Đây là nơi anh thường xuyên ở, trong không khí tràn ngập hơi thở của anh.
Một câu chúc phúc của trưởng bối với vãn bối, rơi vào trong lòng thành mật ngọt ngào nhất trên đời.
Yến Hồi Thời lấy một quyển sách từ trên kệ sách đưa cho cô.
Tô Nhạn mất ba ngày để đọc xong quyển sách này.
Cô cho rằng mình có thể tìm được dấu vết mà Yến Hồi Thời đang muốn ám chỉ cho cô.
Kết quả, đây chỉ là một câu chuyện hạt giống tâm hồn truyền cảm hứng mà thôi.
Nó kể về cuộc sống của một người phụ nữ độc lập, miễn cưỡng lựa chọn giữa tình yêu và lẽ sống.
Đọc xong kết cục, Tô Nhạn ngẩng mặt lên, viết một hàng chữ xuống dưới trang giấy trắng.
— Mật Mật thích chú Yến.
*
Sáng hôm sau.
Trong văn phòng, Chu Giai Minh do do dự dự, biểu tình lo âu vô cùng,"Chuyện đó, Yến tổng..."
Yến Hồi Thời cũng không ngẩng đầu lên,"Nói."
Chu Giai Minh,"Tô Nhạn..."
Yến Hồi Thời ngẩng đầu.
Chu Giai Minh,"Có lẽ cô bé đang yêu đương rồi."
Yến Hồi Thời,"?"
Chu Giai Minh thuật lại lời nói trong miệng của hai nam sinh buổi chiều hôm nọ mình đã nghe thấy.
Yến Hồi Thời 'ừm' một tiếng, vẻ mặt phức tạp.
Chu Giai Minh nghĩ thầm loại chuyện này cần thông báo một tiếng cho người giám hộ, để tránh chuyện học tập của cô gái nhỏ bị ảnh hưởng, thi rớt thì ông chủ lại bị người anh em kia giận chó đánh mèo.
Sau khi Tô Cẩm Văn biết được chuyện này thì vô cùng phẫn nộ,"Là con dê khốn kiếp nào đã câu dẫn Mật Mật nhà anh!"
Khoé mắt Yến Hồi Thời giật giật,"Chỉ mới là nghi ngờ thôi, đừng nóng vội. Em sẽ tìm thời gian rảnh tâm sự với con bé."
Tô Cẩm Văn sốt ruột,"Vợ anh còn nói chỉ sợ con bé nhìn trúng chú, nói chú trông đẹp trai như vậy, kiểu gì con bé cũng thích chú." Điều này hoàn toàn loại trừ được chuyện Tô Nhạn thích Yến Hồi Thời,"Vậy thì chú cũng thấy đấy, mị lực của chú cũng không lớn như vậy."
Yến Hồi Thời,"..."
*
Buổi chiều thứ sáu.
Ngô Vi Vi đặt cặp sách mới mua lên bàn học Tô Nhạn,"Đồ đôi nè chị em!"
Tô Nhạn chọc vật trang trí treo trên cặp sách Ngô Vi Vi,"Thật đáng yêu."
"Cậu thích không? Nhà tớ còn một cái màu xanh nữa, mai mang cho cậu." Ngô Vi Vi nhìn trái nhìn phải cặp sách Tô Nhạn,"Ơ? Cái này của cậu hình như chỉ móc lên khoá được thôi!"
Tô Nhạn hất hất khoá kéo,"Cái này của tớ không treo được."
"Nhất định là vậy! Vậy mà không phải là cùng kiểu hu hu hu hu." Ngô Vi Vi kéo ghế dựa ra,"Tớ đi vệ sinh, cùng đi thôi."
Tô Nhạn,"Được."
Hai cô gái nhỏ đi rồi, một nam sinh lúng túng đi tới bên cạnh bàn học Ngô Vi Vi, nhân lúc không ai để ý, nhanh chóng mở cặp sách rồi đặt một phong thư vào trong.
