Chương 19: Trước hết thay quần áo đi.

Mật Đào Ngọt

Tử Liễm 10-10-2023 12:47:40

Chiều hôm sau mây đen dày đặc. Trời đang mưa phùn, Tô Nhạn phân vân không biết nên trực tiếp đến thư viện hay trở về ký túc xá lấy ô. Lúc này, màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến "YHS". Ngày hôm qua vì quá xúc động nên cô đã không nghe điện thoại, lúc tỉnh lại Tô Nhạn cảm thấy mình chuyện bé xé to, tâm tình ai cũng không tốt. Đêm qua, cô liên tục nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Yến Hồi Thời, không muốn chủ động tìm anh, nếu không tìm anh thì lại cảm thấy có lỗi, nhưng lại không biết làm thế nào để làm hòa, không nghĩ tới hôm nay anh lại chủ động gọi cho cô. Tô Nhạn lập tức bắt máy, không kìm chế được giọng điệu gấp gáp: "Chú Yến, chú có về nhà không?" Yến Hồi Thời bên kia có tiếng xe cộ,"Đến cổng phía tây của trường học." Tô Nhạn sững sờ: "Chú không đi sao?" Yến Hồi Thời: "Chưa, đến đây, tìm cháu có chuyện." Tô Nhạn: "Ồ! Vâng." Cơn mưa ngày càng nặng hạt, từng giọt như gõ xuống mặt đất. Tô Nhạn muốn tìm một nơi để trú mưa, nhưng sợ Yến Hồi Thời sẽ đợi lâu. Cô lập tức giơ túi xách che lên đầu rồi chạy ra ngoài. Ngoài cổng trường. Yến Hồi Thời cầm chiếc ô đen đứng bên đường, đèn xe xuyên qua màn mưa và sương mù, khuôn mặt của Yến Hồi Thời nửa ẩn nửa hiện dưới ánh đèn. Thân hình cao lớn của anh vẫn đứng yên, như thể đã đợi cô ở đó từ rất lâu. Mặc dù là người đứng đợi, nhưng dáng vẻ điềm tĩnh của anh lại ung dung, tự phụ, người đi đường cứ ngỡ là thần tượng nào đó đang đóng phim dưới trời mưa, không khỏi liếc nhìn anh vài lần. Trái lại, Tô Nhạn cảm thấy mình bây giờ thật chật vật, hệt như một con chuột ướt sũng. Ánh mắt của Yến Hồi Thời lướt qua chiếc xe rơi vào người cô. Ngay khi đèn giao thông bật sáng, Tô Nhạn vừa định nhấc chân, người đàn ông đối diện đã đi đến trước mặt cô. Màn mưa bị chiếc ô ngăn cách lại. Khi Yến Hồi Thờ nhìn cả người cô ướt sũng, anh khẽ nhíu mày: "Trời mưa to như vậy, sao cháu không lấy ô che?" Tô Nhạn đặt chiếc túi trên đầu xuống, tiếng hạt mưa đập trên mặt đất nghe quá lớn, vì sợ anh không nghe thấy, cô hét lên: "Cháu không mang theo!" "Còn lý lẽ?" Đầu bị gõ một cái, Yến Hồi Thời đưa ô cho cô: "Chờ ở đây, chú đi lái xe qua." Tô Nhạn sợ anh bị ướt, giữ tay áo anh,"Cháu đi cùng chú." Yến Hồi Thời nhìn dáng vẻ và mái tóc xù nhỏ của cô, anh vừa tức giận vừa buồn cười: "Tô Nhạn, cháu lớn lên thế nào vậy?" Tô Nhạn biết anh hiểu lầm, nghĩ cô nhát gan không muốn đợi anh một mình thì lẩm bẩm nói: "Ăn cơm nhà chú mà lớn lên." Yến Hồi Thời nghẹn họng không nói nên lời. Từ một cô gái mười sáu tuổi