Chương 20: Ai nói với cô là tôi sẽ đưa cô đi cùng?

Mạt Thế: Phản Diện Cứ Thích Giả Làm Thánh Mẫu

Sồ Sồ Cúc 14-01-2025 15:43:20

Trì Anh thấp giọng hỏi: "Ai là kẻ trộm?" "Là tên Báo Tử vừa mới lên tiếng, cũng là người đã gây chuyện với đội cô sáng nay. Hắn ta đã lén lấy ba cái bánh lương khô và ngũ cốc vào giữa đêm hai ngày trước, sắp ăn xong thì bị phát hiện." Người phụ nữ tóc xoăn nhẹ giọng nói. "Hừ, những thứ đó đủ cho vài người ăn trong một ngày." "Đánh rắm! Tôi..." Báo Tử đỏ mặt muốn phản bác. "Báo Tử, thôi đi. Thời buổi này ở đâu có bánh mì? Những người đó chắc chắn là đói bụng đến mơ màng rồi nói mớ thôi, hahahaha!" Đây là cho hắn ta một bậc thang. Người phụ nữ tóc xoăn thở phào nhẹ nhõm. Chuyện này được cho qua rồi. Cô ấy có chút buồn bã vỗ vỗ tã lót, đứa trẻ bên trong đã ngủ rồi. Hôm nay cô ấy có thể vượt qua được nhưng ngày mai thì sao? Chừng nào Báo Tử và những người khác còn kiểm soát được số vật tư được cung cấp, họ sẽ không có cách nào để sống sót... Cô ấy nhìn Trì Anh với ánh mắt lo lắng. * Ngày hôm sau. Cố Trì dậy sớm dọn dẹp. Anh lấy bàn chải đánh răng từ trong túi ra, bôi một ít kem đánh răng lên rồi chuẩn bị tìm chỗ rửa mặt. Ở tận thế, chỉ cần có năng lực đảm bảo một cuộc sống cơ bản, anh không định từ bỏ việc vệ sinh cá nhân như một người bình thường. Rửa mặt xong, anh liếc nhìn các thành viên trong đội vẫn đang ngủ, cũng không đánh thức họ. Trời vẫn còn tối nên xuất phát vào lúc này còn hơi sớm, tầm nhìn chưa đủ rõ ràng. Anh nhìn quanh khu an toàn. Xung quanh tòa nhà hình bán cầu có mấy cái thang, đi lên sẽ thấy mấy cái cửa sổ liên tiếp được đúc bằng gang ở bên ngoài. Cảm thấy buồn chán, Cố Trì đứng dậy. Anh tìm thấy chiếc thang gần nhất, trèo lên và mở cửa sổ để hít thở chút không khí. Hai chiếc xe của họ đậu bên dưới. Bầu trời vẫn tối tăm, mặt trăng mang theo tia sáng lạnh lẽo vẫn treo lơ lửng phía trên, không bị mây xung quanh che khuất, khiến nó trông cực kỳ tỏ tường. Cố Trì bất giác nghĩ đến Trì Anh. Sau khi nhận ra điều này, anh cau mày, cảm thấy có chút phiền lòng . Anh hít một hơi không khí trong lành, hưởng thụ màn sương ẩm ướt của buổi sáng sớm và cắn răng răng thuyết phục bản thân. Anh không thể bảo vệ tất cả mọi người chứ đừng nói đến việc cứu tất cả mọi người. Lộc cộc. Có người đến. Cố Trì quay lại, người leo lên thang, đứng phía sau anh - chính là một người phụ nữ của khu an toàn mà anh không quen biết. Người phụ nữ chỉnh lại mái tóc xoăn có phần lộn xộn của mình, nhìn anh và mím môi, như có điều muốn nói. "Các anh sẽ rời đi sao?" "Nếu rời đi, anh có thể đưa cô gái đó đi cùng được không?" Cố Trì giật mình không hiểu tại sao cô ấy lại đưa ra yêu cầu như vậy. Anh cụp mắt xuống và nói: "Xin lỗi, nhưng tôi không thể đưa cô ấy đi cùng được." "Cô ấy mạnh hơn anh nghĩ nhiều..." Người phụ nữ nói chắc chắn, nghĩ đến đồ ăn mà Trì Anh lấy ra ngày hôm qua. Cô đã chắc chắn rằng cô gái đó chính là dị năng giả trong lời đồn. "Xin lỗi." "Cho dù anh không thể đưa cô ấy đi cùng thì ít nhất cũng hãy đưa cô ấy đến khu an toàn cấp B..." Cô ấy có chút lo lắng: "Nếu cô gái đó ở lại đây, hậu quả là gì chắc anh rõ hơn tôi." Với khuôn mặt và dáng người như vậy, sớm muộn gì cũng bị những người đó nhớ thương. Cố Trì nắm chặt nắm đấm. Anh không nói gì, đi vòng qua người phụ nữ rồi đi thẳng xuống thang. "Đội trưởng!" Lục Vân Phi thấy hắn tới liền vui mừng kêu lên. Tiếng kêu này đã đánh thức một số người đàn ông ở khu phía đông. Bị đánh thức, có người thấp giọng chửi. Lục Vân Phi chỉ là quá vui, không khống chế được âm lượng, lúc này mới nói "Xin lỗi" với những người bị đánh thức Cố Trì cũng thắc mắc tại sao anh ta lại vui mừng như vậy, đến gần mới nhận ra phía sau Lục Vân Phi còn có một người nữa, bị chắn hơn nửa người. Trì Anh nhìn thấy anh, cong môi nói: "Chào buổi sáng." Cố Trì dừng lại. "... Chào buổi sáng." "Cố ca, anh thật sự muốn đưa cô ấy đi cùng sao?" Tống Thi đi đến từ bên cạnh, giọng điệu ôn hòa nhưng lại có chút không đồng ý. Cố Trì ngước mắt lên. "Cô nghe ai nói?" Tống Thi nhìn Trì Anh, ý tứ của cô ta rất rõ ràng. "Ai nói với cô là tôi sẽ đưa cô đi cùng?" Trì Anh có chút bối rối, cô cảm thấy giọng điệu của Cố Trì không đúng, nhưng cô chỉ có thể thành thật trả lời: "Cô gái ngủ với tôi... nói là anh gọi tôi." "Đội trưởng, có chuyện gì sao?" Lục Vân Phi nghi ngờ hỏi. "Chẳng lẽ người gọi cô ấy không phải là anh Cố sao?" Tống Thi suy đoán. Cố Trì không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm Trì Anh. Cô dường như vừa mới tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn anh, trong mắt đầy vẻ mờ mịt, nhưng nhanh chóng biến thành đã rõ. Nhưng khóe môi cong cong lại không hề thay đổi, trên mặt cũng không hề lộ ra bất kỳ thất vọng nào, chỉ là lặng lẽ tiếp nhận sự thật mình đã bị bỏ lại. Cố Trì bỗng nhiên có chút khó chịu, quay đầu đi. ... "Theo sát tôi."