Chương 82: Đây là một loại xâm lấn

Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không?

Ấu nhi viên nhất bả thủ 19-12-2024 09:07:40

Con lợn bông trong tay Thành Trục quả thực có chút đáng yêu. Trông nó ngốc nghếch, thân thể mập mạp, cảm giác bóp trong tay cũng không tệ, biểu cảm lại vô cùng hèn hạ. Rất rõ ràng, khu city games này cũng coi như có chút lương tâm, chí ít thì chất lượng thú bông trong máy cũng không tệ, mặc dù máy móc cài đặt rất thái quá, kẹp gắp thú cực kì lỏng lẻo, đây chính là muốn lừa người kiếm tiền. Tiểu Dữu tử là đứa nhỏ hiểu chuyện, nghe ca ca nói muốn đưa con lợn con này cho tỷ tỷ, cô liền lập tức gật đầu đồng ý. Điều này làm cho Trình Trục rất hài lòng, nghĩ rằng đợi lát nữa sẽ giúp con bé bắt một con heo nhỏ khác. Lâm Lộc nhìn Trình Trục, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, nàng không nghĩ tới Trình Trục lại lợi hại như vậy, dễ dàng gắp được. Càng không nghĩ tới hắn sẽ đưa nó cho mình. Nhưng mà, lời hắn nói thật sự quá khó nghe, Lâm Lộc nghe xong liền cảm thấy tức giận. "Cái gì gọi là mình quá vô dụng, cái gì gọi là chị ngu ngốc! A! Trình Trục, cậu làm tôi tức chết mất!" Lâm Lộc hô to trong lòng. Chỉ trách nàng mới vừa rồi chết sống vẫn không bắt được con thú bông nào, lúc trước còn nói quá nhiều, bây giờ có phần mất mặt, hiện tại chính là càng xấu hổ và phẫn nộ. Cũng may Tiểu Dữu tử quả thực là một trợ thủ không tệ, cô bé ở bên cạnh bảo vệ Tiểu Lộc tỷ tỷ của mình, bĩu môi nói: "Anh nói lung tung, chị Tiểu Lộc không phải ngốc nghếch!" Lâm Lộc nghe vậy, trong nháy mắt đã không còn tức giận, nhưng vẫn hừ một tiếng. Cô giật lấy chú heo nhỏ mà Trình Trục đưa cho cô, sau đó đưa cho Tiểu Dữu Tử nói: "Vẫn là em đáng yêu nhất, heo nhỏ sẽ đưa cho em, chị không muốn." Không ngờ tiểu nha đầu lại lắc đầu, hai bím tóc nhỏ đều lắc lư theo, khoát tay nói: "Ca ca và mẹ đều đã nói, đồ vật đã hứa cho đi không thể nhận lại." "Ồ, như vậy à?" Lâm Lộc gật gật đầu, sờ sờ cái đầu nhỏ của nàng: "Vậy chị đành bất đắc dĩ nhận lấy!" Nói xong, nàng còn trừng mắt liếc nhìn Trình Trục một cái, rồi đưa tay đấm nhỏ của mình lên, hung hăng đấm hai cái lên người "Tiểu Trư Công Tử", mượn chuyện này cho hả giận với Trình Trục. Cô ta hoàn toàn không biết rằng tất cả tâm tình lên xuống biến chuyển kia, đều bị Trình Trục nắm bắt. Đúng như cô nói, hắn đang dùng con thú bông heo nhỏ này để chế nhạo cô, chế nhạo cô là "một con gà", đương nhiên không có vẻ thực sự muốn tặng con heo nhỏ cho cô, cảm giác nịnh nọt quá mức. Nhưng mặc kệ nói thế nào, trong nhà của cô cứ như vậy xuất hiện vật mà hắn đưa cho cô. ! đây là một loại xâm lấn! Tiếp sau đó, Trình Trục vẫn như cũ, đi theo sau Lâm Lộc và em gái. Nếu nàng trùng hợp bắt được một con thú bông nào, Trình Trục cũng không để tâm tới mà lướt qua. Nhưng chỉ cần cô không bắt được, hắn lập tức sẽ tiến lên, trước mặt nàng thể hiện "thần uy", điên cuồng thu hoạch món đồ chơi thú bông! Nhưng tất cả những con thú hắn gắp được đều không đưa Lâm Lộc nữa, mà tất cả đều cho em gái bảo bối của mình. Về phần Thẩm Minh Lãng và Giang Vãn Châu , hai người vừa vào city games đã đi chơi King of Fighters, đánh đến quên cả trời đất, hoàn toàn không để ý bên này. Ngược lại Thẩm Khanh Ninh không biết tung tích, biến mất khỏi phạm vi tầm mắt của mọi người. Lâm Lộc đoán nàng là một mình hành động, bởi vì trên đường cô ấy nói rằng máy gắp thú quá trẻ con. Thời gian cứ thế trôi qua, cuối cùng Trình Trục nhìn thấy Tiểu Dữu tử chuẩn bị cử động, muốn tự mình vận hành máy gắp thú, liền bế cô bé lên để cô bé tự mình bắt lấy. Lâm Lộc đứng ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn sắp dán cả vào mặt kính máy gắp thú, vẻ mặt nghiêm túc ra chỉ thị, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại, có chút căng thẳng: "Móc sang bên trái một chút, Đúng vậy, tiểu