Chương 33: Làm cô cảm thụ một chút khóa học nhập môn dành cho người lớn.
Mật Đào Ngọt
Tử Liễm10-10-2023 12:47:56
Đám đông ồn ào, đồng thanh "Wow".
Các phóng viên nói đùa: "Có phải Yến tổng cầm kịch bản vai nam chính của cuốn tiểu thuyết nào đó không?"
Yến Hồi Thời bật cười: "Đều là chuyện đúng với cuộc sống cuộc sống."
Thật ra chuyện thu mua Đình Chiêm Duy Thiết (TY) cũng không có đơn giản như vậy.
Yến Hồi Thời đã phải mất rất nhiều công sức để thuyết phục Nam Định Ngọc, văn phòng chủ tịch đã rất bận rộn với vụ này trong một tháng qua.
Chỉ có người liên quan mới biết đằng sau mỗi câu nói thành công nhẹ nhàng kia, đã phải trải qua bao nhiêu mưa gió thăng trầm.
Không khí hiện trường thoải mái hơn rất nhiều: "Yến tổng có tiện tiết lộ về thân phận cô vợ nhỏ của ngài không?"
Yến Hồi Thời trả lời: "Cô ấy không tiện."
Thư ký ngăn cản mọi người,"Xin lỗi, Yến tổng chúng tôi phải đi họp."
*
Yến Hồi Thời cũng có văn phòng ở TY, nhưng mà những người khác hiếm khi tới đó, thỉnh thoảng ghé qua một lúc rồi rời đi ngay. Dù sao, đây cũng không phải là công việc kinh doanh chính nên việc sếp không đến trong suốt năm cũng là điều bình thường.
Thời gian trà chiều.
Amy dựa vào bàn của Tô Nhạn thở dài: "Xem ra Nhạn Nhạn không có cơ hội nói chuyện với sếp lớn rồi, chủ yếu chính là không có thời gian để phát huy."
Giám đốc bộ phận bưng cà phê ra, nói: "Nghĩ cái gì vậy? Yến tổng có bạn gái rồi, còn công khai thừa nhận trước mặt truyền thông kia kìa, chính thức."
Amy chậc chậc hai tiếng rồi nói: "Cũng không biết là thiên kim nhà nào, tôi nghi ngờ đó là nhà làm điều hòa nhiệt độ kia."
"Nhà G? Không có khả năng."
"Giọng điệu của cô rất chắc chắn đó."
"Tất nhiên, cô không phát hiện khi sếp lớn tham gia hoạt động, trên cổ tay có đeo dây chun buộc tóc của trẻ nhỏ sao, cô cảm thấy đại tiểu thư nhà G sẽ dùng đồ vật giản dị như vậy sao?"
"Chưa nói đến giản dị hay không, chủ yếu là đại tiểu thư nhà G tóc ngắn, tóc có buộc cũng không nổi!"
"Hahaha, có đạo lý!"
Những người khác nghe xong thì mỉm cười quay về chỗ ngồi tập trung làm việc.
Tô Nhạn rất ít khi đùa giỡn với mọi người, nói chuyện cười cô cũng nghe không hiểu, không biết cười gì mà còn phải cười theo, cô cảm thấy rất ngốc, cho nên mỗi lần mọi người nói chuyện phiếm cô đều không tham dự.
Amy cũng nhìn ra được bề ngoài Tô Nhạn không phải khó sống chung, các tác phẩm của cô đều rất có hồn hơn nữa còn hoạt bát, về cơ bản nó sẽ thể hiện tính cách thực sự của một người. Vì vậy Amy rất siêng năng, luôn muốn trêu chọc cô gái nhỏ này tham dự cùng họ, cô ấy cảm thấy đặc biệt thú vị khi cứu cô gái nhỏ thoát khỏi chứng sợ xã hội.
Amy nghe điện thoại xong thì quay người lại nói: "Nhạn Nhạn, đến phòng làm việc của chị, chị có chuyện muốn nói với em."
Tô Nhạn nghĩ rằng mình đã làm sai gì đấy, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
Amy không hề chuẩn bị thêm, nói thẳng vào vấn đề: "Chị sắp sa thải Tằng Mộng Đình, em muốn nói giúp cô ta không?"
Vẻ mặt Tô Nhạn thoáng kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh đã lắc đầu.
Amy: "Bởi vì cô ta luôn bắt nạt em?"
Tô Nhạn: "Không phải, bởi vì em không quen với cô ấy."
"Nếu là Ngô Hiểu Phi thì sao? Em sẽ nói giúp cậu ta à."
