Chương 16: Ánh mắt cô ấy nhìn thế giới này...

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

"Haiz, nếu cô cũng có dị năng thì tốt rồi, cũng có thể đi theo chúng tôi..." Cho dù dị năng của cô ấy không mạnh nhưng cô ấy có thể tự bảo vệ mình, hoặc cũng có thể làm linh vật đi theo bọn họ... Trì Anh cầm trên tay một ít nước và thức ăn bọn họ đưa cho cô, gượng cười. Hiện tại cô có chút lơ đãng... Ở một góc xa của khu an toàn, có những người phụ nữ giống như cô đang ngồi. Nhưng tình trạng của những người này lại gầy trơ cả xương, đến mức cô chưa từng thấy bao giờ. Có hai cô bé nhìn vẻ ngoài ưu tú hơn một chút, hoàn cảnh cũng khá hơn một chút nhưng quần áo thì rách rưới, trên người đầy vết bầm tím. Giữa họ gần như không có sự giao tiếp nào, chỉ im lặng ôm lấy cơ thể nhau. Trong mắt hai đứa trẻ vẫn còn có chút ánh sáng, chúng đang vuốt ve những đứa bé được quấn tã bằng đôi bàn tay gầy gò. "Này!" Trong khi bọn họ đang nói chuyện, một giọng đàn ông khàn khàn và khó chịu đột nhiên cắt ngang. "Các người từ đâu tới đây?" Lục Vân Phi nhướng mày, có chút khinh thường nhìn hắn. "Có việc gì sao?" "Haha, các người đi lang thang bên ngoài hẳn là có vật tư đúng chứ? Đưa hết đây!" "Dựa vào cái gì?" "Dựa vào cái gì? Dựa vào nắm đấm này của ông nội mi!" Người đàn ông làm bộ tiến lên, một người phụ nữ bế một đứa trẻ phía sau nhắc nhở Lục Vân Phi: "Cẩn thận, trên người hắn có dao!" Một tên khác đi cùng hắn ta lạnh lùng liếc nhìn người phụ nữ đang nói, như thầm đe dọa cô ấy đã nói quá nhiều. Người phụ nữ im lặng, không nói gì thêm. "Ồ, có dao cơ à..." Lục Vân Phi nhàn nhã nói. "Haha, chỉ là giao vật tư thôi mà, không chừng bọn ta có thể để cho các ngươi dễ chịu một chút." Vừa nói, người đàn ông chợt nhận thấy Trì Anh đang cầm đồ ở bên cạnh Lục Vân Phi, hai mắt mở to. Cô gái này... xinh đẹp quá! Ngoại hình như thế này, cho dù ở trước ngày tận thế cũng là tuyệt phẩm khiến người khác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Thấy hắn ta chậm chạp không có động tĩnh, đồng bọn phía sau không khỏi thúc giục: "A Cương, sao lại đơ người ra rồi?" Người đàn ông hoàn hồn nhận ra rằng hắn ta vẫn còn việc chưa xử lí. Hừ, trước tiên phải giải quyết những người này. Cô gái này hẳn là đi chung với bọn họ... Khi đám người này chết đi, chẳng phải cô ấy sẽ tự động trở thành người của hắn ta sao? Nghĩ tới đây, hắn ta đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Đồng bọn của hắn ta chắc chắn sẽ chen chân kiếm một miếng ngon. Bình thường đều là như thế, nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy thật đáng tiếc khi phải chia sẻ một cô gái cực phẩm như vậy với nhiều người. "Này!" Cảm nhận được ánh mắt bất kính của hắn ta, Lục Vân Phi lạnh lùng nói. "Hừ, mi thật sự là muốn chết à!" Người đàn ông vung nắm đấm lên, khí thế bừng bừng. Lục Vân Phi không nhanh không chậm tránh đi, chỉ dùng một tay bóp chặt nắm đấm đang dùng toàn lực hắn ta. Anh ta xoay cổ tay, cánh tay của người đàn ông bị mạnh mẽ kéo ra sau lưng. "A a a a a a!" Một cánh tay đã bị trật khớp, người đàn ông chịu đựng cơn đau ở