Chương 25: Tại sao Cố Trì lại trở thành phản diện?
Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu
Sồ Sồ Cúc14-01-2025 15:43:20
Cố Trì nhìn cô, sau một lúc lâu mới nói: "Tình huống hôm nay rất kì lạ."
"Vậy thì..."
"Trước mắt không có ai trong liên minh gặp phải hình dáng cụ thể của zombie thủ lĩnh, chứ đừng nói đến hiện tại, trên người Trương Bân không có hiện ra bệnh trạng biến dị của zombie cấp thấp."
"..."
"Nhưng mà..." Cố Trì đổi chủ đề: "Tôi sẽ chú ý Trương Bân nhiều hơn. Nếu sự việc hôm nay chưa được điều tra rõ ràng, tôi sẽ không để đội ngũ mạo hiểm xuất phát."
Nghe vậy, gương mặt Trì Anh rốt cuộc lộ ra nụ cười, ánh mắt sáng lên, giống như có cả một bầu trời sao ở bên trong toả sáng lấp lánh.
Cố Trì nhìn thoáng qua, đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Anh quay đầu đi.
"Cô đi về trước đi, chú ý duy trì khoảng cách với hắn. Còn nữa, tôi hy vọng cô có thể giữ bí mật với đội viên khác."
Mũi Trì Anh giật giật, nhưng vẫn chưa nói đồng ý. Cô hơi lo lắng, nếu không nói cho những người khác, lỡ như bọn họ không phòng bị...
"Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ bọn họ thật tốt."
Có vẻ nhìn ra cô đang băn khoăn, Cố Trì lên tiếng trấn an.
Nghe vậy Trì Anh mới gật đầu.
*
"Đội trưởng, anh mang cô gái nhà người ta đi nói gì thế?" Lục Vân Phi thấy bọn họ rời đi một lúc lâu thì cười tủm tỉm trêu chọc.
Anh ta không chú ý tới, Tống Thi ngồi bên cạnh đã thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, chỉ lo nói: "Sao lại lâu như vậy?"
Cố Trì liếc nhìn Trì Anh đứng kế bên, chỉ nói: "Tùy tiện trò chuyện vài câu thôi."
Sau đó, dường như cảm thấy chính mình trả lời hơi có lệ, anh bổ sung thêm: "Hôm nay gặp được quá nhiều zombie, Trì Anh bảo cô ấy sợ hãi."
"..."
Trì Anh trừng lớn mắt.
Cô không có!
Trong lòng Tống Thi cười lạnh, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng: "Chúng tôi đã quen với cuộc sống như vậy nên nhất thời không chú ý tới cô bị sợ hãi. Cũng đúng, lần đầu tiên nhìn thấy trường hợp như vậy, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy sợ hãi đúng không?"
"Thật ra cũng không thể trách cô ấy, hôm nay nhìn thấy cả đám zombie như thế chính tôi còn sợ đây." Mục Vũ nghĩ đến mà hơi sợ hãi.
"Đội trưởng, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Trước nay tôi chưa từng gặp trường hợp nhiều zombie cùng nhau tấn công như vậy."
Cố Trì lắc đầu.
"Nếu chỉ dựa vào lần này để phỏng đoán, chúng ta rất khó tìm ra được đáp án."
Trì Anh theo bản năng nhìn về phía Cố Trì , vừa lúc đụng phải ánh mắt anh cũng vừa nhìn qua, đều nhìn ra thâm ý từ ánh mắt đối phương.
"Mọi người ở lại đây, tôi sẽ đi ra ngoài xem xét." Anh đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Lâm giáo sư đang ngồi ở phía sau: "Tôi muốn đưa theo Trương Bân, ngài đồng ý không?"
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn anh, mà trong mắt Trương Bân ở phía sau chợt loé qua một tia hung ác.
Chẳng lẽ người này đã phát hiện ra cái gì?
Lâm giáo sư đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình không theo kịp người trẻ tuổi, nghi hoặc nói: "Có thể thì có thể, nhưng vì sao lại muốn dẫn theo cậu ta?"
Cố Trì đã sớm dự đoán được phản ứng của họ, nhàn nhạt nói: "Tôi hoài nghi bọn zombie kia sẽ biến dị lần thứ hai, trước mắt trong đội ngũ chỉ có Trương Bân và ngài có hiểu biết ở phương diện này. Tôi muốn bảo đảm ngài được an toàn tuyệt đối, cho nên chỉ có thể lựa chọn đưa theo Trương Bân."
"Đội trưởng, tôi muốn đi theo anh." Lục Vân Phi lười nhác lên tiếng.
"Tôi cũng muốn!" Sau đó Mục Vũ cũng giơ tay.