"Sẽ không."
"Vì sao?"
Tô Nhạn không dám nói với cô ấy rằng Ngô Hiểu Phi đã sớm không muốn làm việc, nóng lòng muốn bị đuổi việc từ lâu rồi.
"Bởi vì, không được giải quyết công việc theo tình cảm cá nhân." Lời này Yến Hồi Thời từng nói với cô.
"Em muốn xử công tư phân minh sao. Vậy mà không hiếu kỳ nguyên nhân à?"
Tô Nhạn gật đầu, cô có chút tò mò.
Amy nói: "Hành lang của công ty đều có camera theo dõi, mỗi lời nói hành động của cô ta đều bị Chu phó tổng thấy được. Dù rằng cô ta làm việc rất cố gắng, nhưng TY là vùng đất bồi dưỡng nghệ thuật gia, hạt giống hỏng thì phải loại bỏ. Chu phó tổng hỏi ý của tôi, đáp án của tôi là đồng ý."
"Chị Amy, chị là vì giúp em sao?"
Amy lắc đầu, không nhận công lao về mình: "Chị đã ám chỉ nhắc nhở quá nhiều, cũng đã cho cô ta vài cơ hội, nhưng cô ta chỉ vì cái trước mắt mà quá nóng vội."
Tô Nhạn yên lặng lắng nghe.
Amy: "Về phần em, em quá trầm ổn, không có điểm nào hiếu thắng. Nếu kết hợp với cô ta thì đã tốt rồi."
Tô Nhạn: "Nhưng em cảm thấy, lòng hiếu thắng không giúp em có linh cảm thiết kế."
Amy cười: "Dùng công việc để nói chuyện, rất tốt, khó trách vì sao sếp lớn khen ngợi em." Cô ấy lấy một phần văn kiện từ ngăn kéo tủ: "Chúc mừng em, Tô Nhạn, em được thăng chức."
"A?"
"A cái gì mà a, ông chủ mới đánh giá em rất cao, chính miệng khen ngợi em với Chu phó tổng. Sếp lớn đã an bài, từ hôm nay trở đi em không cần ngày nào cũng phải đi làm đúng giờ, khi ra ngoài cũng không cần xin, có thể chú ý việc học tập của mình hơn rồi."
Amy nhắc nhở cô: "Nhưng mà em không nên làm chậm trễ công việc của mình. Đây là đãi ngộ của công ty chúng ta dành cho những nhân tài đặc biệt. Nếu thành tích cuối năm không đạt tiêu chuẩn thì sẽ bị giáng chức."
Nghe rằng không cần đến đúng giờ, hai mắt Tô Nhạn sáng rực lên: "Cảm ơn chị Amy."
"Dáng vẻ hiện giờ của em, thật giống với dáng vẻ của con gái chị mỗi khi không phải đi học lắm đấy."
*
Buổi sáng.
Tô Nhạn từ trong xe Yến Hồi Thời đi ra, thận trọng không khác gì một tên trộm, cô sợ bị người khác nhìn thấy: "Chú Yến, em đi lên đây."
Vừa xoay người đã bị Yến Hồi Thời kéo lại.
Anh nâng cô lên rồi nghiêng đầu hôn cô.
Tô Nhan không thể đẩy anh ra, đành phải chiều theo ý anh, nhón mũi chân, hai tay vòng qua cổ phối hợp với anh.
Tiếng thở dốc của Yến Hồi Thời rất gợi cảm: "Vừa nãy phải lái xe, bất tiện quá, anh nhẫn nhịn lâu lắm rồi."
Son môi của Tô Nhạn đều bị anh ăn hết sạch.
Cô lôi gương trang điểm ra để sửa sang lại. Có người bạn trai cuồng hôn môi như này, cô không dám dùng đánh son quá đậm.
Yến Hồi Thời đặt tay ra sau đầu cô, nghịch phụ kiện tóc của cô: "Buổi sáng ba em có gọi điện hỏi anh vết thương như thế nào rồi."
Tô Nhạn dừng động tác: "Anh trả lời như nào?"
Yến Hồi Thời: "Còn chưa tốt."
"Không phải đầu tuần vết thương đã lành lại rồi à? Sao anh phải gạt ba em."
"Không phải là anh đang sợ lỡ chuyện đó bị bại lộ, ba em sẽ ra tay tàn nhẫn với anh."
Tô Nhạn an ủi anh: "... Đừng sợ, chắc là sẽ không quá mạnh tay đâu."