Dữu Tử, tiến lên phía trước một chút, được rồi! Đây rồi! bắt lấy, bắt lấy!" Bất cứ một người qua đường nào nhìn bên cạnh, đều sẽ cảm thấy đây là một đôi tình nhân nhỏ đang dẫn em gái chơi đùa trong city games. Trình Trục thấy cô và em gái gần như dán mình vào tấm kính, khu vực "to lớn đáng sợ" bên cạnh ống tay áo ngắn đều sắp đụng tới máy móc rồi, giỏi lắm, Đến lúc đó còn không đè ép được, hay là bóp một phát?"Cô làm gì vậy, định hôn máy gắp thú sao ? Để chúc phúc à?" Hắn tức giận nói."Chúc phúc cái đầu cậu!" Lúc này chơi đã được một đoạn thời gian, Trình Trục nghĩ đến em gái cũng đã khát nước, liền nói với Lâm Lộc: "Cô Dẫn con bé chơi thêm một lát, tôi đi mua nước cho hai người." "Đi đi, em gái cậu cứ để tôi trông!" Thiếu nữ giọng nói sang sảng. Bên cạnh city games, có máy bán hàng tự động, Trình Trục rảo bước đi về phía bên đó. Tuy nhiên, ở một góc khuất, hắn thấy Thẩm Khanh Ninh đang đứng trước một chiếc máy nhỏ, chăm chú vận hành cần điều khiển để lấy móc khóa. Loại máy móc này thật ra tính chất không khác mấy so với máy gắp thú, chỉ là máy nhỏ hơn, móc gắp cũng nhỏ hơn, bên trong thay vì là thú nhồi bông thì thay bằng móc khóa nhân vật hoạt hình. Trình Trục đứng ở cách đó không xa tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy nàng đã thất bại một lần, trên mặt còn hiện ra thần sắc ảo não. Khuôn mặt vốn vô cùng thanh lãnh giờ phút này cũng tươi tỉnh hơn một chút. Cô hơi mím môi đỏ hồng của mình, lại nhét tiền vào bên trong, động tác có chút dùng sức, rõ ràng đã thất bại rất nhiều lần, trong miệng còn nhỏ giọng nói gì đó, hắn đứng quá xa cũng nghe không rõ. Lúc này, móc câu đã trở nên chặt hơn, đã thành công chụp được một cái chìa khóa hình Pikachu. Thiếu nữ băng lãnh nâng cánh tay trắng như tuyết của mình lên, làm động tác hưng phấn "yes", các ngón chân của cả hai bàn chân không khỏi nhấc lên một chút, rồi nhanh chóng thả xuống, lặp lại điều này nhiều lần. Cô nàng ngồi xổm xuống, tháo nút cài then chốt của nó xuống, nhặt chiếc móc khóa mà nàng gắp được. Nhìn từ xa, dáng người đang cúi mình quả thực rất bắt mắt, đặc biệt là nhìn từ bên cạnh, đôi chân dài hoàn hảo với tỷ lệ đáng kinh ngạc. Đôi chân này mà mang tất mỏng thì mấy ai có thể chống cự được... Thẩm Khanh Ninh lấy chìa khoá ra, còn dùng hai ngón tay nhấc nó lên cao, đặt ở trước mắt thưởng thức cẩn thận một phen, trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt, phảng phất còn mang theo một tia đắc ý nhỏ. Thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng cứ như vậy trở nên sống động hơn vài phần. Trình Trục thấy nàng lập tức sẽ quay người, điềm nhiên như không có việc gì tiến về phía trước, tiếp tục đi về phía máy bán hàng tự động. Sau khi Thẩm Khanh Ninh quay người lại, thấy được bóng dáng Trình Trục đầu tiên. Nụ cười trên mặt nàng trong khoảnh khắc liền thu liễm, khôi phục cao lãnh thường ngày, nhanh chóng rời khỏi nơi này. Sau khi mua xong nước, Trình Trục cũng không trực tiếp đi tìm Lâm Lộc và Tiểu Dữu tử, mà nhướng mày, trong lòng vừa động, bước nhanh đến cỗ máy mà Thẩm Khanh Ninh vừa thao tác. Giờ phút này, vừa vặn có một đôi tình lữ nhỏ bắt ba lượt cũng chưa bắt được, thất vọng rời đi, Trình Trục nhếch miệng cười một tiếng, bắt đầu ra tay một cách thuần thục. Hắn vừa nhấn nút, vừa chửi thầm: "Con mẹ nó, còn khó hơn cả máy gắp thú trong city games, muốn kiếm tiền đúng không?" "Tiểu nam sinh vừa rồi mang bạn gái đến bắt chìa khóa, thế mà bắt ba lượt thì từ bỏ, cũng không biết làm giúp mình bao nhiêu lần, vẫn là tình yêu quá nông cạn." Mục tiêu của hắn chỉ có một, cũng là chìa khóa hình Pikachu! Trình Trục phải bắt đến năm lần, mới bắt được "con chuột da vàng chỉ biết bắn điện" kia. Hắn nhét móc khóa hình Pikachu vào trong túi cất kỹ, sau đó mới thản nhiên ôm mấy bình nước suối khoáng, đi vào bên trong.