Lão Trình bước ra khỏi phòng, Hứa Vận lập tức tiến đến.
"Có phải như tôi nói, rất đẹp đúng không?"
Hứa Vận nói.
"So với lúc bà tuổi còn trẻ vẫn kém một chút."
Lão Trình không bỏ qua bất cứ cơ hội nào lấy lòng vợ.
"Xì, nói quá thì chẳng có ý nghĩa gì."
Hứa Vận tức giận nói.
Hai người suy đoán, Trình Trục biết những bằng hữu này, có thể có quan hệ với Giang Vãn Châu.
Trình Trục tính tình có chút hoang dã, người cũng có phần hồn nhiên, điểm này thì cha mẹ cũng biết.
Nhưng cũng bởi vì tính cách của hắn như vậy, ngược lại hai người đối với hắn yên tâm hơn một chút.
Trong mắt hai lão nhân, nếu tiềm lực kinh tế chênh lệch quá nhiều, bằng hữu cũng thường rất khó cùng đi chơi. Đối với rất nhiều phụ huynh mà nói, mình chỉ là gia đình bình thường, con cái đột nhiên quen biết một đám phú nhị đại, ra ngoài ăn cơm cũng mở ba cỗ xe, kỳ thật phản ứng đầu tiên là có chút lo lắng. Đồng thời, có thể cha mẹ cũng sẽ sinh ra cảm xúc không tự tin. Bọn họ sẽ đem bản thân mình so sánh với cha mẹ của những người này, có người thậm chí còn cảm thấy thiếu sót với con trẻ.
Tuy nhiên, Trình Trục từ nhỏ đến lớn luôn đeo một khuôn mặt học sinh giỏi, bề ngoài có chút côn đồ, nhưng quả thật chưa từng làm cái gì khiến cha mẹ cảm thấy đau đầu.
Lão Trình và Hứa Vận vẫn tương đối yên tâm với hắn. Vì vậy, một người thì trở về phòng bếp xào rau, một người thì về lại quầy thu ngân tiếp tục tính toán sổ sách. Nhưng, hai người bọn họ trước đó nghi ngờ Trình Trục đang yêu đương, bây giờ lại khó hiểu, không biết vì sao lại không nghĩ theo hướng này. Trong phòng, Trình Dữu vốn là làm bài tập của mình. Bây giờ náo nhiệt như vậy, tất nhiên là không làm được nữa rồi. Ngược lại Lâm Lộc và Thẩm Khanh một trái một phải kẹp cô bé ở giữa, rất tò mò bạn nhỏ nhà trẻ có thể có bài tập gì.
"Lúc đó chúng tôi học ở nhà trẻ có học không?"
Lâm Lộc hỏi."Không nhớ rõ được."
Thẩm Khanh Ninh trả lời. Trình trục nhìn các cô, nói:
"Mấy loại bài tập hè này có làm hay không cũng được, không sao cả, nhà trẻ không có yêu cầu cưỡng chế gì."
"Chính là bản thân con bé cũng rất thích học tập."
Trình Trục dở khóc dở cười. Trên thực tế, quả thật có một số đứa trẻ tuổi tương đối nhỏ, yêu thích học tất cả, sau đó lại lớn thêm vài tuổi nữa, phần nhiệt tình này lại đột nhiên biến mất. Trình Dữu nghe được anh trai khen mình thích học tập, con bé còn yên lặng thẳng lưng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, giống như được khen ngợi. Giang Vãng Châu ở một bên vừa ăn dưa vàng vừa nói:
"Bạn nhỏ, nói với Tiểu Giang anh trai, hôm nay em làm bài tập gì, anh dạy em, khẳng định so với anh trai em còn lợi hại hơn."
"Không có khả năng!"
Trình Trục lập tức phản bác. Giang Vãng Châu ngược lại chẳng hề tức giận, cười nói:
"Sao lại không thể được, tôi dạy con nít rất lợi hại."
