Nhưng tất nhiên, những lời này không thể nói thành tiếng Cô suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy tôi muốn ăn thử chanh."
Cố Trì ngạc nhiên, vô thức hỏi: "Tại sao?"
Bởi vì...
Vì muốn thử chanh thôi.
Trì Anh chớp chớp mắt.
Trước khi hệ thống đưa cô vào thời không này, mỗi người trong nhóm người chơi đánh bại cô sẽ có người được chọn một phần thưởng bí mật bổ sung. Những người khác đều sẽ gợi ý "Chanh, chanh, chanh." trên giao diện công khai...
Cô luôn muốn nếm thử vị chanh, chỉ là có vẻ thứ này không có trong hệ thống.
[Đây là di nguyện của cô à?]
Quá qua loa rồi đó.
Hệ thống không khỏi phàn nàn.
Trì Anh: Thuận miệng nói vui vui vậy thôi.
Thấy cô hồi lâu không đáp lại, Cố Trì cũng không nghĩ nhiều nữa.
Anh giương môi giễu cợt.
Có vẻ như mong muốn này bây giờ anh cũng khó mà thực hiện được.
*
Sáng sớm hôm sau.
Trì Anh tỉnh dậy, cô mơ màng mở mắt. Thứ hiện ra trong mắt là một căn phòng trống vắng và Cố Trì đang ngồi dựa vào bức tường trong góc.
Đôi mắt anh mở to và có vẻ hơi xanh xao, nhưng anh không cảm thấy mệt mỏi. Chắc là cả đêm qua không ngủ.
Mục Vũ cũng ở đây, cô ấy đến vào đêm qua. Nhưng giờ cô ấy cũng dựa vào tường mà thiếp đi.
Khi vừa thấy cô tỉnh lại. Cố Trì tiến lại gần rồi nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc mới nói: "Không có gì bất thường."
Đúng lúc này, Tống Thi đột nhiên ôm một túi thuốc bước vào. Nhìn thấy Trì Anh vẫn bình an vô sự, cô ta không thể nói là mình có vui hay không. .
"Anh Cố, hôm nay chúng ta vẫn tiếp tục ở đây ạ?"
Cố Trì mím môi, nhìn Trì Anh xin lỗi nói: "Thi thể Trương Bân không thể cất giữ lâu được, hôm nay chúng ra phải lên đường."
Trì Anh khó hiểu hỏi: "Ý anh là sao? Chúng ta vẫn phải mang theo thi thể của anh ta đi sao?"
"Phải, hắn ta là zombie thủ lĩnh đầu tiên được loài người phát hiện cho đến nay. Vì thế hắn ta vô cùng quan trọng đối với việc nghiên cứu ."
"Lần này chúng ta phải đưa hắn ta và Lâm giáo sư về trụ sở."
Trì Anh gật đầu, tỏ ý tán thành.
"Tống Thi, tôi sẽ tiếp tục theo dõi cô ấy trước khi cô ấy biến dị. Giáo sư Lâm sẽ đi theo xe của các cô." Anh nói với Tống Thi.
"... Em hiểu rồi. Nhưng anh Cố, hôm nay là ngày thứ hai từ khi cô ấy nhiễm bệnh. Rất có thể..."
"Tôi biết, đừng lo lắng. Sẽ không sao đâu."
Sau khi khởi hành. Trì Anh ngồi ở ghế sau, Cố Trì ở bên cạnh quan sát.
Cô tựa lưng vào ghế, hai tay bị vặn ra phía sau, vòng kim loại của chiếc còng cộm lên eo cô.
Cô không nhịn được đề nghị: "Anh có thể còng tay tôi ra phía trước được không? Vòng kim loại phía sau đè lên eo tôi, rất khó chịu."
"Hoặc anh có thể trói tôi lại."
Hai tay tôi bị vặn ra sau lưng cả ngày, vô cùng khó chịu.
Lục Vân Phi đang lái xe nghe vậy liền nói: "Đội trưởng, tôi nghĩ cô ấy chưa có dấu hiệu của biến dị. Có thể để tay về phía trước rồi còng lại như cũ."
Cố Trì mím môi, cảm thấy có lỗi nói: "Được rồi, cúi xuống một chút."
Trì Anh lập tức làm theo.
Cổ tay của cô lộ ra. Cố Trì nhanh chóng mở còng tay, đưa tay cô về phía trước cơ thể. Anh khẽ cau mày, có chút kì lạ.
Thời gian biến đổi của hầu hết mọi người chỉ trong vòng nửa ngày. Đã một ngày qua đi, tại sao cô ấy không có chút dấu hiệu biến dị nào?
Nghĩ tới một khả năng nào đó, anh lắc đầu.
Xác suất là 1 trên 10. 000, sao có thể?...
Phải tới bốn đến năm ngày nữa mới rời khỏi trụ sở, sau khi Trì Anh nhiễm bệnh, Cố Trì hai đêm liền không ngủ, ở bên cạnh trông chừng cô.
Đến đêm thứ ba, anh vẫn là không chịu nổi.
Vì đêm nay ngủ ở ngoài nên Trì Anh một mình trong lều. Cô tốt bụng khuyên nhủ: "Hay anh cũng ngủ đi? Không thì đổi người khác đến trông chừng tôi cũng được?"
Cố Trì nhìn cô với vẻ mặt phức tạp. Tối nay hẳn là thời điểm cô sẽ biến dị. Không phải anh mong cô mau chóng biến dị, chỉ là không ngờ tới cô lại có thể sống sót đến ngày thứ ba.
Suy cho cùng, rất ít người có thể sống đến ngày thứ ba sau khi bị lây nhiễm virus. Hơn nữa, theo thống kê của tổ chức, người biến dị lâu ngày đều sẽ thức tỉnh thành dị năng giả.
Vốn Cố Trì muốn ở đây tiếp tục quan sát nhưng đã hai ngày không ngủ, đầu óc anh trở lên hỗn loạn . Các thành viên khác cũng ngủ không ngon vì lo lắng cho anh, họ luôn căng thẳng để mắt đến tình hình của anh.
Cuối cùng anh ấy cũng đã bỏ cuộc.
"Được rồi, tôi đổi cho Mục Vũ với Vân Phi."
Trì Anh gật đầu. ...
Ngày thứ năm sau khi Trì Anh nhiễm bệnh.
Cố Trì mặt không chút biểu cảm nhìn Trì Anh. Cô đã bị trói năm ngày, trong tay cầm một bát cơm lớn, miệng nhồm nhoàm cơm khô. Cuối cùng không khỏi chết lặng nghĩ...
Khả năng miễn dịch của cô gái này có phải quá tốt rồi không?