Trước khi Tô Nhạn lên lầu, Yến Hồi Thời kéo cô vào lòng: "Ôm em lần cuối."
Vẻ mặt của Tô Nhạn khẩn trương: "... Em sợ sẽ bị nhìn thấy."
"Không có việc gì."
"Bị người trong công ty phát hiện thì làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa," Yến Hồi Thời dán vào vành tai cô: "Đương nhiên là phải đổi xưng hô thành vợ của sếp lớn rồi. Hôm nay em dùng nước hoa gì vậy?"
Tô Nhạn bối rối liếc mắt nhìn: "Là của anh mua, em không để ý."
Chóp mũi Yến Hồi Thời dừng ở trên cổ cô: "Thơm quá."
"Chú họ? Chú ôm Nhạn Nhạn làm gì vậy?" Giọng nói của Ngô Hiểu Phi đột ngột vang lên trong ga-ra.
Tô Nhạn đột ngột lùi lại, đỏ mặt, ánh mắt u oán nhìn Yến Hồi Thời.
Xong rồi, xong đời rồi, đã bị nhìn thấy!
Yến Hồi Thời xoay người sang chỗ khác, nét mặt bình tĩnh: "Bị trật chân, chú dìu cô ấy một chút."
"Nhạn Nhạn bị trẹo chân sao? Có nghiêm trọng không? Có muốn tôi đưa cậu đến bệnh viện không?"
Tô Nhạn: "Không... Không có việc gì, sẽ nhanh khỏi thôi."
Ngô Hiểu Phi khoác túi lên người rồi xắn tay áo lên, bộ dạng chuẩn bị ôm lấy cô: "Để tôi ôm cậu lên."
Lập tức bị Yến Hồi Thời kéo lại: "Muốn chết à?"
Ngô Hiểu Phi oan ức nói: "Không phải cô ấy bị trẹo chân sao? Cháu ôm cô ấy lên lầu cho tiện, sao chú lại mắng cháu chứ?"
Yến Hồi Thời: "Không cần cháu, để chú tự ôm."
Ngô Hiểu Phi cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, phản nghịch lên tiếng: "Chú có thể ôm sao cháu lại không thể?" Cậu ta bước lên trước, bế Tô Nhạn rồi chạy: "Cháu sẽ ôm!"
Tô Nhạn đột nhiên không kịp phòng bị đã bị ôm lên, sợ tới mức kêu to: "Chú Yến!"
Yến Hồi Thời nghiến răng nghiến lợi: "Ngô Hiểu Phi!"
"A! Đau đau đau đau đau chú họ đau!"
"Xem ra là cháu chán sống rồi."
Ngô Hiểu Phi bị đánh đến phát khóc, nghẹn khuất lên án: "Bệnh thần kinh, cháu có lòng tốt muốn giúp đỡ mà chú còn đánh cháu! Cháu sẽ mách bà!"
"Mách tổ tông của cháu cũng vô ích." Yến Hồi Thời ôm Tô Nhạn vào trong lòng: "Lần sau còn dám động vào cô ấy, chú sẽ đánh gãy chân chó của cháu."
*
Vào một buổi sáng nào đấy, tin nhắn của Ngô Hiểu Phi tung bay trên khung trò chuyện WeChat.
[ Tôi coi cậu như em gái, cậu thế mà thực sự muốn trở thành thím nhỏ của tôi! ]
[ Không! Dựa theo tính cách lãnh đạm của chú họ tôi, chú ấy che chở cậu như vậy hẳn là hai người đã sớm ở bên nhau! ]
[ Tình yêu ngầm rất thành công sao Tiểu Nhạn Nhạn, lừa gạt tôi xoay như cái yo-yo thế kia! ]
[ Trách không được! Chân trước cậu vừa bị bắt nạt thì chân sau chú họ đã lập tức thu mua thành công, 'không muốn bạn gái tôi làm thuê, càng không muốn có người dạy cô ấy làm việc', nói rõ ràng như vậy, tôi đúng là kẻ ngốc thậm chí còn không phản ứng kịp đây này! ]
[ Ba của cậu có biết chuyện này không? Ba cậu có thể chịu nổi không? ]
Trước một đống tin nhắn của Ngô Hiểu Phi, Tô Nhạn chỉ là thản nhiên lướt qua một cái, tới khi nhìn thấy câu cuối cùng, tinh thần lập tức chấn động.
