Chương 22: Cảm ơn

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

Cùng lúc đó, trong khu an toàn. Sau khi bọn họ rời đi, mọi người ở đây đều nhìn chằm chằm vật tư Cố Trì đã để lại. Dẫu biết rằng, những thứ này chưa chắc sẽ thuộc về mình... Mấy người Báo Tử thản nhiên đi đến bên cạnh mấy túi gạo, hai người nhanh chóng vác gạo về nơi lưu trữ vật tư. Khu tây có người phát ra âm thanh yếu ớt: ""... Đều do mấy người tới quản sao?"' Nghe vậy, Báo Tử hét lớn: ""Cái gì? Bọn tôi quản lý vật tư cho mọi người, hao tâm tổn sức như vậy, vẫn chưa đủ khổ sao!?"" ""Nhưng mà, vốn dĩ các cậu chia không đều. Chúng tôi có mười hai người lớn, còn có hai đứa nhỏ, mỗi ngày chúng tôi nhận được còn chưa đến một phần mười số lương thực... Chúng tôi đã đói mấy ngày nay rồi."" ""Hừ, phụ nữ mấy người có thể ăn được bao nhiêu? Chúng tôi một đám sức dài vai rộng, còn phải có trách nhiệm duy trì trật tự, đương nhiên phải được phân phối nhiều một chút."" Một người đàn ông có hình xăm nói. "..." Khu tây yên ắng. "Nếu không hài lòng với việc phân phối, có bản lĩnh liền lật đổ các anh em ở đây, bằng không... dù chết cũng phải chịu đựng cho ta!" "Các người!" Một cô gái trẻ đứng dậy, đang muốn nổi giận thì đột nhiên bị bàn tay của người trước mặt ngăn lại. Người phụ nữ tóc xoăn nhìn cô ta, lắc đầu, ra hiệu cô ta ngồi xuống. "Chị Lý..."" Cô gái trẻ cắn môi, không cam lòng ngồi xuống. "Tôi nói cho mấy người biết, chỗ vật tư này ai có bản lĩnh cướp được thì là của người đó. Có bản lĩnh, các người có thể đoạt từ tay chúng tôi." "Ồ? Một khi đã như vậy, tất cả các vật tư mà chúng tôi giữ các người sẽ không thể mang đi?"" Người phụ nữ tóc xoăn gọi là "chị Lý" lạnh như băng nhìn hắn ta. "Haha!" Người đàn ông có hình xăm cười to hai tiếng. Ai cũng biết, tất cả vật tư từ liên minh đều bị mấy người bọn họ quản lý trước tiên, người khu tây không thể có cơ hội lấy đi. Hắn ta liền thản nhiên nói: "Đương nhiên, chỉ cần các người làm được." ""Ồ, một khi đã như vậy, chắc hẳn những thứ này liền thuộc về chúng tôi?"'. Chị Lý đứng dậy, đưa tay vén lên tấm chắn bàn của hai bên. Người đàn ông xăm hình đột nhiên mở to mắt: "Cái gì..."" Sau khi bị mở ra, các bao gạo lớn và nhiều đồ ăn được sắp xếp chỉnh tề, những thực phẩm này đều có dấu ấn túi chữa bệnh màu trắng hình chữ thập, ... thậm chí còn có bảy tám thùng nước. Mặt hắn ta liền biến sắc. "Bọn họ lấy những vật tư này ở đâu? Chẳng lẽ là trộm của chúng ta!" "Trộm? Ha..." Chị Lý cười khẩy: "Cậu dựa vào cái gì mà nói những thứ này do chúng tôi trộm? Cậu nhìn kỹ những đồ ở đây, cái nào là của liên minh phân phát?" "..."" Mặt người đàn ông có hình xăm liền tối sầm lại. Hắn ta biết những thứ này đều không phải của liên minh đưa tới. "Anh..."" Báo Tử đột nhiên vẫy tay với hắn, nghiêng đầu nhỏ giọng nói với hắn vài câu. Chờ lúc hai người tách ra, người đàn ông có hình xăm đột nhiên vỗ vào vai Báo Tử, miệng cười đầy ẩn ý. Hắn nhìn chị Lý, dường như không giấu nổi ham muốn trong mắt, liền nói tiếp: "Bọn tôi đều ở quá xa, không thể nhìn rõ vật tư trông như thế nào..."" Sắc mặt chị Lý lập tức đen lại. Bọn họ rõ ràng nói dối! Đồ vật của cả khu vực chỉ cách có hai mươi mét, huống hồ những vật tư này đều do cô gái tên Trì Anh để lại, so với màu sắc gói hàng mà liên minh tiếp tế có sự chênh lệch rất lớn, sao có thể nhìn không rõ? Mà mọi người ở khu tây đều rất lo lắng. Chỗ vật tư này khó mà giữ được, lẽ nào lại bị những người này cướp đi? Chị Lý thở dài nói: "Nếu đã như vậy, cậu đến xem thử đi." "Báo Tử, đi." "Chờ đã." Chị Lý nhăn mặt: "Chỉ cần xem qua thôi, còn cần phải dẫn theo người khác nữa sao?" Người đàn ông xăm hình chỉ cười, lộ ra một hàm răng vàng khè đã lâu không được làm sạch. "Đương nhiên, tôi sợ bản thân sẽ sơ suất bỏ sót gì đó."" "..." Vì thế hắn ta dẫn theo Báo Tử cùng đi vào tây khu. Hắn ta nhìn thoáng qua, rồi cau mày nhìn chằm chằm một lúc lâu. ""Ừm... chắc chắn không phải là liên minh đưa tới." Những người khác liền thở phào nhẹ nhõm. "Báo Tử, mang đi tất cả đồ ở đây cho tôi!"'