trở thành một cô gái mảnh mai và xinh đẹp, cô thực sự đã lớn lên nhờ ăn cơm của gia đình anh. Tô Nhạn nghĩ rằng anh không nghe thấy, tâm lý cũng không bị áp lực. Chiếc ô nghiêng về phía cô, giọng nói của Yến Hồi Thời từ đỉnh đầu vang lên: "Cách xa chú như vậy, cháu muốn mắc mưa nữa sao?" Tô Nhạn hơi hơi nghiêng người dựa gần anh, tựa hồ như rất sợ ở bên cạnh anh. Yến Hồi Thời kéo cô đến bên cạnh mình: "Đứng gần một chút." Tô Nhạn lập tức né tránh,"Chú không cần đứng sát vào cháu." Yến Hồi Thời thấy cô né tránh mình, trong lòng cũng hơi khó chịu,"Vẫn còn tức giận?" "Không có," Tô Nhạn cầm cái túi ướt sũng,"Cháu sợ làm bẩn quần áo chú." Yến Hồi Thời hòa hoãn tâm trạng,"Đưa cặp sách cho chú." "Đó là túi xách!" "Đưa túi xách cho chú." "Cháu có thể tự cầm được." Yến Hồi Thời tự tay lấy,"Là do sợ cháu làm bẩn quần áo chú." "... Ồ." * Yến Hồi Thời đậu xe trong bãi đỗ xe ở đầu hẻm, rồi mở ô: "Tô Nhạn, xuống đi." Tô Nhạn xuống xe rồi chui vào chiếc ô anh che. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, giống như cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cô lại ngẩng đầu lên và liếc nhìn lần nữa. Yến Hồi Thời: "Trông đẹp không?" Tô Nhạn không chút do dự nói: "Ừm! Rất đẹp trai." Nói xong hận không thể cắt lưỡi mình. Yến Hồi Thời rũ mắt nhìn, cười nói: "Chú đẹp trai hơn hay bạn học nam của cháu đẹp trai hơn?" Tô Nhạn nhận ra những người lớn tuổi hơn thường thích so sánh. Ba của cô cũng vậy, Yến Hồi Thời cũng giống thế. "Chú... So với cậu ấy thì đẹp hơn." Khóe miệng Yến Hồi Thời hơi cong lên, vẻ đắc ý: "Đứng gần chú một chút." Tô Nhạn nhích lại gần, cùng anh sóng vai đi dưới trời mưa. Dường như Yến Hồi Thời không cảm thấy việc họ đứng chung một chiếc ô có bao nhiêu mập mờ. Anh cầm ô, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng cố tình thả chậm bước chân, bước song song với cô. Một đoạn đường ngắn nhưng đi rất lâu mới tới. Tô Nhạn hy vọng thời gian sẽ chậm lại chút nữa, hận không thể kéo dài thời gian lâu hơn. Cô vụng trộm nhìn lên, rồi lập tức quay đầu lại như thể bị giẫm phải cái đuôi nhỏ khi bắt gặp ánh mắt của Yến Hồi Thời. Yến Hồi Thời cong môi, tiểu nha đầu nhát gan này. Nhìn thấy cậu chủ trở về, dì Bao vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: "A Thời về rồi à?" Để ý đến cô gái nhỏ xinh xắn bên cạnh,"Vị này là?" "Tô Nhạn." Yến Hồi Thời giới thiệu,"Còn đây là dì Bao." Tóc Tô Nhạn vẫn còn ướt, cô xấu hổ muốn chết: "Dì Bao, cháu chào dì ạ." Vừa nghe đến tên Tô Nhạn, dì Bao lập tức nhớ ra: "Tháng trước dì có gặp con, nhưng lúc đó chỉ thấy bóng lưng. Không nghĩ tới gương mặt cũng xinh đẹp như