Trình Trục nghe vậy, cũng không có xen vào. Vì hắn biết Giang Vãn Châu rất lợi hại trong phương diện này, dù sao Tiểu Giang cũng là một người tương đối lợi hại, là khách hàng thường của viện phúc lợi, có thể đánh lộn một khoảng với rất nhiều trẻ con của viện phúc lợi. Ở kiếp trước, Trình Trục cảm thấy chuyện lớn lao nhất mà tên này làm chính là quyên góp tiền tự kiếm được cho một trường tiểu học. Một khắc này, Trình Trục cảm thấy con hàng này có chút dáng vẻ bá đạo tổng tài. Lâm Lộc cũng tò mò hỏi:
"Em gái, nói cho chị, nhiệm vụ hôm nay của em là gì vậy?"
Trình Dữu mở miệng:
"Cô giáo nói chúng em ở trong lớp đọc ba bài thơ, thơ gì cũng được."
Trong phòng khách, lập tức náo nhiệt hẳn lên. Gì chứ mấy loại thơ, ai mà không có sẵn mấy bài? Huống chi bây giờ là "tiểu bằng hữu" chỉ mới học mầm non, khẳng định phải chọn mấy bài thơ đơn giản, chỉ cần không phải mù văn chương, trong bụng ai cũng có hàng. Trong khoảng thời gian ngắn, gian phòng đều líu ríu, Trình Trục nghe mà đau đầu. Không có biện pháp, tập hợp đủ Giang Vãn Châu, Thẩm Minh Lãng, Lâm Lộc , ba đại tăng động, muốn không ầm ĩ cũng khó. Giang Vãn Châu ở bên này liền ầm ĩ: 'Ngỗng ngỗng ngỗng".
Lâm Lộc vì muốn thu hút sự chú ý của "bạn nhỏ", phát động thiên phú kỹ năng của mình, thế mà ở một bên... Học ngỗng kêu á? Thẩm Minh Lãng ở bên cạnh lớn tiếng phản bác, y cảm thấy rước tiên nên học Tĩnh Dạ Tứ , chứ không phải là "Nga Nga Nga".
Lý do của hắn rất hiếm thấy, bởi vì hắn nhìn thấy thực đơn được chuyển tới ở quán ăn có "ngỗng nước mặn".
Não có vấn đề hết rồi à! Thẩm Khanh Ninh ở một bên nghe ba người bảo ầm ĩ, chỉ cảm thấy bọn họ thật sự rất ồn ào.
Trình Dữu trong chốc lát nhìn xem cái này, một hồi nhìn xem cái kia, có chút không hấp thu được tin tức của ba loại kỳ lạ cùng truyền đến. Đương nhiên, sức chú ý chủ yếu của cô kỳ thực vẫn là bị Lâm Lộc học tiếng ngỗng kêu hấp dẫn."Bút chì tiểu bằng hữu" chẳng những không cảm thấy nàng quá ngu ngốc, trái lại còn cảm thấy chị gái này rất lợi hại. Lâm Lộc thấy ánh mắt cô bé lấp lánh, lập tức bắt đầu dùng ngữ khí vừa mới làm đèn dầu vừa lật đật nói chuyện với cô, hoàn toàn quên mất vốn là dạy cô đọc thuộc thơ. Thẩm Khanh Ninh thật sự là nhìn không nổi nữa, nhịn không được lên tiếng nói:
"Không phải nói muốn dạy cô bé đọc thuộc thơ sao, ba người các cậu đang láo nháo cái gì vậy."
Trong bọn họ, chỉ có Trình Trục là không sợ Thẩm Khanh Ninh. Kỳ thật ba người bọn họ đều có chút sợ hãi, lập tức yên tĩnh vài phần. Trình Trục cũng lên tiếng nói:
"Đợi lát nữa cũng mang thức ăn lên rồi, các cậu cứ làm như vậy, đến trước giờ cơm con bé cũng không thuộc nổi một bài nào."
Lâm Lộc phản bác:
"Trẻ con làm thơ nào có dễ dàng như vậy, trong thời gian ngắn như vậy khẳng định cũng không học được một bài."
