... Không nghĩ gì hết, em còn phải lên ý tưởng thiết kế." Cô ngẩng đầu lên, trịnh trọng chỉ ra quan hệ lợi hại,"Bên ngoài nhiều người thích anh như vậy, em cũng không thể giấu anh đi được, lỡ đâu anh không kiềm chế nổi, phạm sai lầm, em..." Cô thay đổi sách lược,"Ba em sẽ đánh anh đấy." Yến Hồi Thời 'a' một tiếng, vô cùng phối hợp,"Vậy thì đau lắm." Tô Nhạn phụ hoạ,"Đúng. Vậy nên, anh cần phải giải quyết vấn đề này." Yến Hồi Thời không chọc cô nữa, chớp mắt hỏi,"Chuyện này anh không có ấn tượng, có thể kể cụ thể một chút không?" Tô Nhạn,"Chính là, có nữ sinh lần đầu tiên được tới văn phòng tổng tài, anh đã cười với cô ta." Cô quay đầu đi, tiếp tục ăn dấm,"Hút hết linh hồn nhỏ bé của người ta đi luôn rồi." "Cô gái và tổng tài?" Yến Hồi Thời kéo cô trở về, nhẹ nhàng ôm cô lên khiến cô cũng không chạy nổi. Tô Nhạn từ bỏ giãy giụa, bị bắt đối mặt với anh. Yến Hồi Thời trấn định có thứ tự nói,"Tổng tài Quân Đằng không chiêu mộ thực tập sinh, trợ lý của anh ít nhất cũng phải có năm năm kinh nghiệm làm việc, bằng cấp ít nhất là tốt nghiệp đại học chính quy. Như vậy, cô gái lúc ấy không hơn kém gì cũng phải 26 tuổi. Mấy nhân viên nữ được điều chuyển công tác gần đây chỉ có ba người, người mà em nói bây giờ đã kết hôn rồi." Tô Nhạn,"..." Trí nhớ người này tốt như vậy sao! Anh ngừng hai giây, giọng nói trở nên quyến luyến,"Mật Mật biết mà, chú chỉ thích người như em thôi." Tô Nhạn,"Em, kiểu nào cơ?" Yến Hồi Thời khom lưng, môi dán sát tai cô,"Người trước ngây thơ, sau phong tình, đặc biệt là lúc kêu anh nhanh lên." Tô Nhạn,"... Ở đây có người đấy!" Hơn nữa cô kêu anh nhanh lên căn bản không phải là ý tứ kia! Hai tai Tô Nhạn phiếm hồng thở dốc,"Phòng em ở đâu?" Yến Hồi Thời,"Chu Giai Minh không đặt phòng cho em." "Hả? Vậy đêm nay em ngủ ở chỗ nào?" Yến Hồi Thời,"Vị hôn thê của anh đương nhiên phải ngủ cùng anh rồi." * Ban ngày trượt tuyết mệt mỏi, Tô Nhạn tắm rửa xong lập tức nằm lên giường, chưa gì đã ngủ mất. Yến Hồi Thời,"..." Chưa đầy mười phút, anh đi ra ngoài gửi mail. Điện thoại hiện lên tin nhắn của Vạn Thành. Anh cúi đầu hôn lên khuôn mặt của cô gái nhỏ đang ngủ say, điều chỉnh độ ấm điều hoà, đắp chăn giúp cô rồi mới xoay người ra khỏi phòng. Vạn Thành đã ở đại sảnh đợi anh. Anh ta đưa tay lên xem đồng hồ,"Dỗ em gái Nhạn ngủ à?" Ngữ khí Yến Hồi Thời không mang chút tình cảm nào,"Vốn dĩ có thể ngủ cùng cô ấy." Vạn Thành,"Ý cậu là, tôi quấy nhiễu hứng thú của cậu?" Yến Hồi Thời,"Vậy nên, hạng mục lần này cậu tiếp tục phụ trách đi." Vạn Thành,"Giao hữu vô ý*." (*Ý kiểu chọn bạn không cẩn thận, chọn phải bạn xấu. ) Yến Hồi Thời,"Tôi rất vinh hạnh." Vạn Thành đưa hợp đồng cho anh. "Bây giờ tôi ít nhiều gì cũng có thể hiểu được tâm tình của kỹ sư Tô rồi. Ông chủ Yến không chỉ ăn mỗi người, mà còn ăn không chừa xương cốt lại luôn." Yến Hồi Thời