vậy." Tô Nhạn ngượng ngùng nói,"Cảm ơn dì." Yến Hồi Thời: "Dì Bao, ở nhà có quần áo sạch không?" "Có, trước đây chị Nam mua rất nhiều quần áo mới, chưa mặc lần nào. Nhưng mà, Tô tiểu thư hơi gầy, có thể mặc sẽ không vừa vặn." Yến Hồi Thời nói,"Lấy giúp cháu." Dì Bao hiểu ý,"Được rồi, dì đi lấy. Tô tiểu thư mắc mưa nên đi tắm nước nóng trước, đừng để bị cảm lạnh." "Được ạ." Đợi tạnh mưa, dì Bao mở lều tránh mưa, mặc dù cả năm rồi không thấy gia đình gặp nhau đoàn tụ, nhưng bà biết những bụi cây này là báu vật của Yến Hồi Thời, nên vội vàng đến chăm sóc chúng khi trời mưa. Sau khi dọn sân, dì Bao chào Yến Hồi Thời rồi rời đi. Sau khi tắm xong, Tô Nhạn mặc áo sơ mi của Yến Hồi Thời. Chiếc áo dài đến mức biến thành váy. Cô ở trong phòng tắm chờ hồi lâu nhưng vẫn không dám ra ngoài. Yến Hồi Thời gõ cửa bên ngoài: "Tô Nhạn, ra ngoài." Tô Nhạn mặt đỏ như sắp rỉ máu,"Cháu nghĩ mặc quần áo của bà vẫn thích hợp hơn." "Giáo sư Nam cả năm không về nhà một lần, cháu nghĩ quần áo bà ấy còn có thể sạch hơn của chú sao?" "Nhưng mà," Tô Nhạn cúi đầu, nhìn xuống ngực cô: "Cháu mặc quần áo của chú, trông thật xấu xí." Yến Hồi Thời: "Không có ai khác ở đây, dì Bao đã rời đi rồi." Anh không phải là người khác sao! Tô Nhạn quay lưng lại nói: "Cháu không, không muốn mặc đồ của chú." Yến Hồi Thời kiên nhẫn nói: "Cháu ra ngoài trước đi. Chú sẽ nhờ người đưa đồ mới đến, lau khô tóc rồi thay đồ sau." Lúc này Tô Nhạn mới kéo chốt cửa phòng tắm ra, nghiêng người, xõa toàn bộ tóc dài trước mặt, chậm rãi từng bước di chuyển ra ngoài, như hận không thể hóa thân thành đà điểu. Trở lại phòng khách, Yến Hồi Thời kéo cô lại và ấn người nào đó lên ghế: "Cháu khó xử điều gì vậy?" Vừa dứt lời, Yến Hồi Thời chú ý tới nơi đường cong nhô lên. Hầu kết anh nhấp nhô, mắt nhìn sang hướng khác, lấy máy sấy tóc đặt ở trên bàn: "Tự mình sấy đi." Sau đó làm như không có việc gì rời đi. Yến Hồi Thời hối hận. Không nên đưa áo cho cô mặc, cô mặc cũng như không mặc vậy. Tô Nhạn vốn tưởng rằng mình được che chở tốt, nhìn thấy anh rời đi thì thở phào nhẹ nhõm, quay người đi sấy tóc. Mùi hương của anh vẫn còn vương trên áo, hơi nóng từ máy sấy tóc khiến má cô bỏng rát. Có thể là do dùng chung một loại dầu gội nên khi độ ẩm trên tóc bay hơi, hơi thở của anh càng ngày càng rõ ràng hơn. Cô tự nghĩ có lẽ do tâm tư mình bất chính, không khí xung quanh dường như đang dần ấm lên, Tô Nhạn cảm thấy miệng mình khô khốc. Giọng của Yến Hồi Thời vang lên qua tấm cửa: "Tô Nhạn, quần áo treo trên tay nắm cửa." Tô Nhạn: "Ồ, vâng ạ." "Thay đồ xong rồi đến phòng chú." "... Sao, lại tới phòng chú?" "Đến rồi