*
Lúc bà Lưu dọn dẹp phòng Tô Nhạn, nhặt được một phong thư tình trên bàn học cô.
Cuối cùng thì lá thư cũng rơi vào tay Yến Hồi Thời.
Chuyện Tô Nhạn 'yêu sớm' đã được chứng thực.
Chạng vạng, Tô Nhạn vừa vào sân đã nhìn thấy Yến Hồi Thời đang đứng ngoài.
Dường như anh cố ý đợi cô, khuôn mặt vẫn luôn cười dịu dàng bây giờ bỗng trở nên âm u sắc bén.
Tô Nhạn tức khắc nhận ra sự khác thường của anh.
Chẳng lẽ dòng chữ cô viết cuối cuốn sách kia bị anh thấy rồi?!
Tô Nhạn cảm thấy máu nóng dâng lên, túm chặt váy đồng phục, cố gắng duy trì bình tĩnh.
Kiểu gì cũng phải chờ anh mở miệng nói chuyện trước, tuyệt đối không thể chưa đánh đã khai.
Khuôn mặt tuấn tú của Yến Hồi Thời căng thẳng,"Tô Nhạn, cô gái bé nhỏ hiểu chuyện cáu kỉnh cũng ít thôi."
Câu này khác với tưởng tượng của Tô Nhạn, ngón tay cô thả lỏng, biểu tình mờ mịt,"Sao ạ?"
Yến Hồi Thời rũ mắt,"Vì sao lại không ăn cơm?"
Tô Nhạn,"?"
Cô trả lời,"... Mọc mụn, xấu."
"Không phải bởi vì bác Chu cáo trạng?"
"Cáo, cáo trạng gì ạ?"
Yến Hồi Thời lấy một phong thư ra,"Thích nam sinh này?"
Tâm trạng Tô Nhạn thay đổi trong thời gian ngắn, lên xuống chỉ trong vài giây.
Thì ra là cái này!
Phong thư này hôm qua cô mới vừa phát hiện, lúc ấy muốn mang về trường đưa cho Ngô Vi Vi, kết quả làm xong bài tập lại quên béng mất.
Chuyện thích Yến Hồi Thời nếu như bị phát hiện, có lẽ sẽ bị anh từ chối và coi thường. Nhưng nếu như là nam sinh khác tỏ tình với cô, cùng lắm anh cũng chỉ đứng trên lập trường trưởng bối để dạy dỗ cô một phen mà thôi.
Tô Nhạn nhanh chóng cân nhắc lợi hại giữa hai bên, lựa chọn thừa nhận.
Cô liếm môi, giọng nói chột dạ,"Chú sẽ... Không nói cho ba cháu đấy chứ."
"Chú cảm thấy mình nên nói." Yến Hồi Thời tỏ ra nghiêm khắc,"Chú của cháu công tư phân minh, cháu cũng biết rồi đó, thẳng thắn thì được khoan hồng, đã đi tới bước nào rồi?"
Tô Nhạn nghiêng đầu nhìn anh một cái, vừa lúc đối diện với đôi mắt lạnh lùng của anh, trái tim cô đập càng nhanh hơn, vội vàng dời tầm mắt, ấp úng nói dối,"Mới, mới chỉ là cậu ta có ấn tượng với cháu... Cháu không có gì hết."
Yến Hồi Thời bình tĩnh chăm chú nhìn cô.
Tô Nhạn bị anh nhìn đến căng cả da dầu, gãi đầu một cái, nhỏ giọng nói thầm,"Sắp thành niên tới nơi rồi còn không cho yêu sớm sao."
Giọng nói Yến Hồi Thời không có chút độ ấm nào,"Không cho."
Tô Nhạn chột dạ nhìn anh,"Sau khi lớn cũng không được sao?"
Yến Hồi Thời,"Đừng chuyển đề tài."
Tô Nhạn,"Ồ."