lật tới tờ hợp đồng cuối cùng, cúi đầu ký tên,"Đời này cũng chỉ ăn một người thôi, đừng nói tôi đáng sợ như vậy." Vạn Thành đưa hợp đồng đã ký kết cho trợ lý. "Tôi lo thay cho em gái Nhạn luôn đấy." Yến Hồi Thời,"Tôi thay cô ấy cảm ơn cậu." "Cảm ơn thì dùng hoa hồng cuối năm để thể hiện. Cho tôi thêm mười phần cũng không quá đáng chứ?" Yến Hồi Thời sảng khoái đồng ý,"Nhưng tôi không phụ trách hạng mục này được, vị hôn thê tương đối dính người, hiểu cho tôi chút đi." Vạn Thành nhướng mày,"Hiểu mà, vắt cổ chày ra nước, làm lớn như vậy. Thôi, gọi em gái Nhạn dậy đi, tôi mời." Yến Hồi Thời nhìn khung chat yên tĩnh,"Cô ấy ngủ rồi. Bên cạnh có nhà hàng, ăn khuya không?" "Đi." * Lo lắng Tô Nhạn nửa đêm tỉnh lại đói bụng, Yến Hồi Thời bảo chủ quán đóng gói một phần đồ ăn cho trẻ con rồi mang về. Vạn Thành,"Thật sự coi em gái Nhạn là trẻ nhỏ cần nuôi dưỡng đấy à?" Yến Hồi Thời khoe khoang,"Sức ăn Mật Mật nhà tôi nhỏ, một ngày chỉ ăn có tí thôi." Vạn Thành,"Cậu đã thành công khiến tôi ghê tởm rồi đấy." Yến Hồi Thời nhìn chằm chằm anh ta vài giây. Vạn Thành bị sặc, không thể chịu nổi,"Yến Hồi Thời, mẹ nó cậu có thể đừng phóng điện với một người đàn ông như tôi không?" Yến Hồi Thời,"???" "Bây giờ tôi hoài nghi cậu quyến rũ em gái Nhạn rồi đấy." "Không cần hoài nghi." Yến Hồi Thời thoải mái thừa nhận. "Kỹ sư Tô không đánh cậu à?" Yến Hồi Thời,"Suýt chút nữa huỷ dung." "Đáng tiếc." Yến Hồi Thời trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi,"Bây giờ cô gái nhỏ yêu đương có phải rất thích cãi nhau không, cố tình náo loạn gây chuyện gì đó?" Hỏi xong, anh lại cười nhạo một tiếng,"Thôi, cũng chưa tới mức tuyệt vọng lắm, hỏi cậu không bằng hỏi Chu Giai Minh." Vạn Thành ngoài cười trong không cười,"Tôi có bạn gái rồi." Yến Hồi Thời cảm thấy ngoài ý muốn,"Khi nào?" Vạn Thành thản nhiên,"Sống chung theo hợp đồng." Yến Hồi Thời đáp lại bằng câu năm xưa,"Đừng đùa." Vạn Thành,"Tất nhiên là không có khả năng đùa bỡn rồi." Yến Hồi Thời,"Được, vậy tôi cần cậu giúp đỡ một vấn đề." Anh nói nguyên nhân của Tô Nhạn ra cho anh ta nghe. Vạn Thành không chút do dự kết luận,"Ngủ một giấc dậy là được rồi." Yến Hồi Thời cứng người,"... Cậu xác định?" Vạn Thành truyền thụ kinh nghiệm,"Không phải thử rồi sẽ biết sao." * Ban đêm, khung cảnh của sơn trang suối nước nóng vô cùng tuyệt mỹ, ánh sao sáng phản chiếu trên mặt hồ tĩnh lặng, là cảnh đẹp tự nhiên mà ở thành phố khó có thể thấy được. Yến Hồi Thời cầm hộp đồ ăn đưa cho Vạn Thành,"Cầm giúp tôi." Vạn Thành,"Làm gì vậy?" Yến Hồi Thời dùng điện thoại chụp ở góc độ đẹp nhất,"Cho Tô Nhạn xem." Vạn Thành,"Nhàm chán." Rồi cũng đưa hộp đồ ăn trả lại anh, lấy điện thoại ra quay một video ngắn. Yến Hồi Thời liếc anh ta một cái,"Cho đối tượng hợp đồng của cậu xem à?" Vạn Thành mạnh miệng,"Tự mình xem." Yến Hồi Thời không