Chương 21: Anh... cho tôi mượn cái này được không?

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

"Theo sát tôi." Trì Anh kinh ngạc ngẩng đầu. Chị gái ngủ với cô sáng nay bất ngờ nói với cô rằng Cố Trì muốn đưa cô đi theo cùng. Lúc đó cô ngờ ngợ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng phản ứng vừa rồi của Cố Trì đã chứng thực lời nói đó... Nhưng sao anh lại thay đổi ý định lúc trước? Cố Trì nhìn gương mặt bất ngờ của cô, bình tĩnh nói: "Không muốn đi sao?" Cố Anh vừa ổn định lại tinh thần, lắc đầu lia lịa nói: "Tôi đi." Cố Trì nói "ừm" sau đó nhìn Mục Vũ và những người khác. "Mục Vũ, đưa giáo sư Lâm lên xe trước đi." "Được." Trì Anh không mang gì theo bên mình, cô chỉ đứng đó nhìn mọi người sắp xếp đồ đạc, Cố Trì đột nhiên nói: "Tôi sẽ dẫn cô đến khu an toàn cấp B, việc sau đó cô tự mà lo liệu." Biết anh đang nói chuyện với mình, Cố Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. "Nhưng cô với bọn tôi phải đến viện nghiên cứu của liên minh đã. Giáo sư Lâm cần phải về trụ sở trước." Cố Anh tiếp tục gật đầu. Dù bây giờ Cố Trì không dẫn cô theo thì cô cũng sẽ rời khỏi nơi này. Để tích lũy giá trị Thánh mẫu, chỉ ở lại đây thôi thì việc tích đủ điểm là bất khả thi, cô cần một số lượng người khổng lồ để có thể chạm tới mốc hai triệu điểm trong vỏn vẹn nửa năm. Khu an toàn cấp A và B với số dân đông đảo là lựa chọn tốt nhất của cô để có thể thu thập điểm thánh mẫu. Cố Trì thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, anh liền khoác ba lô lên, quay sang nói với Trì Anh: "Đi theo tôi." Trì Anh nghe thấy hiệu lệnh, đi theo đoàn người cho tới khi các thành viên khác trong đội leo lên thang rời khỏi khu vực an toàn, đầu cô đột nhiên nảy số ra điều gì đó, liền đưa tay kéo quần của Cố Trì vừa mới leo lên thang. "Cố Trì..." Cố Trì cúi đầu nhìn cô. "Anh... cho tôi mượn cái này được không?" Trì Anh dè dặt nói: "Tôi sẽ sớm trả lại cho anh, tôi thề!" Cô nhìn xung quanh và nói thì thầm rất khẽ. Sau khi nghe rõ cô muốn mượn gì, Cố Trì nhướng mày. ... Người sống sót ở cùng giáo sư Lâm tại căn cứ 36 tên là Trương Bân. Cả ông ấy và giáo sư Lâm đều sống ở căn cứ 36. Cố Trì nghĩ rằng hai người họ sẽ có nhiều điều để trao đổi nên đã bảo Trì Anh lên xe của Lâm Huân và để cô ở cùng Mục Vũ với Tống Thi . Ngồi trên chiếc ghế phụ lạ lẫm, Trì Anh vẫn không quên sự nghiệp đẽo thánh giá của mình, ngồi đẽo hăng say. Lâm Huân đang lái xe thấy vậy thì khóe môi giật giật. Mặc dù anh ta không thân thiết với cô gái mới này lắm nhưng anh đã từng thấy những hành vi kỳ lạ của cô. Mặc dù vậy, anh vẫn không khỏi cảm thấy cạn lời khi nhìn thấy những hành vi lạ thường như thế. Ngược lại Mục Vũ đã thấy chuyện như cơm bữa, mặt không biến sắc hỏi cô: "Này, cô cần đẽo bao nhiêu mới đủ?" Cô ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Những con zombie đó không còn là con người nữa, chúng chỉ khoác tấm da người thôi." Trì Anh nghe vậy thì lắc đầu. Cô chắp hai tay lại hướng lên cằm, bày tỏ lòng thành kính vô cùng. Thấy vậy, Mục Vũ khẽ thở dài. Thôi vậy, đành tùy ý cô thôi. * Đêm. Không phải lúc nào đoàn bọn họ cũng có thể tìm được một nơi thích hợp để nghỉ qua đêm. Giống như đêm nay chẳng hạn, họ đang gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan, họ đang ở trên một con đường hẻo lánh, bao quang toàn là cây cối và không thể tìm thấy bất kỳ nơi nào từng có người từng sinh sống. May mắn thay, việc này thỉnh thoảng vẫn xảy ra nên họ không phải là không có sự chuẩn bị từ trước. Mục Vũ lấy ra một cái lều xách tay từ nhà kho, Lâm Huân và Lục Vân Phi cùng nhau dựng lều, miễn cưỡng có thể che được mưa gió. Việc phân công lao động trong đội không cố định, ai rảnh rỗi thì người đó phụ trách nấu nướng. Lần này Cố Trì là người nấu bữa tối cho cả đoàn. Biết mình chỉ là phận ăn bám trong đoàn, Trì Anh biết ý phụ giúp chuẩn bị bữa tối. Nấu ăn ở bên ngoài thật là phiền phức, chưa kể còn là ở nơi hoang dã như thế này nữa Để thuận tiện, Cố Trì chỉ đơn giản hầm cơm với các thực phẩm ăn liền khác với nhau, thêm chút muối cho vừa ăn là xong. Cơm chín được lấy ra khỏi nồi, Trì Anh đưa cho Cố Trì một cái bát không, chờ anh múc từng muôi một vào bát rồi đưa cho cô, sau đó cô đứng dậy bưng ra cho mọi người. Giáo sư Lâm đã quen ăn gạo tinh khiết và ngũ cốc mịn ở phòng thí nghiệm nên ông ấy có một chút ác cả với loại thức ăn "kém chất lượng" này, nhưng may mà mấy ngày nay ông đã bị ép ăn cùng cả nhóm. Nên giờ ông ấy đã phần nào quen với việc đó. Nhưng nhìn thấy nồi cơm hấp lộn xộn kia, ông vẫn vẫn có chút lo lắng. Món này... Cổ họng giáo sư Lâm cứng đờ, ông nhìn Cố Trì với ánh mắt bất lực không thể nói nên lời. Vị quan chỉ huy này, sao anh ta không nghĩ đến việc thôi nấu ăn đi nhỉ? Ông ấy run tay, múc một thìa đầy cho vào miệng. Hử? Nó không quá tệ... Sắc mặt của giáo sư Lâm có vẻ hơi nghiêm trọng. Xong rồi. Có phải ông ấy bị mấy món ăn gần đây đầu độc rồi không? Thế mà cảm thấy thứ này không tệ... Trì Anh lần lượt đưa bát cơm cho từng người. Khi đến người cuối cùng, ngón tay cầm bát của cô hơi khựng lại. Cô ngước mắt lên nhìn Trương Bân đang mỉm cười cầm lấy bát. Ngón tay của anh ta lạnh lẽo quá. Nhưng mà, vào một ngày hè như thế này, kể cả vào ban đêm đi nữa thì nhiệt độ cơ thể cũng không thể giảm đến mức này chứ nhỉ? Trì Anh có chút nghi hoặc. Cô kìm nén cảm xúc kỳ lạ đang lóe lên trong lòng, sau đó liền quay người đi múc cơm cho mình.