[ Phi tử, cậu bình tĩnh một chút! Chuyện kia, có đau không? Về nhà tôi sẽ nói với anh ấy. ]
[ Về nhà!? Hai người còn ở chung cơ đấy? Ba cậu biết không mắng cậu sao? ]
Tô Nhạn: "..." Xem ra tự mình lỡ miệng rồi.
*
Lâm Quyên Lị xem lại đoạn video ngắn về tin tức Yến Hồi Thời thu mua lại Đình Chiêm Duy Thiết, quay sang hỏi: "Ôi lão Tô, A Thời bọn họ thu mua công ty Mật Mật làm, là chuẩn bị xây nhà cho nhân viên sao?"
Tô Cẩm Văn: "Gì vậy? Em có nhầm không? Quân Đằng chuyên làm nghiên cứu phát minh, tự nhiên chạy tới thu mua công ty thiết kế làm gì?"
"Em nào biết đâu, thấy tin tức nói vậy mà."
Ngày thường Tô Cẩm Văn rất ít khi lên mạng, cho dù có thì cũng là mạng nội bộ của công ty, cũng không biết gì về tin nóng "Tổng tài bá đạo" gần đây đang nổi đình nổi đám trên mạng.
"Em mở lại xem, cho anh xem lại từ đầu."
"Anh xem đi, chính là video này."
"Này, người anh em của anh phong độ thật, rất giống với phong cách thời trẻ của anh."
"Chú ấy nói không muốn bạn gái mình đi làm thuê cho người khác." Lâm Quyên Lị có dự cảm không rõ: "Chú ấy có bạn gái rồi sao?"
Tô Cẩm Văn: "Không có mà? Anh chưa từng nghe nói qua."
Lâm Quyên Lị: "Chuyện này chú ấy đã công khai thừa nhận, anh hỏi một chút, hỏi một chút đi, nhanh lên."
Tô Cẩm Văn: "Đây là việc tư của người ta, em gấp gáp như vậy làm gì?"
"Không phải là em đang quan tâm bạn bè của anh sao."
"Anh thấy là em còn chưa chết tâm, cả ngày chỉ muốn người ta làm con rể em!"
"Nói nhảm nhiều quá đi, hỏi nhanh lên!"
Tô Cẩm Văn ngoan ngoãn gọi điện cho Yến Hồi Thời: "Ui, A Thời, vết thương của chú thế nào rồi?"
Yến Hồi Thời giương mắt nhìn, dùng ánh mắt ý bảo Tô Nhạn đừng lên tiếng.
"Vẫn ổn, làm sao vậy?"
Tô Cẩm Văn cười ha ha: "Cũng không có gì, chính là chị dâu chú đã xem qua tin tức về chú, đưa tin là chú có bạn gái. Phụ nữ ấy mà, thường thích bát quái. Như thế nào, yêu đương thật sao?"
Yến Hồi Thời hào phóng thừa nhận: "Đúng."
Tô Cẩm Văn kinh hãi: "Ai vậy? Nghe nói là cùng ở công ty Mật Mật làm, anh có biết không?"
Yến Hồi Thời: "Có biết."
Tô Cẩm Văn chỉ chỉ điện thoại, cười như tên trộm: "Úp úp mở mở cái gì?"
Lâm Quyên Lị: "Tiếp tục hỏi đi."
Tô Cẩm Văn: "Chuyện bắt đầu từ bao giờ thế? Tên tiểu tử nhà cậu, vậy mà còn giấu anh chuyện này nữa." Quen miệng mà tiếp tục bát quái: "Đã gặp qua ba mẹ người ta chưa?"
"Còn chưa gặp." Yến Hồi Thời ngừng lại hai giây: "Có chút chênh lệch tuổi tác, sợ ba mẹ cô ấy không đồng ý."
Tô Cẩm Văn vỗ đùi: "Chuyện này không phải là vấn đề gì hết! So với cậu thì nhỏ hay lớn tuổi hơn?"
Yến Hồi Thời: "Nhỏ hơn em vài tuổi."
"Nhỏ hơn hai ba tuổi cũng không sao. Cụ thể còn phải xem bát tự, chỉ xem mỗi tuổi cũng khó nói lắm. Để anh giới thiệu cho chú một đại sư lợi hại."
"Không cần đâu."
"Chú cần gì khách khí với anh! Hôm nào hẹn nhau ra ngoài gặp mặt. Ồ, đúng rồi, chú có đối tượng rồi, Mật Mật sống ở bên kia có bất tiện không?"
"Không có việc gì, đối diện tiểu khu còn có hai căn hộ nữa."
"Hắc hắc, chú có nhiều nhà mà."
