Trong phòng, Lâm Lộc liên tục đung đưa chân ngọc đang mang dép của mình , nâng lên rồi lại hạ xuống, giẫm lên sàn nhà bằng gỗ.
Cô nhìn cuốn sổ ghi chép mở trên bàn, vừa thấy cái tên Trình Trục, trong lòng bỗng có một cảm giác kỳ lạ.
"Hay là xóa tên hắn nhỉ?"
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, thôi cứ để vậy đi"Bạn bè với nhau, thoải mái một chút cũng không sao. Không dám viết tên mới chứng tỏ trong lòng mình có ý gì đó, hừ!"
Lâm Lộc nghĩ thầm trong đầu.
Nói mới nhớ, chính cô là người đã chủ động mời Trình Trục chơi game. Nhưng không ngờ trình độ hai người ngang nhau, đều là gà mờ. Dù vậy cô cũng không khó chịu, cứ nghĩ tới việc hai tân binh xỉa xói nhau thì cô cảm thấy rất buồn cười.
Hơn nữa, hôm nay cô đã học được một từ vựng mới. Trong một ván game, cô thực hiện động tác tốc biến thất bại, không né được skill, cuối cùng chết mất. Không ngờ Trình Trục phát hiện cô đã chết, hắn bỗng la lên rằng cô đang cấp tốc chuyển mộ. Lâm Lộc tức giận đến phát điên, bây giờ nhớ lại, lúc đó thật vui.
Thiếu nữ lồng tiếng mỉm cười, đóng cuốn sổ ghi chép lại rồi cất vào ngăn kéo. Kể từ khi bà qua đời, cô vẫn tiếp tục thói quen này. Lý do là vì cô từng nhìn thấy một câu: Tạm dừng thời gian là một kỹ năng của thần, chụp ảnh và ghi âm chính là học trộm kỹ năng của thần. Khi nhìn thấy câu nói này, cô bỗng cảm thấy rất hối hận, cô không có nhiều ảnh chụp cùng với bà ngoại của mình. Sau đó, Lâm Lộc bắt đầu tích cực ghi chép lại cuộc đời mình.
Điều này có nghĩa là cái chết của bà ngoại đã làm thay đổi một số thói quen sinh hoạt của Lâm Lộc, ảnh hưởng đến từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô.
- Sự ra đi của người thân không phải là cơn mưa rào nhất thời, mà là cơn mưa phùn cả đời.
Nhắc tới Thẩm Khanh Ninh, cô không phải là người thích chụp ảnh hay quay phim, ban đầu khi Lâm Lộc muốn chụp ảnh chung, cô sẽ cảm thấy khó chịu. Sau này dần dần hiểu được suy nghĩ của Lâm Lộc, cô nàng lạnh lùng bắt đầu trở nên hợp tác hơn.
Khi cuộc gọi thoại kết thúc, lúc này Thẩm Thanh Ninh đang làm gì? Cô nàng lạnh lùng này đã sững sờ mất nửa phút. Sau đó, cô nhấc điện thoại di động lên, gửi tin nhắn WeChat vào group gia đình cùng thế hệ của mình. Nhóm WeChat gồm có Thẩm Minh Lãng, Giang Vãn Châu và một người biểu ca. Thẩm Thanh Ninh:
"Mọi người có thấy giữa Trình Trục và Lâm Lộc có chuyện gì đó không?"
Trong nhóm này, chỉ có biểu ca là không ở Hàng Châu mà lại làm việc ở thủ đô nên không đến dự sinh nhật của Thẩm Minh Lãng, nhưng hắn ta là người hoạt động tích cực nhất trong group. Đại biểu ca:
"Lâm Lộc? Là em gái ngọt ngào làm diễn viên lồng tiếng, bạn khuê mật của em đó hả?"
Thẩm Minh Lãng:
"Có vấn đề gì cơ?"
Giang Vãn Châu:
"Tôi cũng cảm thấy có vấn đề."
Đại biểu ca:
"À khoan đã, Trình Trục là ai? Lần trước không ai chịu nói cho ta biết."
Thẩm Minh Lãng:
"Cậu nói vậy tôi mới để ý gần đây bọn họ rất ít nói chuyện trong group."
Giang Vãn Châu:
"Ngu ngốc, đây chỉ là mặt ngoài thôi hiểu chưa?"
Đại biểu ca:
"Cái gì? Mấy người còn lập group chat khác sau lưng tôi!?"
Thẩm Khanh Ninh:
"Tôi thấy Lâm Lộc có vẻ rất thích chơi với hắn."
Thẩm Minh Lãng:
"Thế thì có gì mà lạ, tôi cũng thích chơi với biểu đệ mà!"
Đại ca:
"Còn không ai chịu để ý tới ta, ta sẽ out nhóm!"
Giang Vãn Châu:
"Không không không, Thẩm Minh Lãng, tên ngu ngốc này, anh không hiểu!"
