Vương An Toàn cả người choáng váng, tiếp tục tự hỏi:
"Cũng quá kiên trì rồi! Đây là ghé thăm bao nhiêu lần vậy?"
Ngậm điếu thuốc trong miệng, Trình Trục trả lời tin nhắn trong Wechat:
"Đừng lộn xộn nữa, mới chụp được hai phần ba."
"Trục ca, cho tôi xem trước một vài tấm ảnh đi."
"Thần kinh, chưa Photoshop sao có thể gửi ra ngoài? Như vậy là không tôn trọng người mẫu."
Trình Trục không muốn gửi ảnh cho hắn, bắt đầu tự tăng giá trị.
Thông thường, những tấm ảnh của sản phẩm được Photoshop nhiều đến mức khiến cho người mẫu còn chẳng giống so với trong hình, để duy trì mỹ quan thì càng khác càng tốt. Đó cũng là yêu cầu mà các người mẫu đưa ra.
Sau khi tải những bức ảnh lên, Trình Trục sẽ gửi về lại cho Diệp Tử xem một chút, đây cũng là điều cô muốn. Bởi vì đối phương tự đề xuất mình trở thành người mẫu ảnh, nên giá cả so với những người mẫu QQ khác cũng rẻ hơn nhiều, cho nên Trình Trục cũng tận tình thỏa mãn. Chỉ cần không thêm tiền, hết thảy dễ thương lượng. Diệp Tử cũng có vốn liếng của mình, người mẫu QQ phổ thông cũng không chắc hơn được cô ta, rất có tiềm năng để hợp tác lâu dài. Sau khi trả lời xong các vấn đề của Vương An Toàn, Trình Trục bắt đầu kiểm tra những tin nhắn trên Wechat của mấy người khác. Người đầu tiên là mẹ của hắn, Hứa Vận, bà ấy hỏi hắn có muốn ăn tối ở nhà hàng hay không, nhưng vì lịch làm việc dày đặc, nên Trình Trục chỉ có thể từ chối.
Ngoài ra còn có Thẩm Minh Lãng đột nhiên gọi Mọi người trong group chat chỉ có năm người. Nhóm Wechat này có cái tên rất ngớ ngẩn "Tôi và các đệ đệ muội muội", ban đầu là do Thẩm Minh Lãng đặt cho vui, ai ngờ lại để vậy luôn, còn tự nhận là bản thân rất hài hước. Mà lý do hắn ta tag mọi người vào nhóm chat là vì, hắn sắp tổ chức sinh nhật, nên mời mọi người ngày mai cùng nhau ăn cơm, sau đó đi hát Karaoke. Thật ra thì hắn còn đi cả tăng ba tại hộp đêm, nhưng hắn ta định sẽ không dẫn theo em gái để đỡ bị hạn chế, cho nên hắn không đề cập. Kể từ lần tạm biệt trước, Trình Trục đã không gặp mặt hai vị nữ thần Thẩm Khanh Ninh và Lâm Lộc. Hiện tại hắn biết mình không có tư cách gì để có thể bắt chuyện với hai người họ, trừ phi có thời cơ. Bây giờ hắn đang đợi Thẩm Minh Lãng, người con của tiệc tùng này phát huy tác dụng. Chỉ là không ngờ thời gian "C D làm lạnh" của công cụ này ngắn thế, mới có vài ngày đã lại bắt đầu xuất chiêu.
"Thẩm ca cũng thật hữu dụng."
Trình Trục lộ ra biểu cảm nham hiểm, sau khi biết được tin Lâm Lộc cũng đến, hắn liền lập tức đồng ý, còn để lại lời nhắn trong nhóm chat rằng ngày mai mình chắc chắn sẽ có mặt. Sau khi bóp tắt tàn thuốc, Trình Trục đi vào, thấy được cảnh Diệp Tử một lúc xoa bóp đùi, một lúc lại bóp eo.
Hắn nhướng mày hỏi:
"Có cần nam kỹ thuật viên không?"
Diệp Tử lúc này đang mặc váy mẹ kế:
"Được, tôi mệt sắp chết rồi."
Ông chủ Trình không buông tha cơ hội hút máu nào:
"Thu phí nhé, trừ vào tiền chụp."
Diệp Tử cũng cạn lời:
"Ông chủ, cậu một chút thương hoa tiếc ngọc cũng không hiểu, quá ngược đãi nhân viên."
"Là ai trong lúc tán gẫu, nói với ta mình có chút máu M?"
Trình Trục nhìn cô ta rồi nói tiếp:
"Tôi không thương hoa tiếc ngọc, tôi ngược cô, vậy thì cô phải thấy thích thú mới đúng chứ?"
"Đó là bởi vì tôi mỗi ngày đều đang làm sàn đêm, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, đều không muốn làm nữa, nhưng ngày thứ hai vẫn kiên trì không nghỉ, nên mới nói như thế với cậu! Cậu không kết hợp tình cảnh, hoàn toàn không hiểu ta nói gì!"
Diệp Tử bắt đầu giảo biện:
"Đây là tự cậu ngộ nhận!"
Trình Trục mỉm cười, ba hoa nói:
"Chậc, tiếc quá, tôi quả thực rất thích những người máu M."
"Ồ" Diệp Tử thốt lên một cách sượng trân, ánh mắt khẽ động, mười ngón tay nắm chặt. Cô tin lời này là thật.