vai, dùng tay còn lại rút một con dao từ thắt lưng ra. Lục Vân Phi nheo mắt lại, khẽ cười lạnh, giơ chân đá vào ngực hắn. Hắn ta bị đá mạnh đến mức không thể đứng dậy, nằm liệt trên mặt đất, co quắp nửa ngày cũng không thể phát ra âm thanh nào. "Đây là tất cả bản lĩnh mà mày có sao?" Để đối phó với cái loại thùng rỗng này, anh ta hoàn toàn không cần sử dụng dị năng của mình. Anh ta liếc nhìn đồng bọn của người đàn ông, lạnh lùng nói: "Các người... muốn lên hết không?" Một người trong số họ không thể chịu đựng nổi giọng điệu này liền muốn tiến lên chiến đấu với anh ta nhưng đã bị ngăn lại. Người ngăn cản hắn ta thấp giọng nói: "Hắn rất mạnh, còn có nhiều đồng bọn như vậy, chúng ta không có cơ hội thắng đâu." "..." Thấy bọn chúng đã muốn từ bỏ, Lục Vân Phi cũng chậm rãi ngồi lại. Anh ta cau mày nghĩ về việc Trì Anh phải ở lại một nơi như thế này. "Anh Cố..." "Ừm?" "Không có gì." Anh ta im lặng nuốt chữ ngược vào cổ họng. Sống ở tận thế, không ai có thể sống trong an ổn, bình yên. Anh ta hiểu rõ áp lực đối với Cố Trì hơn ai hết, và anh ta cũng không thật sự có cách nào đưa Trì Anh vào cuộc thám hiểm này. Thêm một người nữa là nhiều thêm một phần gánh nặng. Hơn nữa, thay vì sống cùng họ trong một cuộc sống không có sự đảm bảo rõ ràng nào về sinh tử, thì việc để Trì Anh Như ở khu an toàn, ít nhất sẽ... cứu được mạng sống của cô. Cố Trì bình tĩnh đáp lại, vừa rồi hắn thực sự đang phân tâm. Không phải vì đám người gây rắc rối kia mà là vì Trì Anh. Từ khi bước vào khu an toàn, ánh mắt Trì Anh gần như luôn đổ dồn vào những người phụ nữ có khuôn mặt vàng vọt, cơ thể gầy gò kia. Tình huống này là chuyện bình thường trong ngày tận thế, nhưng cách cô nhìn những người đó khiến hắn có phần chú ý. Phải nói sao về biểu cảm đó... Cứ như thể cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy sự tàn khốc của ngày tận thế, vẻ kinh ngạc trong mắt cô ấy gần như khiến Cố Trì không thể chịu nổi. Trì Anh đột nhiên đứng dậy đi về phía những phụ nữ đang tụ tập, nhưng hầu như không có ai để ý đến cô. Khuôn mặt của họ đều là một mảnh chết lặng. "Các cô... có đói không?" Người phụ nữ bế đứa trẻ nghe vậy ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu. Trì Anh đặt đồ ăn trong tay xuống đất: "Tất cả đều cho mọi người đó..." Các cô gái lần lượt nhìn cô ấy rồi đưa mắt nhìn về phía Trì Anh. Nhưng không ai đến lấy thức ăn. Vẫn là người phụ nữ đang ôm đứa bé, đôi tay run run, ngập ngừng lấy một chai nước và bánh quy nén. Cô ấy run rẩy mở gói, bẻ vài chiếc bánh quy, dùng móng tay cắt thành từng miếng nhỏ rồi nhét từng chút một vào miệng đứa trẻ. Ngay sau đó, người thứ hai và thứ ba đi lấy đồ ăn. Những người phía sau cũng chen chúc tranh giành nhau chút đồ ăn đó. Họ vội vàng đưa thức ăn trên tay vào miệng như sợ có người giật lấy. [Giá trị Thánh Mẫu tăng thêm 10, điểm tích lũy tăng thêm 1000. ] [Giá trị Thánh Mẫu tăng thêm 5, điểm tích lũy tăng thêm 500. ] Âm thanh máy móc của hệ thống không ngừng vang lên, Trì Anh tựa như không nghe thấy, cô cụp mắt nhìn túi giấy trống không trên mặt đất, hồi lâu không nói gì.