Thẩm Minh Lãng:
"Ông đây không hiểu cái gì? Hiểu Lâm Lộc hay hiểu Trình Trục?"
Đại ca:
"Khoan đã! Trình Trục là ai vậy!"
Trong nhóm gia đình bốn người, Thẩm Khanh Ninh do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cô không nói tiếp về vấn đề này, cũng không thể nói là mình cứ có cảm giác Lộc Lộc thích Trình Trục được đúng không? Giang Vãn Châu nhớ lại câu nói gây chấn động của Trình Trục "Dù là chị họ của cậu thì tôi cũng tán."
Hắn ta lựa chọn im lặng. Thẩm Minh Lãng dùng giọng điệu của người từng trải nói:
"Ôi dào, Tiểu Lộc đẹp như vậy, lại có giọng nói hay nữa, trai trẻ chú ý tới nàng cũng là chuyện bình thường thôi."
"Nhưng mà ông đây giỏi giang như vậy còn không có duyên phận với Tiểu Lộc, Trình Trục tuổi gì."
"Nếu hắn tán được Lâm Lộc, ông đây sẽ giặt quần lót cho hắn một năm!"
"Hắn sẽ tán được nhanh thôi."
"An ổn làm bạn không tốt hơn à, mọi người chơi chung với nhau rất vui vẻ còn gì?"
Hiển nhiên là lúc nói câu "Mọi người chơi chung", hắn ta đã quên mất đại biểu ca đang ở thủ đô xa xôi. Lúc này, đại biểu ca trong nhóm lại tiếp tục gửi một tin nhắn bất lực:
"Không ai quan tâm ta, ta là cái gì trong group này chứ?"
Buổi tối, Trình Trục ăn cơm xong bèn dắt Tiểu Dữu Tử đi dạo bên ngoài tiệm cơm. Nói là đi dạo nhưng thật ra là hắn tính đi xem siêu thị nhỏ trong thành phố đã sang nhượng hay chưa. Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ, thong thả đi tản bộ. Đôi chân ngắn của Tiểu Dữu Tử hiển nhiên không bước kịp với chân dài của hắn. Thời tiết mùa hè tháng tám oi bức, nắm tay như thế này rất dễ đổ mồ hôi. Mỗi lần Tiểu Dữu Tử cảm thấy tay mình ướt át, liền lau tay lên váy nhỏ, lau khô tay xong lại nhét bàn tay nhỏ nhắn của mình vào bàn tay to lớn của Trình Trục. Lúc đi ngang qua một quán trà sữa, Trình Dữu quay đầu nhìn liên tục nhưng vẫn không nói câu nào. Cô bé là kiểu người sẽ không chủ động đòi hỏi, cũng không ồn ào gây rối như những đứa trẻ khác, trong khi những đứa bé khác sẽ đòi đồ này, đồ kia, nếu người lớn không cho thì khóc lóc om sòm trên đường phố, thậm chí còn lăn lộn trên đất. Trình Trục dừng lại, cúi đầu hỏi:
"Muốn uống không?"
Tiểu Dữu Tử không trả lời trực tiếp mà thận trọng hỏi:
"Anh có tiền không?"
Trình Trục bị em gái chọc cười, sau khi cười nói:
"Gần đây anh kiếm được ít tiền."
Con người thật kỳ lạ, khi nói chuyện với những đứa bé đáng yêu, họ sẽ không kiềm chế được mà đổi sang giọng điệu dễ thương. Trình Trục là một trường hợp điển hình:
"Ngày đầu tiên của thử thách không chửi thề!"
"Bắt Mẹ nó, đầu!"
Trước mặt Tiểu Dữu Tử, hắn sẽ đi nhẹ nói khẽ cười duyên. Tiểu Dữu Tử ngẩng đầu nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt to, hai bím tóc xõa ra sau, ngẩng đầu lên nói:
"Vậy thỉnh thoảng chúng ta uống một ly đi!"
Vì mẹ Hứa Vận quản rất nghiêm trong vấn đề ăn vặt và uống trà sữa của con gái nên thỉnh thoảng cô bé mới được ăn vặt và uống trà sữa một chút. Vì chuyện này mà con bé đã học được từ ngữ "thỉnh thoảng". Dù sao thì có ăn uống nhiều hay không, cứ niệm:
"Thỉnh thoảng em mới ăn vặt" trước khi ăn uống là được. Trình Trục dẫn em gái đi chọn món, hắn bế cô bé lên để cô tự chọn. . Cô gái nhỏ nhìn hồi lâu, cuối cùng ngập ngừng hỏi:
"Chị ơi, trà sữa nào rẻ nhất ạ?"
"À còn nữa, em chỉ uống ngọt được thôi, em không uống chua đâu."
Trình Trục cảm thấy buồn cười, nói:
"Không cần phải vậy đâu."