vạch trần,"Hôm nay quá muộn rồi, khách sạn quanh đây cũng đã kín phòng, tôi bảo Chu Giai Minh tìm cho cậu một phòng?" "Không cần đâu. Tôi với cô ấy đã có ước hẹn, muộn đến đâu cũng không thể ngủ bên ngoài." "Anh trai-" Là một giọng nữ mềm tới mức có thể ép ra nước. Yến Hồi Thời ngẩng đầu. Người chặn đường là một cô gái trẻ tuổi ăn mặc hở hang, bước chân hỗn độn giống như đã uống quá nhiều,"Hai anh trai trông thật đẹp mà! Ai đưa em về được không? Trời tối quá, em sợ lắm." Vạn Thành,"Cậu đưa đi, người phụ nữ của tôi tính tình lớn lắm." Yến Hồi Thời,"Cậu cảm thấy bạn gái tôi tính tình nhỏ à?" Hai người đồng thời lấy điện thoại ra. "Báo cảnh sát đi." Cô gái trẻ,"Không cần! Tôi tỉnh rượu rồi." * Tô Nhạn bị đói đến tỉnh. Vừa tỉnh dậy cô có chút ngây ngốc không biết mình đang ngủ ở đâu, hơn nửa phút sau mới dần tỉnh táo. Cô tìm điện thoại gọi cho Yến Hồi Thời. Điện thoại vừa đổ chuông đã nghe thấy tiếng cửa bên ngoài mở ra. Tô Nhạn lập tức dùng chăn quấn chặt thân mình,"Chú Yến, là anh sao?" Nghe thấy Yến Hồi Thời đáp lại, cô kéo chăn ra, chân trần chạy tới phòng khách,"Em đói bụng." Dứt lời liền nhìn thấy mấy hộp gà rán và thịt nướng anh cầm trong tay. Tô Nhạn hoàn toàn quên mất mình đang tức giận, hai mắt sáng rực,"Thơm quá!" Yến Hồi Thời sửng sốt một giây như là gặp được niềm vui ngoài ý muốn, khuôn mặt tuấn tú giãn ra, dịu dàng nói,"Ngoan, đi rửa tay trước đi." "Vâng!" Tô Nhạn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm nhưng bây giờ cô quá đói, lười phải nhớ lại. Sau khi lấp đầy bụng mình, cuối cùng cô cũng nhớ tới. Hình như cô còn đang tức giận. Không cắn người miệng mềm, Tô Nhạn cũng ngại bày ra sắc mặt xấu, cô làm bộ mất trí sau khi tỉnh ngủ, không còn nhớ rõ chuyện lúc chiều. Chủ động tìm đề tài,"Anh mua ở đâu thế?" Yến Hồi Thời nhìn ánh mắt của cô,"Thích không?" "Có." Tô Nhạn lại hỏi,"Anh tự mua à?" Yến Hồi Thời phát hiện cô gái nhỏ này tỉnh ngủ thì đã quên sạch chuyện lúc chiều, cong môi,"Đi cùng Vạn Thành." Tô Nhạn,"Cười cái gì. Anh Vạn Thành tới anh rất vui sao?" Yến Hồi Thời,"Đúng vậy. Có hạng mục hợp tác cần ký tên, cậu ấy tiện đường ghé qua." "Ồ." Không nói chuyện nữa. Thời gian tẻ nhạt trong vài giây. Tô Nhạn,"Chú Yến, em đi rửa tay đã." Yến Hồi Thời hỏi,"Ăn no chưa?" "Cũng không no quá." Tô Nhạn không có thói quen ăn trưa, chỉ ăn một lát là bụng đã được lấp đầy. Yến Hồi Thời,"Đi ngâm suối nước nóng không?" "Ở đây có sao?" "Ừm, bên cạnh." "Được thôi." * Tô Nhạn ngây thơ cho rằng Yến Hồi Thời mang cô tới suối nước nóng chỉ để ngâm mình. Mãi cho đến khi anh đưa tay kéo nội y của cô xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên tai,"Lại một lần?" Không đợi cô từ chối, anh đã không chờ nổi mà phủ lên. Hô hấp Tô Nhạn dồn dập, nửa người nằm ở bên cạnh,"Không được, không có cái đó." Yến Hồi Thời,"Anh mua rồi."