. Người đàn ông có hình xăm vung tay chỉ huy nói. Chị Lý vẻ mặt lộ ra vẻ căng thẳng. ""Không phải anh nói, những vật tư ở đây đều không phải của liên minh đưa tới sao? Nếu những vật tư ở đây không phải chúng tôi trộm từ đông khu, anh dựa vào cái gì mà mang đi?" "Anh có phải đã quên mất lời mình nói?" Người đàn ông xăm mình nhếch mép: ""Tôi cũng đã nói, chỗ vật tư này ai có bản lĩnh giành được liền coi như thuộc về người đó!" "Anh đừng có mà quá đáng!" "Quá đáng ư?" Báo Tử ngắt lời. Hắn ta nheo mắt nhìn một lượt trong đám đông, cố ý dừng lại nhìn mấy cô gái trẻ vài giây: ""Điều quá đáng hơn... không lẽ mấy người quên rồi sao?" Cô gái mà bị anh ta liếc qua lập tức đỏ mặt, hô hấp dồn dập, một số cô gái khác tính cách mềm yếu, gần như ngay lập tức rơi nước mắt. Chị Lý nhìn anh ta một cách đầy đăm chiêu. "Tôi cảnh cáo các người lần cuối, hãy bỏ hết vật tư xuống." "Cảnh cáo?" Báo Tử và anh xăm mình hai mắt nhìn nhau, cười phá lên một cách đầy châm biếm như vừa mới nghe thấy một câu chuyện hết sức buồn cười. "Hừ..." Chị Lý nheo mắt lại: "Vậy các người đến thử xem." "Xùy..." Báo Tử căn bản không hề coi lời đe dọa của cô ấy ra gì. Trong ý thức của hắn ta, những người ở khu tây chỉ là một đám cừu non yếu ớt không có sức phản kháng. Ở cái thời mạt thế này, họ chỉ có thể chờ đợi số phận bị bọn họ bầy sói này sâu xé. Lúc mà hai tay hắn đang ôm chặt được cái túi, hắn chợt cảm thấy trên đỉnh đầu lạnh buốt, cảm giác như có người đang chĩa súng vào đầu mình. Cái gì thế này? Hắn định ngẩng đầu lên thì nghe thấy lời cảnh báo vô cùng đáng sợ từ người đàn ông xăm hình bên cạnh: "Báo Tử, đặt túi xuống. Trong tay cô ta có súng." Hai tay Báo Tử đang ôm gạo bỗng cứng lại. "Các người nói, ai có bản lĩnh thì tới cướp vật tư đúng không?" Chị Lý cầm súng trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười nham hiểm. "Vậy bây giờ thì sao?" Cô ấy hững hờ nhìn hai người bối rối trước mặt, nhưng trong lòng lại không có nhiều sự tự tin. Lúc mà cô bé kia đưa súng cho cô ấy, cô ấy vừa sợ hãi vừa vui mừng. Tuy rằng cô ấy chưa từng cầm súng trước đây nhưng loại vũ khí như này càng có trọng lượng hơn bất kỳ món nhu yếu phẩm nào trong vùng an toàn này! Bàn tay cầm súng của cô ấy run nhẹ. Trong súng chỉ còn đúng một viên đạn... Cô muốn phát huy tối đa hiệu quả của viên đạn này! Vẫn là Báo Tử phản ứng đầu tiên, nói: "Anh! Anh đừng tin cô ta! Mãi mà họ không rút súng ra, khẩu súng này nhất định là giả đấy!" "Ồ" Đoàng! Chị Lý vô cùng thoải mái, dứt khoát giơ tay bắn một phát lên trần nhà. Cô ấy nghĩ việc lãng phí viên đạn này sẽ không mang đến tổn thất lớn, ngược lại, sử dụng viên đạn một cách bình tĩnh như vậy sẽ khiến những người kia hoàn toàn sợ cô. Cô ấy lại chĩa họng súng vào Báo Tử, ánh mắt lạnh lùng hơn bao giờ hết. Nhìn hai người bị tiếng súng làm cho run rẩy, cuối cùng cô ấy cũng thả lỏng. Mình đã cược đúng. Nghĩ đến cô gái quay lại mang theo đồ ăn và vũ khí cho mình, tay cầm súng của chị Lý khẽ run lên. Cảm ơn. Cô ấy tự nhủ ...