Chương 29: Xin lỗi

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:19

Sắc mặt Tống Thi có chút khó coi. Nhưng nghĩ đến thái độ hiện tại của Cố Trì, cô ta phải tạm thời buông bỏ thành kiến của mình. Cô ta gượng cười, dáng vẻ có chút công nghiệp, dịu dàng nói : "Tất nhiên là em không nghi ngờ anh rồi." Chỉ với một lời nói đơn giản mà cô ta đã hoàn toàn làm lơ đi mấy lời chỉ trích vừa nãy. Thấy Cố Trì thu hồi ánh mắt, cô ta thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, dù sao thì Trì Anh đã bị nhiễm virus nên cũng không thể sống được mấy ngày nữa. Không cần làm Cố Trì không vui vì một kẻ sắp trở thành quái vật. Nhưng Trì Anh lại không biết những khúc mắc trong lòng cô ta. Cô vui vẻ nhìn giá trị thánh mẫu mới kiếm được trên giao diện hệ thống. Lời Cố Trì vừa nói phần nào ảnh hưởng đến những người khác, bọn họ cho rằng cô đã liều mạng cứu Cố Trì nên giá trị của Thánh Mẫu cũng tăng lên mấy điểm. "Vậy bây giờ... nên làm gì đây?" Mục Vũ nhìn mọi người, lời nói có chút rụt rè. Làm gì bây giờ? Số phận Trì Anh đã được định sẵn rồi, họ đều biết điều đó. Ngoài việc chờ chết, còn có thể làm gì... Cố Trì im lặng một lúc lâu rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Cứ trị thương trước đã." "Nếu thời gian biến dị ngắn có thể biến thành zombie trong vài giờ. Nhưng cũng có nhiều trường hợp mất nhiều thời gian, thậm chí từng có người cảm nhiễm đến ba ngày mới biến dị." "Vết thương của cô ấy không hề nhỏ, sẽ rất khó lành nếu không chữa trị. Nếu thời gian biến dị kéo dài , sẽ phải chịu khổ." "Chữa trị..." Lục Vân Phi cười khổ. Chữa trị thì có tác dụng gì? Cố Trì mím môi nói : "Tống Thi, xin cô." "Nhưng..." Tống Thi hơi nhíu mày, muốn nói lại thôi. Cô ta mỉm cười xin lỗi : "Như anh đã biết, tôi không có dị năng công kích. Nếu cô ấy đột nhiên biến dị , e rằng mình tôi sẽ không chống trả được." "Yên tâm, tay cô ấy đã bị trói. Còng tay của đội trưởng được làm từ chất liệu đặc biệt, rất khó mở." Lục Vân Phi vừa dứt lời, một giọng nói trầm thấp vang lên. "Tôi để ý giúp cô." Tống Thi ngạc nhiên nhìn về phía người lên tiếng, là Cố Trì. "Tôi ở bên cạnh chú ý cô ấy, sẽ không sao đâu." Trì Anh theo họ đi sang một bên. Cố Trì tháo còng tay. Cô cảm thấy cánh tay của mình như được giải phóng , thậm chí còn muốn xoay xoay cổ tay . Nhưng nhớ rằng trong mắt hai người bên cạnh, cô gần như một con zombie sẽ biến dị bất cứ lúc nào nên nên đành âm thầm chịu đựng. Ánh mắt Cố Trì chăm chú nhìn vào vết thương chói mắt kia. Trì Anh rất trắng trẻo, làn da mỏng manh đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng vệt máu nổi bật. Tống Thi đưa tay dừng lại trên vết thương, sau đó nhắm mắt lại, lòng bàn tay cô xuất hiện một ánh sáng màu xanh nhạt bao phủ vết thương của Trì Anh. Vết thương đang rỉ máu dần dừng lại. Sau khi máu ngừng chảy, vết thương lành lại một cách rõ rệt cho đến khi làn da hồi phục trang thái trắng trẻo mịn màng như ban đầu. "Được rồi." Cô ta thở phào nhẹ nhõm nói với Cố Trì. "Cảm ơn." Trì Anh ngoan ngoãn cảm ơn. "Anh có muốn tiếp tục còng tôi không?" Cô duỗi cổ tay mảnh khảnh ra nhìn Cố Trì. Hai chiếc còng làm bằng kim loại bị siết chặt trong tay Cố Trì, phát ra những âm thanh va chạm . "... Giờ không cần, có tôi ở đây trông cô." Tống Thi đang định đứng dậy rời đi, nghe thấy lời này liền cứng người. Cô ta nói: "Anh Cố muốn ở đây luôn á?" Cô ta liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Trời tối rồi, cũng sắp đến giờ ăn tối ." Cố Trì lắc đầu nói : "Tôi không ăn, mọi người mau ăn cơm đi, nhớ... để lại một phần cho Trì Anh." Đôi mắt Tống Thi chợt lóe lên, giấu đi cảm giác khó chịu trong lòng. Cô ta rõ ràng chỉ là người ngoài, nhưng chỉ sau vài ngày ở trong nhóm Cố Trì đã có thể quan tâm đến vậy... Khuôn mặt cô ấy bình tĩnh, nhẹ nhàng nói "Ừm" rồi rời đi. * Ăn xong cơm chiều, Trì Anh lười biếng ngáp một cái. Trời đã khuya, cũng sắp đến giờ đi ngủ thường ngày. Nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn không hề hay biết. Anh ngồi dựa vào tường, trông dáng vẻ không chút buồn ngủ. "Hay là anh đi ngủ đi... Cứ đưa tôi sang phòng bên cạnh là được. Yên tâm, tôi không khỏe đến thế đâu. Cho dù có biến thành zombie cũng không dễ dàng thoát ra được." Cố Trì ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nhìn cô. "Tôi không buồn ngủ, cũng không muốn ngủ." "Ồ." Trì Anh vươn vai: "Vậy tôi ngủ trước nhé?" "Xin lỗi." "Hả?" Trì Anh đang chuẩn bị đi ngủ chợt tỉnh lại. Khi cô hiểu vì sao anh lại xin lỗi thì nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu, tôi nói mọi chuyện sẽ không sao mà." Cô mỉm cười với Cố Trì. Nụ cười ấm áp động lòng người. . "Cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không trách anh." [Giá trị Thánh mẫu +1] Hệ thống cảm thấy Trì Anh lúc này giống như một Thánh mẫu chân chính, đỉnh đầu là vòng sáng, hiển nhiên vai ác rất thích dáng vẻ này. . Một lúc lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Cố Trì. "Cô... có chuyện gì muốn làm không?" Trì Anh hơi buồn cười, đây là muốn nghe cô nói di nguyện trước khi lâm chung à? Tất nhiên là thu thập giá trị Thánh mẫu, sau đó giải cứu thế giới!