Tô Nhạn quỳ ngối trên sô pha, lỗ tai dán vào mu bàn tay cầm điện thoại của Yến Hồi Thời, chột dạ mà nghe lén.
Yến Hồi Thời quay đầu lại mổ nhẹ lên môi cô: "Còn muốn tiếp tục lừa gạt không?"
Tô Nhạn nhăn mũi, vẻ mặt rối rắm.
"Cứ như thế này cũng không phải là cách hay, phải thành thật nói." Yến Hồi Thời bế cô lên đặt trên đùi, chống cằm lên đỉnh đầu cô, tư thế giống như đang ôm một đứa trẻ vậy: "Em cũng không muốn chuyện cứ tiếp tục như vậy, phải không?"
Tô Nhạn ghé vào trên vai anh, lòng rối như tơ vò: "Thành thật, không dám đâu, em sợ."
"..."
*
Cuối tháng chín.
Vào sinh nhật lần thứ 22 của Tô Nhạn, Tô Cẩm Văn gọi điện cho Yến Hồi Thời, mời anh tới nhà ăn tối.
Đêm qua trời mưa lớn, nhiệt độ hôm nay xuống thấp. Yến Hồi Thời mặc một chiếc áo giữ ấm màu xám bên trong, bên ngoài mặc áo khoác mỏng cổ đứng. Dáng người anh cao ráo, giống như một giá treo quần áo biết đi, mặc cái gì trông cũng đẹp mắt.
Tô Nhạn nhìn anh mấy lần, không khỏi kiễng chân lên, mở cổ áo khoác ra rồi dùng ngón tay chọc vào vải áo bên trong.
"Cái này là mấy năm trước em mua cho anh đúng không?"
Yến Hồi Thời cầm lấy tay cô, đặt trong lòng bàn tay: "Sao thế?"
Tô Nhạn: "Không có gì, chỉ là anh vẫn giữ nó sao."
Yến Hồi Thời: "Cũng không thể giữ ấm, hợp mặc vào mùa này."
"..."
Áo không giữ ấm thì anh còn mặc làm gì nữa!
Đến cổng tiểu khu, Tô Nhạn rút tay về, chuẩn bị giữ khoảng cách an toàn với Yến Hồi Thời.
Lại bị anh lôi kéo về: "Tuổi chú đã cao, còn chưa muốn cho chú một danh phận à?"
Tô Nhạn bẻ ngón tay tính toán: "Sinh nhật của anh, không phải là tháng 11 sao? Còn hơn hai tháng nữa mới đến 30 tuổi, sao lại tuổi đã cao rồi."
Yến Hồi Thời: "..."
Anh không nói lời nào, Tô Nhạn cho rằng anh đang tự ti, đưa ra ví dụ để an ủi: "Hồ Ca 40 tuổi vẫn còn rất trẻ, còn có cả Lưu Đức Hoa, Quách Phú Thành, bọn họ đều đã 60 tuổi. Anh cũng đẹp trai giống như bọn họ, sẽ không già đâu."
Yến Hồi Thời gõ đầu cô: "Em định để anh đợi đến sáu mươi sao?"
Tô Nhạn rụt rụt đầu: "... Không đâu."
Cô luôn cảm thấy anh quá mức bình tĩnh, giống như không hề lo lắng bị đánh chút nào, cũng không biết có để bụng chuyện bị chia rẽ hay không nữa.
Cảm xúc Tô Nhạn trùng xuống: "Chú Yến, anh không lo lắng ba em không đồng ý sao?"
Yến Hồi Thời: "Lo, nhưng bắt buộc phải đối mặt với nó."
"Ông ấy sẽ nổi trận lôi đình, mưa to gió lớn. Hơn nữa, ba em sẽ bao che khuyết điểm, có thể chỉ cáu với một mình anh..."
Vẻ mặt Yến Hồi Thời rất nghiêm túc: "Phải trải qua mưa rền gió dữ, mới có thể quang minh chính đại ở bên em."
Tâm trạng không tốt của Tô Nhạn rất nhanh đã tiêu tan: "Chú Yến..."
Yến Hồi Thời giơ tay lên che mắt cô: "Đừng làm nũng với anh ở chỗ này, anh sợ mình sẽ không nhịn được."
Lâm Quyên Lị đứng trên ban công nhìn xung quanh dưới tầng, nhìn thấy đôi tuấn nam mỹ nữ nắm tay nhau, liếc mắt cũng nhìn ra đó là Yến Hồi Thời và Tô Nhạn.
Bà hưng phấn đến giậm chân, khua chân múa tay: "Thành đôi rồi!"