Hắn gọi một ly trà sữa hương vị em gái thích nhất, còn cố tình thêm thạch dừa, cô bé không thích ăn trân châu nhưng lại rất thích thạch dừa. Sau khi Trình Trục trả tiền, trong lúc chờ trà sữa, hắn chụp ảnh Tiểu Dữu Tử lại, rồi gửi vào trong group chat, còn tag cả Giang Vãn Châu."Không phải cậu muốn nhận muội muội nuôi à, Tiểu Dữu Tử muốn uống trà sữa, cậu có tỏ thành ý gì không?"
Vài giây sau, Giang Vãn Châu gửi một bao lì xì đỏ vào group chat cho Trình Trục. Tiền lì xì cũng khá nhiều, đủ để mua hai ly trà sữa, chắc ý của hắn ta là muốn mời Trình Trục một ly."Chân thành quá, tôi cảm động chết mất" Lâm Lộc nhảy ra nói:
"Quao, em gái dễ thương quá đi à!"
Trình Trục trả lời:
"Em gái gì cơ? Không biết lễ phép gì cả, phải gọi là sư cô !"
Thẩm Minh Lãng rất tích cực đề cập đến chủ đề này, nhảy ra nói:
"Lúc nhỏ Ninh Ninh cũng đáng yêu, tiếc là lớn lên lại không đáng yêu chút nào."
Thật ra Thẩm Khanh Ninh có đọc WeChat nhưng không thèm nói chuyện với hắn ta. Sau khi trà sữa làm xong, Tiểu Dữu Tử dùng giọng trẻ con nói với nhân viên bán hàng:
"Cảm ơn chị."
Trình Trục nghiêm mặt nói:
"Anh trả tiền mà, em cũng phải cám ơn anh nữa."
"Cảm ơn anh."
Trình Dữu nói. Về phần Giang Vãn Châu, Trình Trục không nhắc tới hắn ta. Có trà sữa uống, tốc độ đi bộ của Tiểu Dữu Tử trở nên nhanh hơn nhiều. Không lâu sau, hai người đến siêu thị nhỏ. Hôm kia Trình Trục tới đây, thông báo sang nhượng còn chưa dán lên nhưng hôm nay đã thấy dán."Về thôi."
Hắn đi vào mua chai nước rồi nói với em gái. Lúc gần về tới tiệm cơm, hai anh em ăn ý không vào nhà ngay mà ngồi xuống một góc gần đó, đợi Trình Dữu dùng hai tay ôm ly trà sữa uống xong rồi mới bước vào tiệm cơm. Lúc này, tình cờ có một bàn vừa ăn xong nên Trình Trục đi phụ mẹ dọn bàn. Trong lúc thu dọn đồ đạc, hắn thản nhiên kể lại những gì mình đã thấy. Hắn giả vờ kể như chuyện thường ngày, nói rằng lần trước mình đi siêu thị mua đồ gặp một cô gái và một ông già tới gây chuyện, lý do là cô gái đó đã phá thai vì ông chủ siêu thị... Trình Trục kể chuyện như đang diễn tấu nói, còn thêm yếu tố hài hước vào câu chuyện nữa. Hứa Vận tức giận liếc hắn một cái, nói:
"Con thật lắm chuyện, cũng không biết là giống ai!"
Bà không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ việc siêu thị sang nhượng, dự định buổi tối về nhà sẽ nói chuyện với lão Trình. Trình Trục vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Dữu Tử đang nghe rất nghiêm túc. Hắn biết em gái mình không hiểu, nhưng trong mắt cô bé ấy, siêu thị là nơi cực kỳ vip pro, có thể mua đồ ăn vặt và rất nhiều thứ trên đời này, sánh ngang tầm với quán trà sữa, cho nên dù nghe không hiểu thì vẫn cố gắng nghe.
Trình Trục suy nghĩ một chút, hỏi:
"Lớn lên Tiểu Dữu Tử muốn mở cửa hàng gì?"
cô gái nhỏ do dự vô cùng, cuối cùng đưa ra lựa chọn giữa siêu thị và quán trà sữa, nói:
"Quán trà sữa!"
Trình Trục nhẹ nhàng vỗ đầu em gái, ngạo mạn hò hét lên trước mặt mẹ:
"Được đấy, chờ anh kiếm ra tiền sẽ cho em quản lý tiệm!"
Hứa Vận không để tâm tới câu này, bà chỉ mỉm cười nhìn con trai rồi nói:
"Xem cái nết của mình kìa."
Ngược lại, Tiểu Dữu Tử vẻ mặt mong đợi nói:
"Vậy chúng ta ngoéo tay nhé?"
"Ừ."
Trình Trục mỉm cười đưa tay ra. Vừa lúc lão Trình không bận nấu ăn, ông cầm một chén đậu xanh ướp đá đi ra từ phòng bếp. Hứa Vận lập tức nói:
"Lão Trình, con trai ông vừa mới khoe khoang sau này sẽ mở quán trà sữa cho con gái ông đó."
Trình Trục nghe xong thì nhướng mày, nghẹn họng nói:
"Mẹ nói tào lao, con không có nói sẽ mở tiệm cho em ấy nha."