"Vẫn chưa trả lời chú." Ánh mắt Yến Hồi Thời âm u,"Thích thằng nhóc đó?"
Tô Nhạn mạnh mẽ ngẩng đầu,"Không thích!"
Khoé môi Yến Hồi Thời cong cong,"Vậy là tốt rồi."
Anh tháo cặp sách trên vai cô xuống, thái độ chuyển biến cực nhanh, so với lật sách còn nhanh hơn.
"Ba cháu đã giao cháu vào tay chú rồi, nếu cháu thi đại học không thành, chú sẽ không thể cho ông ấy một công đạo được. Từ hôm nay trở đi, ngày nào chú về nhà kiểm tra bài tập của cháu."
Thay đổi quá nhanh, Tô Nhạn còn chưa kịp phản ứng lại,"Hả?"
"Đây là sự trừng phạt với người bạn nhỏ không an phận."
Tô Nhạn lúng túng,"Sao cháu lại cảm thấy... Đây là khen thưởng nhỉ."
Yến Hồi Thời,"..."
*
Tô Nhạn đặt quyển sách kia ở nơi bí mật nhất trên kệ sách, để phòng ngừa bị Yến Hồi Thời phát hiện.
Giấu sách xong, cô lại cảm thấy mình đã quá khẩn trương rồi.
Yến Hồi Thời chưa từng bước vào phòng cô, bà Lưu quét dọn cũng không mở quyển sách nào ra xem cả.
Có vài bí mật mà càng cất giấu, càng lộ ra lạy ông tôi ở bụi này. Tô Nhạn rút quyển sách kia ra, thoải mái hào phóng đặt lại trên kệ sách.
Kì thi đại học sắp tới, số lần Tô Cẩm Văn gọi tới ngày càng nhiều, mỗi tối đều sẽ gọi nói chuyện với Tô Nhạn.
"Ba đang chuẩn bị bàn giao việc rồi, vốn dĩ định về trước khi con thi đại học, đáng tiếc giám đốc mới nhậm chức mấy ngày đã có vấn đề, phải trì hoãn nửa tháng."
Tô Nhạn an ủi,"Không sao đâu ba."
Tô Cẩm Văn hỏi,"Áp lực lớn không? Mẹ con cũng không dám gọi cho con, sợ lây sự khẩn trương cho con."
"Vẫn tốt, chưa áp lực lắm đâu ạ."
"Vậy không sao." Tô Cẩm Văn vô cùng tự tin,"Chờ Đại học A và Đại học C gọi điện thoại cho con, chúng ta xem thành ý của bọn họ rồi mới quyết định học ở đâu."
Hai trường này đều là những trường danh giá ở phương Bắc.
Tô Nhạn nói,"Ba ơi, con muốn ở lại Hoằng Hà."
"Vậy sao —" Tô Cẩm Văn đang muốn nói gì đó, điện thoại lại bị Lâm Quyên Lị đoạt mất, giọng nói bà dịu dàng,"Mật Mật à, là mẹ đây. Chuyện đại học nào chúng ta đừng nói trước, con phải cố gắng học tập đã, có điểm số rồi mới quyết định, được không?"
Tô Nhạn ngoan ngoãn đồng ý,"Vâng ạ."
Ngày thi đại học, Yến Hồi Thời lái xe đưa Tô Nhạn tới ngoài trường thi.
Trước khi đi vào, Yến Hồi Thời đột nhiên gọi cô lại,"Tô Nhạn."
Tô Nhạn quay đầu,"Dạ?"
"Đừng quên quà của chú đấy." Khoé miệng Yến Hồi Thời cong lên, đưa tay xoa đầu cô,"Thả lỏng, phát huy như bình thường."
Cảm xúc khẩn trương của nửa học kỳ này đã biến mất, ánh mắt Tô Nhạn cong cong,"Vâng ạ!"