Tô Cẩm Văn ở phòng khách hô lên: "Mẹ nó ơi, sao con gái vẫn chưa về thế?"
Lâm Quyên Lị "xoẹt" một tiếng kéo rèm cửa lại: "Có lẽ trời vừa mưa xong, đường bị tắc, chắc sắp về rồi."
Tô Nhạn vừa ra khỏi thang máy, cửa đã mở ngay sau đó, cô sợ tới mức vội vàng hất tay Yến Hồi Thời ra, khẩn trương đến mức lắp bắp chào: "Mẹ, mẹ."
Lâm Quyên Lị nhìn đôi tình nhân trong thang máy, cười không khép nổi miệng: "Ồ, hôm nay bên ngoài lạnh lắm, màu vào đi. Lão Tô, A Thời và Mật Mật đã về rồi này."
Tô Cẩm Văn đặt điều khiển từ xa xuống: "Người anh em, chú tới đúng lúc lắm, lại đây chơi vài ván cờ với anh."
"Được."
Yến Hồi Thời cởi áo khoác, Tô Cẩm Văn nhìn anh, rồi đột nhiên bật cười haha: "Anh nói, ngày thường chú rất thời thượng, hôm nay chú mặc chiếc áo này chả hợp tẹo nào! Anh cũng có một cái, hahaha, ai mua cho cậu vậy?"
Câu ông nói "không hợp" và "Anh cũng có một cái" đã thành công oanh tạc tới thần kinh Tô Nhạn.
Yến Hồi Thời: "Thật là trùng hợp."
Anh nghiêng mắt nhìn Tô Nhạn, dùng ánh mắt mà chỉ cô mới có thể hiểu được: Không phải em nói chỉ mua cho một mình anh thôi sao?
Tô Nhạn: "..." Cô có chút ngượng ngùng: "Không hợp chỗ nào! Rõ ràng là nhìn rất đẹp."
Tô Cẩm Văn sửa lời: "Đúng, đúng, đúng, đồ nào con gái mua cho ba cũng đẹp, rất đẹp, không xấu chút nào hahahaaa."
Tô Nhạn: "..."
Xong rồi, tối nay nhất định Yến Hồi Thời sẽ không bỏ qua cho cô.
Lúc ăn cơm, Tô Cẩm Văn vô tình lộ ra chiếc áo khoác dành cho người trung niên mà Tô Nhạn mua cho ông.
Vì vậy mà, Yến Hồi Thời có thì Tô Cẩm Văn cũng có. Về phần độc nhất vô nhị, chỉ là Tô Nhạn đang nịnh nọt anh, thuận miệng mà nói thôi.
Nội tâm Tô Nhạn sụp đổ.
Ngày này đâu phải là sinh nhật của cô, đây chính là ngày tận thế mới đúng.
*
Quả thật đúng như những gì cô đã nghĩ đến.
Sinh nhật này, Yến Hồi Thời đã khiến cô mãi mãi không thể nào quên được.
Đêm nay anh không có nương tay, làm cô cảm thụ một chút khóa học nhập môn dành cho người lớn.
Tô Nhạn, từ một tay mơ chưa biết gì, bất ngờ trở thành người chơi cấp cao, cô hoàn toàn không theo kịp tiết tấu.
Sau khi kết thúc cả người đều ngẩn ngơ.
Yến Hồi Thời giơ ngón tay lên: "Chậc chậc, còn phải rửa tay nữa."
Tô Nhạn xấu hổ, muốn đá anh một cước nhưng lại không có sức để làm.
*
Buổi chiều thứ sáu.
Trong phòng làm việc, Amy dõng dạc tuyên bố: "Tổ A nỗ lực thức khuya tăng ca hoàn thành thiết kế, được khách hàng đánh giá rất cao! Tối nay tôi mời khách!"
Các đồng nghiệp vang lên một trận reo hò.
"Tô Nhạn, lần này em đóng góp nhiều nhất. Nhất định phải tham dự nhé."
Nhân viên trong tổ thiết kế A của TY cũng nhìn ra Tô Nhạn là người có lai lịch, nếu không thì sao có khả năng lúc nào cũng dùng túi hiệu cao cấp, túi cô đeo thường ngày cơ hồ chưa bao giờ trùng lặp, nhưng giá của những chiếc túi đó không bao giờ dưới sáu con số.