Những người còn lại cũng đều sôi nổi nhìn về phía anh, ánh mắt kiên định. Ý tứ trong đó không cần nói cũng biết, đều cùng một đội ngũ, gặp nạn phải cùng nhau gánh.
"Đi cùng nhau?" Giọng Cố Trì trầm trọng trong nháy mắt, hắn nghiêm túc nói: "Với năng lượng dị năng hiện tại của các cậu, không những không thể giúp được gì, thậm chí còn khiến tôi phân tâm bảo vệ. Tình huống bên ngoài không lạc quan, nhưng với cấp bậc dị năng của tôi, sống sót quay trở lại không phải việc gì khó."
"Mọi người ở lại chỗ này khôi phục dị năng." Anh lãnh đạm nói.
Bị anh dùng giọng điệu như vậy nghiêm túc phê bình, những người còn lại nhất thời không dám lên tiếng.
Cố Trì nói rất đúng, bọn họ đi theo ngược lại sẽ trở thành gánh nặng của anh. So với việc dẫn theo bọn họ, Cố Trì đi một mình sẽ càng dễ dàng.
Trì Anh ở một bên nhìn bọn họ, yên lặng ăn dưa. Cố Trì là vai phản diện, chắc chắn sẽ không chết dễ dàng như vậy, cô cứ ở chỗ này đợi, an tâm chờ anh trở về.
[Này chỉ sợ là không ổn đâu. ]
Trì Anh: Hả?
[Ngài biết Cố Trì vì sao trở thành phản diện lớn nhất trong sách không?]
Trì Anh lắc đầu trong lòng, thử suy đoán nói: Bởi vì anh ấy không cùng lập trường với nam nữ chính ? Hay anh ấy là phản diện sẽ vì đại nghĩa mà hy sinh những người khác?
Rất nhiều vai phản diện hầu như đều thuộc loại này, không phải ác độc từ bản chất .
Với ấn tượng của cô đối với Cố Trì hiện giờ, anh không thể nào là một phản diện cực kì hung ác, bị nhiều người chán ghét.
[Không phải đâu. ]
Trì Anh: Vậy thì là gì?
[Cố Trì ở giai đoạn đầu là một vai phụ cực kì chính trực. Sở dĩ trở thành phản diện, là vì anh ta ở phần sau câu chuyện, lúc ra ngoài làm nhiệm vụ vô ý bị một con zombie cắn trúng. ]
Trì Anh không thể tưởng tượng nổi mà trợn to mắt.
[Anh ta cũng không biến thành zombie cấp thấp, mà trở thành zombie thủ lĩnh, sở hữu chỉ số thông minh cùng mưu trí cao siêu... Sau khi trở thành thủ lĩnh, anh ta liền giấu giếm thân phận, tiếp tục sử dụng thân phận quan chỉ huy cấp cao, ẩn núp trong tổng bộ liên minh nhân loại. ]
Trì Anh: Ồ, ra vậy
[Ở phần sau, anh ta dùng thân phận "Cố Trì", làm không ít chuyện hãm hại nam nữ chính và nhân loại. Mãi đến một khắc cuối cùng, việc Cố Trì là zombie thủ lĩnh mới bị nữ chính phát hiện, mọi chuyện mới được xoay chuyển. ]
Trì Anh:...
Trì Anh: Vậy nên ý của cậu là... Trương Bân có thể chính là con zombie cắn anh ấy sao?
[Việc này thì ta cũng không rõ lắm, trong sách không nói rõ thời gian Cố Trì bị cắn. Nhưng mà, nếu như không muốn Cố Trì bị biến thành zombie thủ lĩnh thì ngài tốt nhất nên đi cùng với anh ta. Không phải thực lực của ngài rất mạnh sao? Chắc chắn sẽ giúp anh ta không gặp chuyện ngoài ý muốn. ]
Trì Anh ngẫm nghĩ một lát, yếu ớt giơ tay lên: "Tôi, tôi muốn đi theo."
"..."
Cố Trì kéo khoé miệng, cô gái này lại muốn tham gia náo nhiệt?
"Không được."
Trì Anh nhìn anh chằm chằm không chớp mắt, hoàn toàn không sợ anh không đồng ý. Cô có nhược điểm của anh!
Nếu để cô ở lại đây, cô không bảo đảm sẽ không cùng người khác nói ra tình hình thực tế. Đến lúc đó, các đồng đội của anh nhất định sẽ chạy ra vì lo lắng cho anh.
Cố Trì đối diện với cô vài giây, đọc hiểu được ý uy hiếp trong mắt cô, thật sự bị chọc cười.
Anh nhẹ nghiến răng.
"Vân Phi, cho cô ấy một khẩu súng."
"Anh Cố, anh muốn đưa cô ấy đi cùng? Vì sao chứ?"
"Còn tác dụng khác."