*
Thành tích thi đại học còn lâu mới công bố, chưa gì đã có phòng tuyển sinh của hai trường đại học gọi tới ném cành oliu cho Tô Nhạn.
Tô Nhạn muốn ở lại học đại học ở Hoằng Hà.
Tô Cẩm Văn đành phải nhờ Yến Hồi Thời khuyên nhủ con gái.
Lúc ăn cơm, Yến Hồi Thời hỏi,"Vì sao muốn ở lại Hoằng Hà?"
Tô Nhạn cúi đầu xuống không dám nhìn anh,"Phương Bắc quá lạnh, không khí cũng không tốt, hơn nữa không gặp được..." Lời đến bên miệng lại thay đổi,"Thuỷ Thuỷ."
"Chú có một tứ hợp viện bên đó, có thể đưa Thuỷ Thuỷ qua."
Lúc này Tô Nhạn mới nhớ tới Yến Hồi Thời là người phương Bắc, nói quê hương của anh kém như vậy...
Cô vừa hổ thẹn lại chột dạ, đầu ngón tay gõ loạn trên điện thoại.
Một bàn tay từ bên cạnh với sang rút điện thoại của cô ra,"Nơi ở đã được giải quyết, còn vấn đề gì không?"
Tô Nhạn không tìm được cớ.
Yến Hồi Thời nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, hoài nghi cô vì nam sinh kia, giọng nói anh lạnh lẽo không có chút cảm xúc,"Tô Nhạn, bây giờ cháu rất tùy hứng."
Khóe miệng Tô Nhạn rũ xuống, có chút ấm ức,"Cháu không có."
"Vậy nói đi, cần có một nguyên nhân chính đáng để ở lại Hoằng Hà."
"Quá xa."
Thần sắc Yến Hồi Thời thả lỏng,"Sợ tiếp xúc với người lạ?"
Tô Nhạn gật đầu trái lương tâm,"... Vâng."
"Tô Nhạn, nhiều thêm một tuổi không phải là lớn lên, độc lập mới là bước đầu tiên."
Tô Nhạn ngẩng đầu, anh thích cô gái độc lập, mà cô thì ỷ lại vào ba mẹ, ỷ lại anh.
Vô dụng như vậy, nói không chừng anh sẽ ghét cô.
Cô cắn môi,"Cháu biết rồi."
Cuối cùng, Tô Nhạn vẫn chọn đại học ở phương Bắc.
Cô học ở Đại học A, trường cũ của Yến Hồi Thời, giống như làm vậy là có thể kéo thấp bối phận của anh xuống một ít, trở thành đàn em của anh.
Ngày đó Yến Hồi Thời đưa cô tới trường.
Tô Nhạn đi theo phía sau anh, gió ấm mùa hè thổi qua, hơi thở trên người anh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô.
Ai cũng không nói gì.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây chiếu xuống mặt đất, bóng dáng của cô và anh không ngừng hiện lên, thành phố này lưu lại dấu vết anh đã lui tới.
Từ cái nhìn đầu tiên kia năm 16 tuổi kia, toàn bộ thanh xuân của cô đều thích anh.
Cô thích người gần ngay trước mắt này, cũng lại cách cô xa cả chân trời.
Tô Nhạn nhìn Yến Hồi Thời ngồi vào xe đi về sân bay, đỏ mắt gọi cho anh,"Chú có thể —"
Vốn dĩ cô muốn nói 'đừng yêu ai', nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào trong,"Giúp cháu chăm sóc Thuỷ Thuỷ được không?"
Yến Hồi Thời trả lời,"Được."
"Chờ được nghỉ, cháu sẽ về thăm chú."
"Được."
Giọng nói Tô Nhạn nghẹn ngào,"Chú nhất định phải... Sống tốt."
Trước khi vào đại học lại bị cô coi thành sinh ly tử biệt.
Yến Hồi Thời bất đắc dĩ dỗ dành,"Vậy cháu cũng phải ngoan, đừng khóc."