Hơn nữa, Ngô Hiểu Phi, người hóa thân thành bà mẹ, nổi tiếng làm phú nhị đại lái xe thể thao đi làm, một người đàn ông cao lớn lại khom lưng quỳ gối trước Tô Nhạn. Còn có cả Tằng Mộng Đình, bởi vì nhằm vào Tô Nhạn nên đã bị đích thân ông chủ gọi đến nói chuyện.
Hiển nhiên, nếu không phải Tô Nhạn được bên trên chống lưng thì cũng là con cháu của vị cổ đông nào đó.
Mặc dù vậy, tài năng của Tô Nhạn cũng rõ như ban ngày, mà cô lại là người khiêm tốn, mọi người đều tâm phục khẩu phục, sẵn sàng nói chuyện hòa đồng với cô.
"Đúng đó, Tô Nhạn, ngày thường em không đi cùng mọi người liên hoan cũng không sao, nhưng lần này nhất định phải đến."
Bầu không khí trong văn phòng bây giờ rất tốt, công việc cũng thuận lợi, Tô Nhạn cũng rất quý bọn họ. Nhưng cô không muốn đi ra ngoài.
Ngô Hiểu Phi cầm lông gà làm mũi tên: "Đúng vậy, nếu cậu không tới, tôi sẽ đi nói cho ba cậu biết, nói cậu và chú họ của tôi —"
Tô Nhạn nhét một miếng bánh mì vào miệng cậu ta: "Ngô Hiểu Phi! Cậu muốn bị đánh có đúng không?"
"Cái gì cái gì?" Đồng nghiệp nhốn nháo: "Ngô Hiểu Phi, cậu nắm được nhược điểm của Tô Nhạn sao? Mau nói cho mọi người biết để bắt bím tóc của cô ấy!"
"Không thể nói, đây là vũ khí bí mật của tôi."
Tô Nhạn đồng ý đi hát KTV cùng mọi người, có báo cho Yến Hồi Thời một tiếng rồi lên xe.
Trong phòng riêng của KTV, trên bàn đầy loại đồ uống đủ màu sắc, Tô Nhạn chọn một ly màu xanh bạc hà có màu đẹp nhất, ngồi ở một góc khuất nhâm nhi.
Thấy các đồng nghiệp mình ầm ĩ nhốn nháo, cô không khỏi cười rộ lên. Vì cao hứng mà uống nhiều thêm vài ly.
*
Khi Yến Hồi Thời xuất hiện ở cửa, Tô Nhạn còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.
Đêm khuya, con phố vẫn đèn đuốc sáng trưng, thật giống tòa Bất Dạ thành.
Dưới ánh đèn, bộ âu phục cắt may khéo léo vừa vặn phô ra những đường nét hoàn mỹ trên người anh, áo sơ mi trắng không nhiễm bụi trần được cài cúc rất phù hợp với khí chất trầm ổn của anh. Nút áo sơ mi được cài chỉ để lại một khuy cuối cùng, lộ ra một cỗ hơi thở tự phụ cấm dục.
Anh đứng giữa đám đông, luôn luôn mang lại cho người khác cảm giác khó gần, cho dù đang ở nơi giải trí thư giãn như vậy.
Bởi vì người đàn ông vững chãi sau lưng cô đêm qua quá mức ngả ngớn, cho đến cuối cùng anh vẫn luôn ôm lấy cô không rời, còn cố ý để cô nghe tiếng anh phóng thích, hỏi cô có cảm giác gì, khiến cô toát mồ hôi hột.
Tô Nhạn lúc này mới nhìn người đàn ông tự phụ trước mặt, có điểm không dám nhận: "Chú Yến?"
Yến Hồi Thời trầm mặt: "Còn biết anh là ai à?"
Tô Nhạn oan ức mà dựa vào tường: "Anh làm gì mà hung dữ thế."
"... Anh không có hung dữ với em." Yến Hồi Thời bế cô lên: "Nếu không phải Phi tử gọi điện cho anh, anh cũng không biết rằng em đã uống thành như vậy. Uống giỏi thế sao?"
Tô Nhạn gật đầu: "Vâng. Uống ngon, nó ngon hơn nhiều so với rượu vang đỏ của anh! Chú Yến, rượu vang đỏ của chú thật đắt, khó uống nữa!"
Yến Hồi Thời cười nhạo: "Sâu rượu nhỏ, thế mà còn nhớ rõ việc trộm uống rượu à."
Tô Nhạn không thừa nhận rằng chính mình đã uống quá nhiều, cô nói chuyện phiếm với anh: "Anh biết không? Lúc đó, mong ước của em chính là..."
Cô nấc lên.