biết." "Ồ." Chờ tiếng bước chân đi xa, Tô Nhạn mở cửa, túi đồ treo trên móc tay nắm cửa. Yến Hồi Thời mua cho cô một chiếc váy đen, vải voan có kết cấu rất nhẹ và mỏng, mặc vào rất vừa vặn. Kiểu váy là một chiếc dây đeo cô chưa bao giờ thử qua. Tô Nhạn nhìn mình trong gương hồi lâu, váy dây đeo không che được dây áo lót. Cô phải khoác áo của Yến Hồi Thời bên ngoài để che đi phần da thịt lộ ra khá lớn. Sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy này cũng rất ưa nhìn. Nhưng có hơi nóng. Tô Nhạn đi tới cửa đối diện, giơ tay gõ cửa: "Chú Yến." Yến Hồi Thời; "Cửa không khóa, vào đi." Tô Nhạn đẩy cửa đi vào. Yến Hồi Thời đang ngồi ở bàn làm việc, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên máy tính giải quyết công việc. Phòng của anh rất sạch sẽ và gọn gàng, phong cách trang trí không thay đổi nhiều so với ở Thiên Thanh Loan, tất cả đều chung tông màu lạnh. Trên kệ bên cạnh bàn làm việc là một bức ảnh duy nhất của anh mặc đồng phục cử nhân khi anh tốt nghiệp đại học. Tô Nhạn nhìn chằm chằm vào tiểu soái ca với đôi lông mày lạnh lùng trong bức ảnh. Bây giờ người đàn ông trưởng thành này đã từng là một thiếu niên. Ngoại trừ khí chất ổn định hơn và đôi mắt sắc sảo hơn, các đường nét trên khuôn mặt của Yến Hồi Thời thực tế không có nhiều thay đổi. Yến Hồi Thời trả lời email xong, quay đầu lại nhìn cô gái đang ngẩn người: "Đang nhìn gì vậy?" Tô Nhạn đột nhiên xấu hổ khi bị phát hiện mình đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh của anh, cô quay đầu, làm bộ nhìn bàn, nhìn sàn nhà, nhìn giường, nói linh tinh,"Giường của chú trông rất thoải mái." Yến Hồi Thời: "Muốn ngủ sao?" Tô Nhạn: "Có", sau đó lập tức tỉnh táo lại nói,"Không, không muốn!" Cô gái nhỏ có làn da trắng nõn, mặc chiếc váy đen giống như tiểu yêu tinh trong đêm tối, vừa dễ thương xen lẫn chút gợi cảm. Đặc biệt là đôi chân dưới váy thon dài thẳng tắp, trắng nõn đến chói mắt. Vẻ mặt của Yến Hồi Thời rất khó phân biệt, đôi mắt phượng nửa híp nửa hở, đuôi mắt ánh lên sự động tình. Tô Nhạn hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi của anh, vì vậy cô ngồi xuống và hỏi: "Chú Yến, hôm nay chú đi tìm cháu có chuyện gì vậy?" Yến Hồi Thời đột nhiên nói,"Trước hết thay quần áo đi." "Hả?" Vẻ mặt Tô Nhạn khó hiểu nói: "Sao lại phải đổi." Yến Hồi Thời kéo chăn lông trên giường đắp lên đùi cô: "Váy ngắn quá, nhìn không đẹp." Không đẹp mà anh còn mua! Tô Nhạn đang mặc hai lớp quần áo, còn thêm một tấm chăn che kín ở đầu gối, cô đổ mồ hôi vì nóng. "Chờ chút, chú nghe điện thoại. Bố cháu gọi tới." "Được." Anh nói chuyện điện thoại một lúc lâu. Tô Nhạn