"Khi còn nhỏ, tôi học thuộc cũng rất chậm."
Lâm Lộc nói."Vậy phải xem học bài thơ gì."
Trình Trục nhún vai nói. Giang Vãng Châu thấy thế, không nhịn được à một câu:
"Vậy cậu tới?"
"Được, nếu tôi có thể làm được thì sao nào?"
Trình Trục nhìn về phía y.
"Vậy coi như cậu lợi hại!"
Giang Vãng Châu nói. Tựa như một vị diễn viên đã nói, nam nhân thật sự là sinh vật rất đơn giản, rất thích đánh cược nhỏ, nhưng có đôi khi ngay cả tiền đặt cược cũng không có. Có đôi khi hai nam sinh đi trên đường, đột nhiên:
"Nếu cậu với được chiếc lá đó, thì coi như cậu lợi hại."
Ai có thể nhịn được không nhìn chằm chằm phiến lá cây kia nhảy lên? Vừa nhảy còn vừa giả bộ trang bức nói một câu:
"cậu đùa gì vậy?"
Ta chẳng lẽ lại nhảy không tới? Giống "Xem như cậu lợi hại","cậu trâu bò như vậy, tôi phục."
Những thứ này quả thực chính là vinh quang tối cao trong thế giới nam sinh. Trình Trục nghe Giang Vãng Châu nói, chỉ một ý niệm trong đầu:
"Ai dà, tôi đây phải nghiêm túc rồi!"
Trong khoảng thời gian ngắn, đọc sách rạo rực. Sùng chữ S. Ánh mắt mọi người đều hội tụ đến trên người hắn. Trình Trục nói với đứa nhỏ ấp úng:
"Đến đây, đem quyển sách nhỏ cùng bút của em cho anh."
Hắn bắt đầu viết lên trên sổ, tiêu sái đặt bút. Suy nghĩ của Trình Trục rất đơn giản, trẻ con tiếp thu chậm, đó là bởi vì thế giới của trẻ con không giống với thế giới của chúng ta.
Năng lực lý giải cũng khác với năng lực lý giải của người trưởng thành. Tiểu hài tử làm sao có thể học thuộc lòng? Vậy đương nhiên chính là, trẻ con tự viết thơ! Hắn nhanh chóng viết lên trên giấy một bài thơ do một đứa trẻ viết:
"Ô Vân và Bạch Vân kết hôn, Bọn tôi hoan hô, Đi nhặt kẹo mừng bọn họ tung ra. ! Vũ Lân . Bài thơ này có vẻ như là trẻ con ba tuổi viết. Sau khi viết xong một bài, hắn còn cảm thấy có chút chưa đã ghiền, nhìn thoáng qua đèn bên ngoài cửa sổ, không nhịn được liền viết bài thơ cho tiểu hài tử 7 tuổi được lưu truyền.
Hắn giơ bút nhìn Giang Vãn Châu một cái, trong lòng thầm nghĩ:
"Bây giờ cho cậu biết cái gì con mẹ nó gọi là khí thế bức người, cái gì con mẹ nó gọi là nửa bước Chân Thần!"
Cô gái tràn đầy nguyên khí giống như con mèo, vẻ mặt hiếu kỳ đi đến sau lưng Trình Trục, nhìn hắn đang viết gì đó. Chỉ thấy Trình Trục cầm bút, nhanh chóng viết xuống: Đèn: Đèn, trong đêm tối. Đốt lên một cái lỗ."Xong rồi!"
Trình Trục buông cây viết xuống, còn quay đầu cợt nhả nói với Lâm Lộc:
"Loại thơ này không phải lúc nhỏ cậu cũng không học được chứ?"
Lâm Lộc ở phía sau hắn nhìn thấy, không nhịn được đánh hắn một cái, tức giận nói:
"A! Trình Trục, đồ xấu xa!"
Những người khác nhìn động tĩnh của hai người này, trong nháy mắt bị hấp dẫn lực chú ý.