Yến Hồi Thời hỏi: "Là thế nào?"
"Đem anh, đẩy ngã!" Tô Nhạn câu lấy cổ anh, ngửa đầu nhìn chằm chằm mặt anh: "Điều em muốn nhất, ước nguyện lớn nhất của em, là được cùng anh ở bên nhau, trở thành — Thím của chính mình!"
Cô ấy giơ tay phải lên và làm động tác chiến thắng.
Yến Hồi Thời nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà bật cười: "Lộn xộn cái gì đấy."
Cô gái nhỏ ghé vào vai anh, ở bên tai anh lầu bầu: "Yến Hồi Thời, em cực kì thích anh. Nhưng lại không có cách nào cho anh một danh phận."
Nói tới đây, cô đau lòng mà "ô ô" khóc lên, nước mắt rơi trên cổ anh.
Yến Hồi Thời không quan tâm, thấy cô nháo thì vẫn luôn dung túng.
Anh nghiêng đầu lại hôn lên mặt cô: "Nhóc con mít ướt."
Tô Nhạn không nhịn được mà khóc nức nở: "Không cho anh danh phận, huhu, em không dám cưới anh đâu."
Yến Hồi Thời cười nhẹ: "Có nhà là được rồi, có danh phận hay không, không quan trọng."
"Em có nhà! Ba mẹ đã mua cho em, có được tính không?"
"Có, tính!"
Một đám người vây quanh chiếc xe, Yến Hồi Thời ôm Tô Nhạn đặt xuống: "Ngoan, dựa vào người anh đừng nhúc nhích, anh cần gọi điện thoại."
"Không được gọi!" Tô Nhạn bá đạo mà cướp lấy điện thoại của anh: "Anh phải nghe em nói chuyện, em thấy khó chịu, trong lòng rất đau khổ."
"Muốn tâm sự thì về nhà rồi nói, anh sẽ không đi, được không?" Yến Hồi Thời bắt lấy tay cô, lấy điện thoại lại: "Nghe lời."
"Vậy được rồi." Tô Nhạn không nháo với anh nữa.
Yến Hồi Thời lướt tìm dãy số: "Tại sao lại có nhiều phóng viên cạnh xe của tôi như vậy?"
Chu Giai Minh: "Ngài vừa đi cùng A Hoa, đám phóng viên này đã đuổi theo A Hoa đến KTV, vì nghĩ rằng đó là xe của cậu ta, lập tức... Tôi sẽ cố gắng đuổi bọn họ đi."
A Hoa là người phát ngôn của Quân Đằng, là ảnh đế nam.
Yến Hồi Thời: "Anh sắp xếp xe đưa cậu ta về trước."
"Vậy còn ngài phải làm sao bây giờ? Nếu không tôi đưa ngài đi."
"Được."
Chu Giai Minh gửi vị trí chỗ đậu xe.
Yến Hồi Thời ôm Tô Nhạn, đang muốn xoay người, đột nhiên có người hét lên: "Yến Hồi Thời! Bên kia là Yến Hồi Thời và bạn gái của anh ấy!"
Ngay lập tức, tất cả các phóng viên canh chờ A Hoa vây quanh lại đây.
Đoạn video phỏng vấn gần đây của Yến Hồi Thời rất nổi tiếng trên mạng, hầu như video ngắn liên quan nào cũng có hơn 10 vạn lượt thích, trong phần bình luận đều là hàng loạt nữ sinh muốn có bạn trai cùng kiểu như vậy, rất để ý chủ đề này. Nếu không chụp được ảnh đế, chụp được anh cũng lời to.
Tô Nhạn bị ánh đèn flash chiếu liên tục khiến cô không thể mở mắt, gió lạnh cùng cồn rượu khiến cô cảm thấy không được khỏe.
Một trận gió luồn vào sau gáy, cả người cô run rẩy.
Nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, đầu óc Tô Nhạn đột nhiên thanh tỉnh. Biết rằng mình đang bị vây xem, cô lập tức vùi đầu vào ngực Yến Hồi Thời.
Cô gái đang được Yến Hồi Thời che chở trong lòng trông rất nhỏ nhắn, buộc tóc cao, lộ ra cái cổ trắng nõn.
"Yến tổng, có thể làm phiền bạn gái của ngài lộ mặt không?"
"Đúng vậy, có thể chào hỏi được không?"
Yến Hồi Thời chế trụ ót của cô gái nhỏ, cởi áo khoác ngăn đèn flash tới, bảo hộ cô kín mít.
"Xin lỗi, cô ấy sợ người lạ."