Chương 17: Ở lại nơi này chỉ có thể sống không bằng chết

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

Lục Vân Phi tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta đỡ trán lắc đầu. Với tính khí như vậy, ở trong tình thế như hiện nay không bị đói chết mới lạ. "Anh Cố, cô gái này... hay là anh đến dạy cô ta đi. Đây là mạt thế, lòng tốt thật sự không có ích gì để sinh tồn ở đây đâu." Ánh mắt của Cố Trì chợt loé sáng, qua một lúc anh mới nói: "Mục Vũ, lấy 2 bao gạo từ trong xe đưa cho bọn họ đi." Mục Vũ nghe lời, đứng dậy đi ra ngoài. Trong xe vốn không có gạo, vốn dĩ tất cả của cải đều để bên trong không gian của cô ấy, Cố Trì nói vậy vì không muốn tiết lộ sự thật rằng bọn họ là dị năng giả. Nên mới nói là ở trên xe. Đây đã là truyền thống mỗi lần hắn đến khu an toàn cấp C. Hai bao gạo lớn, hàng chục người như vậy mặc dù không thể chống đỡ được lâu, nhưng dù sao cũng có thể lót dạ. "Trì Anh." Lục Vân Phi hét to. Trì Anh xoay người, tiến về phía bọn họ. Lục Vân Phi dùng mắt ra hiệu với Cố Trì, ý muốn nói , đội trưởng anh mau mau nói cô ấy đi. Học cách "ích kỷ", đó chính là quy tắc đầu tiên để có thể sống sót trong ngày tận thế. Cố Trì mím môi , chỉ nhàn nhạt liếc Trì Anh một cái, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng nào khác. Thấy anh không nói lời nào, Lục Vân Phi có phần sốt ruột: "Đội trưởng, sao anh không nói lời nào vậy?" Cố Trì nhấc mí mắt: "Nói cái gì?" Suy cho cùng thì cô gái này với bọn họ chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi, sống chết của một người lạ không liên quan gì đến anh. Anh cụp mắt, khoé miệng nhếch lên tự giễu. Anh không có năng lực cứu vớt tất cả mọi người, thế giới này, có thể sống hay không chỉ có thể dựa vào tạo hoá. Anh có thể nhắc nhở Trì Anh một lần, hai lần, nhưng chung quy bọn họ vẫn phải rời đi... Lục Phi Vân có chút ngây người, hiếm khi anh ta nhìn thấy Cố Trì có biểu cảm lạnh lùng như vậy, anh ta trầm mặc, cũng không lên tiếng nữa. Trì Anh có chút không hiểu. Cô ấy được gọi đến, nhưng bọn họ chỉ nhìn chứ không hề nói bất cứ điều gì với cô Cô cẩn thận quan sát Cố Trì. Cô Luôn cảm thấy, hình như anh đang tức giận... Vả lại còn tức giận với mình. Cũng may, đúng lúc này Mục Vũ quay về, khiến cho bầu không khí khó xử giữa ba người giảm đi không ít. Cô ấy vác một bao gạo trên vai nói: "Đội trưởng Cố, hai bao gạo đều ở đây." "Ừ." Dường như hầu hết mọi người trong khu vực an toàn nghe vậy ngay lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào bao gạo trên lưng Mục Vũ. Da đầu của Mục Vũ không khỏi tê dại khi bị mọi người nhìn chằm chằm như vậy, nhanh chóng buông tay, ném hai bao gạo xuống bên cạnh. Người ở khu an toàn nhìn như hồ rình mồi, nhưng đều e ngại với giá trị vũ lực của Lục Vân Phi, nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Mục Vũ ở bên cạnh Cố Trì lẵng lẽ cúi thấp người: "Đội trưởng Cố, gạo này... phải làm sao?" "Như thường lệ, sau khi chúng tôi rời đi sẽ giao cho các người." Mọi người đã bị bỏ đói từ lâu, khó mà quan tâm đến cái khác được. Nhưng sau khi những người này ăn no xong, lập tức sẽ nghi ngờ nguồn gốc thức ăn của bọn họ . Vì để tránh khỏi những rắc rối không cần thiết, từ trước đến nay bọn họ khi rời đi mới đưa vật tư cho bọn họ. "Mọi người đêm nay mau nghỉ ngơi sớm đi." "Đã rõ." Bản thân nói muốn ở lại đây, Trì Anh rất tự giác, không nghỉ ngơi cùng một chỗ với bọn Cố Trì, thay vào đó chui vào chỗ người phụ nữ cô đã cho đồ ăn. . Cô hơi khom người người, dịu giọng hỏi: "Xin hỏi, có thể cho tôi ở cùng được không?" Bởi vì đồ ăn của Trì Anh nên thái độ của bọn họ đối với Trì Anh cũng coi như khá tốt tốt, quan tâm giúp cô ấy tìm một gian để ở, là nơi ở gần đó. Một người phụ nữ tóc xoăn khoảng hơn 30 tuổi nhìn thấy cô đi ngang qua liền dành ra chỗ ngồi bên cạnh của mình, bởi vì không có nước nên drap trải giường hơi bẩn, tấm vải trắng ban đầu đã lấm lem nhiều vết bẩn ố vàng. Trì Anh nhận ra cô ấy. Chính là người mẹ của đứa nhỏ kia, hôm nay cũng là người đầu tiên nhận được thức ăn. Người phụ nữ mới xê dịch được một nửa, như bỗng nhận ra đồ vật ở bên cạnh mình rất bẩn, động tác của cô ấy đột nhiên dừng lại. Nhưng Trì Anh đã chạy đến gần, mặt mày mỉm cười giống như trăng lưỡi liềm. " Cô giữ chỗ cho tôi à?" Người phụ nữ tóc xoăn sững sờ, theo bản năng gật gật đầu. "Cảm ơn cô."Trình Anh uốn gối ngồi xuống. "... Không cần khách sáo." Người phụ nữ theo bản năng cách xa Trì Anh một chút. Nguồn nước tại khu vực an toàn vô cùng khan hiếm, cô ấy đã rất lâu không được tắm rửa chà lau thân thể, vào mùa hè như này cả người đều là mùi chua. Mà cô gái ngồi bên cạnh cô ấy lúc này toàn thân lại sạch sẽ, da dẻ trắng nõn, toàn thân toả ra hơi thở khiến người khác cảm thấy ấm áp. Thánh thiện như sứ giả đến từ thiên đường Cô ấy nhất thời ngắm đến ngớ người. [Giá trị thánh mẫu gia tăng 1. ] Gì? Trì Anh ngước mắt Cô đã làm gì à? [Tôi cũng không ngờ tới, hoá ra chỉ dựa vào khuôn mặt cũng có thể gia tăng giá trị thánh mẫu. ] Trì Anh nghiêng đầu sang trái, vừa vặn đối diện với tầm mắt của người phụ nữ tóc xoăn. "Làm sao vậy?" Người phụ nữ đột nhiên hoàn hồn, ho nhẹ vài tiếng che giấu sự xấu hổ. Lớn như vậy rồi, lại có thể nhìn chằm chằm một người cùng giới đến mê mẩn. "Không có gì, chỉ là muốn hỏi một chút mọi người từ đâu đến ? Người hôm nay đánh nhau với Báo Tử thân thủ không tồi. Hơn nữa nhìn mọi người cũng không giống với người bình thường. Trì Anh hiểu ra. "Báo Tử" hẳn là người khiêu khích Lục Vân Phi hôm nay. "À tôi cũng không rõ, tôi và bọn họ không phải là một đội, là trên đường được người ta cứu một mạng, thuận tiện tới đây luôn, ngày mai bọn họ sẽ rời đi." "Cái gì? Cô không rời đi cùng bọn họ rời sao?" Người phụ nữ kinh ngạc nói. "Không, tôi đi cùng chỉ thêm phiền phức." Sắc mặt của người phụ nữ tóc xoăn lập tức thay đổi, cô ấy nghiêm túc nói: "Cô nhất định phải nghĩ cách rời đi cùng bọn họ , ở lại nơi này chỉ có thể sống không bằng chết." Cô ấy hạ thấp giọng nói. "Ở nơi này, địa vị của phụ nữ chỉ thấp dưới đáy. Cô nhìn thấy một số người ở kia không?". Cô ta dùng ánh mắt ra hiệu cho Trì Anh hãy nhìn về phía mấy người đàn ông vóc dáng vạm vỡ kia. "Liên minh loài người vốn sẽ định kỳ gửi cho chúng tôi vật tư. Mặc dù đồ không nhiều lắm, nhưng nhiều người như vậy cũng có thể miễn cưỡng sống sót. Nhưng còn bọn họ thì sao? Trì Anh lẳng lặng lắng nghe. Người phụ nữ dở dài: "Bọn họ đã cướp đi gần hết tất cả vật tư, chỉ chừa lại cho chúng tôi một chút, không chỉ như vậy, bọn họ còn..." Cô ta mím chặt môi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.