Ánh mắt Trì Anh sáng lên.
Có hiệu quả!
Cô nhìn người phụ nữ tóc xoăn ăn một phần ba ổ bánh và đưa một phần cho đứa trẻ. Nửa còn lại bị nhét xuống dưới đệm.
Ga trải giường rất bẩn nhưng bây giờ không ai quan tâm đến điều đó. .
Sau khi cất kĩ phần bánh đi, người phụ nữ cẩn thận ngẩng đầu lên liếc nhìn Trì Anh, thấy đôi mắt sáng ngời của cô đang nhìn mình, trong lòng có chút xấu hổ.
Cô ấy vội cúi đầu, che đi đôi mắt đẫm nước.
Thấy cô ấy ăn xong, Trì Anh cũng đứng dậy, khom người lặng lẽ rời khỏi góc tường yên ắng. Trong đêm tối, gần như không ai chú ý tới động tĩnh của cô, Trì Anh đến gần một cô gái trẻ tuổi gầy gò khác.
Cô gái ấy nhận ra cô, tưởng Trì Anh không quen ngủ trong góc nên muốn đổi tư thế. Cô ấy nghĩ, loại tiểu thư nhà giàu chưa từng gặp nạn trước ngày tận thế giống Trì Anh, việc cô không quen ngủ ở nơi bẩn thỉu thế này là chuyện bình thường.
Cô ấy không phải là người vô ơn. Nếu hôm nay cô ấy không được ăn, cô ấy thực sự sẽ chết đói. Cô đã cho cô ấy một chút đồ ăn, cô ấy chắc chắn sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô.
Cô gái ngơ ngác, chờ Trì Anh đưa ra yêu cầu.
"A..."
Một thứ to lớn thơm mềm bất ngờ được nhét vào miệng cô gái.
Chuyện này hơi đột ngột, cô gái giật mình, theo phản xạ muốn nhổ ra, nhưng rất nhanh cô ấy đã nhận ra trong miệng mình là thứ gì.
Đồ ăn! Hơn nữa, đó là bánh mì tươi mới đã lâu rồi cô ấy chưa được ăn qua!
"Suỵt..." Trì Anh đặt ngón tay lên môi.
Cô không nán lại, không nhìn vẻ mặt của cô gái, nhanh chóng tìm người tiếp theo đưa đồ ăn.
[Giá trị Thánh mẫu tăng thêm 1, điểm tích luỹ tăng thêm 100. 】
[Giá trị Thánh mẫu thêm 1, thêm 1... ]
Sau khi giao đồ tiếp tế cho 13 cô gái trong vùng an toàn, điểm tích luỹ của Trì Anh tăng lên hơn một nghìn điểm.
Khu an toàn này là một nửa hình tròn lớn, không có phòng cố định. Nam nữ cách nhau hơn chục mét, hai bên đông tây, chỉ có mấy tấm ván đơn giản ngăn cách khi họ nghỉ ngơi vào ban đêm.
Mấy người Cố Trì ở bên không có vách ngăn, nơi dựa vào bức tường phía bắc, cách khá xa những người khác trong khu an toàn.
Trì Anh do dự một lát, nhưng vẫn không đi tới khu vực của đàn ông.
Tuy rằng không phải ai cũng là kẻ ác như người phụ nữ kia nói, nhưng hoàn cảnh của bọn họ so với ở đây đã tốt hơn rất nhiều. Ít nhất bọn họ được cung cấp đồ ăn, sẽ không khiến bọn họ chết đói.
Sau đó cô đi nửa vòng quanh khu an toàn, cô lại đi theo đường cũ và quay lại chỗ người phụ nữ tóc xoăn.
"Cô..."
Người phụ nữ chắc hẳn đã đoán được cô đi đâu, nhưng sau đó lại nghĩ tới điều gì đó nên cũng không nói nữa.
Trì Anh im lặng ngồi bên cạnh cô ấy, di chuyển đến mép nệm rồi nằm xuống. Cô ngẩng đầu lên, nghe thấy xung quanh có tiếng sột soạt rất nhỏ, biết rằng đó là tiếng nuốt thức ăn.
Cô có thính lực tốt nên có thể nghe rõ âm thanh này.
"Này, sao tôi lại ngửi thấy mùi thơm ở đâu đó... Hình như là mùi bánh mì ấy nhỉ?"
Giọng nói của một người đàn ông đột nhiên vang lên từ phía bên kia vách ngăn.
"Hình như có thật, là từ phía tây à?"
Phía tây là nơi Trì Anh và những người khác đang ở.
"Này! Các cô bên kia đang lén lút giấu đồ ăn của chúng tôi phải không?"
Người nói chuyện rất quen thuộc với Trì Anh, chính là Báo Tử, người ban ngày bị Lục Vân Phi dạy dỗ.
Trong lòng giật nảy, cô khẽ cau mày, cân nhắc xem có nên dùng băng đánh gục những người đang nói chuyện hay không.
Cô có dị năng hệ thủy, mặc dù ngưng tụ băng không dễ dàng gì, nhưng với thực lực của cô thì hình thành một ít cũng không khó.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trì Anh lại từ bỏ ý định. Sẽ không hay nếu cô không kiểm soát tốt sức mạnh của mình rồi đánh chết ai đó.
"Hừ, ta vẫn còn ngửi thấy mùi thơm đến từ phía mấy người! Chẳng lẽ là mấy người lén lút lấy đồ ăn tiếp viện của liên minh rồi ăn lúc nửa đêm sao?"
Người nói là một phụ nữ.
Trì Anh kinh ngạc nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng âm thanh đó ở rất xa, cô không nhìn ra được là ai.
"Cái gì, lúc bình thường cướp vật tư của chúng tôi còn chưa đủ sao? Bây giờ đã khuya như vậy, ngủ thôi cũng bị các người nghi ngờ à?" Lần này là giọng nói của một cô gái trẻ hơn.
Cô ấy nói với giọng nức nở: "Anh có cần phải dỡ bỏ những vách ngăn này để nhìn chằm chằm chúng tôi vào ban đêm không?"
Đôi mắt của Trì Anh mở to. Những người khác không nghe rõ, nhưng cô thì có.
Rõ ràng cô nghe thấy cô gái này ăn rất no rồi mới lên tiếng, sao bây giờ lại ra vẻ đau khổ với oán hận như vậy?
[Kỹ năng diễn xuất thế này... trước tận thế, chắc chắn sẽ giành được giải thưởng Oscar. ] Hệ thống không khỏi cảm thán vài câu.
"Trước khi nói, không phải các người nên kiểm tra xem hai ngày trước, ai là người đã lấy trộm đồ ào? Vừa ăn cướp vừa la làng, đừng nghĩ tất cả mọi người đều là kẻ ngốc." Lần này giọng nói rõ ràng đã bình tĩnh hơn hơn hai người trước. Đó là người phụ nữ đang chăm sóc đứa trẻ.