"Có tác dụng gì?" Tống Thi truy hỏi.
Cố Trì liếc mắt nhìn cô ta một cái, không trả lời.
Anh cũng đâu biết có tác dụng gì? Thêm phiền à?
Lục Vân Phi lại đồng ý rất nhanh, anh ta nói: "Dẫn theo Trì Anh cũng tốt, dù sao đội trưởng cũng có thể bảo vệ tốt cho cô ấy, hơn nữa cô gái này có giá trị may mắn cực kì cao, có cô ấy đi cùng chắc chắn có thể giúp đội trưởng bình an trở về."
"Mê tín là không được đâu." Mục Vũ cười nói, nhưng cũng chưa nói không đồng ý.
Từ khi Trì Anh gia nhập đội ngũ của bọn họ, hình tượng linh vật của cô đã đi sâu vào lòng họ.
Đầu tiên là tìm được vật tư tại nơi phát hiện ra cô, sau đó dị năng của Cố Trì đột phá. Khi ở căn cứ số 36 bị zombie tấn công, cô cũng là người đầu tiên phát hiện ra Lâm giáo sư và Trương Bân.
Tống Thi cắn răng, không bằng lòng cũng phải nuốt xuống.
*
Trì Anh chán chường ngồi ở ghế sau xe, nhìn Cố Trì giải quyết từng con zombie vây dưới lầu . Không nói câu nào.
Cố Trì bớt chút thời gian nhìn bên trong xe qua kính chiếu hậu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
"Vừa nãy lúc uy hiếp tôi, cô không e thẹn như vậy."
Trì Anh: "..."
"Vì sao muốn theo tôi ra đây?"
Vì sao?
"Là vì... muốn đi theo. Lỡ như anh không phòng bị bị zombie đánh lén phía sau lưng thì làm sao đây?"
Cố Trì cười như không cười nói: "Vậy cô theo sau thì có lợi gì? Khi bị đánh lén cô có thể giúp tôi giết zombie?"
Trì Anh: "..."
Cô đúng là có thể.
Cố Trì mở cửa xe, nhìn Trương Bân đang ngồi ghế phó lái, nói: "Cậu có thể nhìn ra trên người chúng có dấu hiệu biến dị lần thứ hai không?"
Trương Bân lắc đầu.
"Không có, không có gì khác so với những zombie gặp lúc trước ."
"Ừ, vậy thì thật không thể hiểu được. Cậu cảm thấy vì nguyên nhân gì dẫn tới hành vi dị thường của bọn chúng."
"Cái này thì tôi cũng không rõ lắm."
"Là một thành viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm, cậu chắc từng nghe qua phát biểu của giáo sư về lý luận tiến hoá của zombie rồi chứ?"
Cổ họng Trương Bân phát ra một tiếng gào rống, nhưng sau đó bị tiếng ho khan của hắn che giấu.
Cố Trì đã bước nửa chân ra ngoài xe, quay đầu lại nhìn hắn, chậm rãi nói: "Lúc trước trong phòng thí nghiệm số 36, chúng tôi không phát hiện tung tích của zombie thủ lĩnh."
"Tôi cảm thấy, những zombie tấn công chúng ta có mục đích kia, hẳn là từ mệnh lệnh của thủ lĩnh."
"Đúng, đúng."
Cố Trì làm như thật sự tìm kiếm nguyên nhân với hắn, sắc mặt tập trung.
"Nếu cái giả thiết này là đúng, chúng ta căn bản không ứng phó nổi hàng ngàn hàng vạn đàn zombie... Cách duy nhất, chính là tìm được thủ lĩnh. Cậu cùng tôi đi xuống xem xét tình huống không?" Anh nói.
"..."
Trương Bân gượng cười gật đầu.
Cố Trì quay đầu lại nói với Trì Anh: "Tôi cùng cậu ta đi xem tình huống bên ngoài, cô ở lại trên xe."
"... Được"...
Trì Anh ngồi trong xe, giao lưu với hệ thống về tin tức zombie thủ lĩnh.
"Thủ lĩnh mạnh cỡ nào?"