như đang ngồi bàn chông, không dám kéo tấm chăn mà Yến Hồi Thời đã đắp ra, nóng muốn chết, cuối cùng cô không nhịn được mà lập tức cởi chiếc áo sơ mi ra. Đuôi mắt Yến Hồi Thời dư quang thoáng nhìn chiếc cổ mảnh mai của cô gái nhỏ, động tác dừng lại một lúc. Cần cổ cùng xương quai xanh tinh xảo kia thật khiến người khác phạm tội. Tô Cẩm Văn ở đầu bên kia "hey hey hey" nửa ngày: "Chú không nghe thấy sao?" Rồi lẩm bẩm một mình: "Trốn ở xó xỉnh nào mà sao tín hiệu lại kém như vậy." Yến Hồi Thời tự tay ngắt cuộc gọi: "Tô Nhạn." Tô Nhạn đang nghịch điện thoại di động, nghe thấy Yến Hồi Thời gọi mình, cô quay đầu lại nói: "Dạ." Hai mắt Yến Hồi Thời sáng rực, nghiêm giọng nói: "Về phòng đi." Tô Nhạn nghi hoặc nhìn anh,"Không phải chú gọi cháu đến sao?" Yến Hồi Thời cảm thấy khô nóng, giải thích bừa: "Chú có chuyện phải làm." Tô Nhạn có chút bất mãn nhìn anh,"Cái người này thật kỳ quái." Cô quay lưng bỏ đi, cũng không có ý định quay lại nữa. Yến Hồi Thời ngăn cô lại rồi khẽ thì thầm: "Nghe lời, lát nữa chú sẽ tìm cháu." Tô Nhạn bị sự dịu dàng đột ngột này của anh làm cho hoảng sợ. Mất nửa ngày mới nói lại: "Ồ." * Tô Nhạn đợi đến lúc buồn ngủ thì Yến Hồi Thời mới xuất hiện ở cửa. Anh đứng bên ngoài với mái tóc ướt lộn xộn, nhìn qua giống như vừa mới tắm xong. Vẫn còn vài giọt nước đọng lại trên chóp mũi, hốc mắt thâm thúy, đuôi mắt nhuốm một màu sáng ngời. Tô Nhạn lại bị sắc đẹp mê hoặc, quên mất chính mình vẫn còn đang tức giận: "Chú Yến." Yến Hồi Thời nhìn cô chằm chằm, cảm xúc trong mắt nóng hổi như nước sôi, mặt Tô Nhạn nóng bừng. Anh dựa vào cửa, trạng thái thoải mái, thản nhiên nói: "Vì sao hôm qua cúp điện thoại của chú?" Tô Nhạn hơi sửng sốt, có chút khó tin: "Hôm nay chú tìm cháu chỉ vì muốn hỏi chuyện này thôi sao?" Yến Hồi Thời: "Tin nhắn không thể biểu đạt cảm xúc chân thật, còn gặp mặt nói chuyện sẽ thuận tiện hơn." Chỉ vì cảm xúc nhất thời của cô mà anh đã đứng dưới mưa đợi cô lâu như vậy? Trong trí nhớ, cơ hồ cả năm anh ở bên ngoài bay tới bay lui, tranh thủ từng giây phút để làm việc. Tô Nhạn cảm thấy khó tin: "Chú Yến, gần đây chú rất nhàn rỗi sao?" Trông cô rất nghiêm túc, không giống như đang cố ý bóp chết anh. Yến Hồi Thời: "Rất bận. Trả lời câu hỏi trước đi." Tô Nhạn nói thật: "Hôm qua trông chú rất hung dữ." Yến Hồi Thời: "Vậy bây giờ thì sao? Chú có hung dữ không?" Tô Nhạn lắc đầu. Yến Hồi Thời: "Thích dịu dàng sao?" Tô Nhạn: "Ai lại thích những người hung dữ." "Vậy nếu như," Yến Hồi Thời bắt gặp ánh mắt của cô,"Người hung dữ này chỉ dịu dàng với một người, bình thường thì lại rất hung dữ, có thể chấp nhận được không?"