[Không chắc lắm, nam chính Diệp Vô Hàn phần sau truyện đã là dị năng giả cấp 8, nhưng khi đối phó với Cố Trì cấp bậc thủ lĩnh zombie, vẫn rất khó khăn. ]
Trì Anh chớp mắt. Hiện tại dị năng của Cố Trì mới đạt cấp 7 không lâu... nếu như đụng phải, vậy chắc chắn đấu không lại.
"Vậy cấp thấp nhất, yếu nhất của thủ lĩnh là bao nhiêu?"
[Dù là cấp thấp nhất, dị năng giả cấp 4 như Lục Vân Phi cũng đánh không lại. Cấp 5 miễn cưỡng có thể đánh một trận. ]
Trì Anh cau mày.
Như vậy, Cố Trì dường như cũng không có trăm phần trăm xác suất chiến thắng.
Một lát sau, cô như hạ quyết tâm, duỗi tay mở cửa xe.
"Vẫn phải đi xem xem."
Trong thành không một bóng người, trên đường phố ngoại trừ thi thể zombie và biển hiệu rơi rụng khắp nơi, thì không nhìn ra phồn hoa ngày xưa.
Zombie vây công bọn họ lúc trước đột nhiên không thấy bóng dáng.
Trì Anh đi theo tiếng "gào gào" của đàn zombie đông nhất, dọc theo đường đi nơi nơi đều thấy zombie bị nổ mất đầu ngả trên mặt đất, ngẫu nhiên gặp được mấy con còn hơi thở, cô liền tiện tay cho thêm mấy đao.
Càng đi về phía trước, cô càng cảm thấy có chút bất an. Cô một đường đi tới đây gặp phải zombie bị thương băng đâm thủng ít nhất cũng phải mấy trăm, gần một ngàn con.
Cố Trì đã nhiều ngày không có cơ hội khôi phục dị năng, hiện tại lại tiêu hao một lượng lớn như vậy...
"Gào gào!"
Tại ngã rẽ truyền đến tiếng zombie kêu hưng phấn.
Trì Anh bất an mím môi, bước nhanh hơn.
Ngay lúc Trì Anh chạy tới, ngay khúc ngoặt Cố Trì đang quỳ một gối trên mặt đất, như là kiệt sức. Máu zombie dính trên tay, chân anh, trên mặt cũng không có mấy chỗ sạch sẽ.
Trương Bân được bảo vệ ở phía sau, mà Cố Trì đang đối mặt với đoàn quân zombie phía trước.
Ở phía sau anh, Trương Bân chậm rãi vươn tay. Đầu ngón tay hắn không giống với lúc thường Trì Anh nhìn thấy, mà giống như zombie, là màu xanh xám.
Hắn sắp chạm tới cổ Cố Trì.
Đồng tử Trì Anh co lại. Đôi mắt vốn dĩ đen bóng trong nháy mắt nổi lên từng điểm ánh sáng màu xanh lục.
Đó là gió.
Thân thể của cô chợt được vây quanh bởi một vòng sức mạnh gió, cuốn lên vụn vặt và lá cây xung quanh, vốn dĩ cách Cố Trì gần 10 mét, bỗng chốc rút ngắn lại.
Ngay sau đó, tay cô che lên cổ Cố Trì, bị đầu ngón tay sắc bén của Trương Bân cắt qua, từng giọt máu ấm áp rơi xuống.
Phù...
Cô nhẹ nhàng thở ra.
Còn may là tới kịp lúc.
[Ký chủ!]
Trì Anh bị một tiếng rống của hệ thống làm khiếp sợ. Thậm chí không chú ý tới một cây thương băng trong lúc cô cản cho Cố Trì, vừa vặn đâm xuyên qua đầu Trương Bân.
Cô nói với hệ thống: Làm, làm sao?
[A a a, ký chủ ngài điên rồi, lỡ như ngài bị nhiễm virus biến thành zombie thì làm sao đây huhuhu. ]
Trì Anh: ... Phì.
[Ngài còn cười được?]
Trì Anh: Cậu chưa từng chơi game à?
[... Chưa từng. ]
Trì Anh cười cười trong lòng.
Trì Anh: Cậu gặp qua game nào mà boss không có hiệu ứng miễn dịch chưa?
Trạng thái miễn dịch là đặc quyền cho boss.