Không biết vì sao, bỗng nhiên Lâm Lộc cảm thấy hiệu quả cách âm của cơ thể của mình rất kém. Thình thịch thình thịch - mặc dù hiện tại trong phòng tiệc rất ồn ào nhưng cô vẫn nghe được nhịp tim đập như sấm của mình.
Trình Trục dùng hết sức đóng chặt nắp cốc xí ngầu, chủ đích trêu chọc cô. Ngay từ đầu hắn cố tình gọi cô lại gần thổi khí vào cốc, đẩy bầu không khí lên cao trào, sau đó lại cố tình quên không bảo cô thổi, khiến cô hơi không vui, bây giờ lại bày ra động tác trêu chọc khiến cô thấy rất xấu hổ.
"Tất cả mọi người đều đang nhìn kìa, cậu che làm gì!"
Lâm Lộc gào thét trong lòng, cảm thấy càng ngày càng xấu hổ. Tôi có phải là ngôi sao may mắn chỉ cần thổi khí cái là thắng đâu? Giang Vãn Châu đứng ở bên này trừng mắt nhìn Trình Trục như nhìn một thằng ngu:
"Trình Trục, cậu hay lắm, định đóng phim thần tượng trong phòng tiệc đúng không?"
Hắn ta điên tiết trong lòng, cố kìm nén để không đi tới cho Trình Trục hai phát hóa cốt miên chưởng. Thẩm Minh Lãng càng ngày càng rối. Ban đầu hắn thấy Trình Trục yêu cầu Lâm Lộc thổi khí, trong lòng thầm mắng:
"Con mẹ nhà cậu, học sinh trung học đấy à? Thần đằng thì đúng hơn!"
Nhưng sau đó hắn ta cũng không thèm phàn nàn nhiều, nếu Trình Trục thật sự là thần đổ xí ngầu, một đường toàn thắng thì em gái kia tình nguyện tham gia cũng phải!
Tuy nhiên, điều kiện tiên quyết là người ta không ghét bạn, tình nguyện phối hợp với bạn, nếu không thì sẽ là: thổi thổi thổi, thổi con mẹ nhà bạn! Nhưng sự tiếp xúc nhỏ vừa rồi giữa hai người này thực sự khiến hắn ta có cảm giác như "Hình như mình được ăn cơm chó?"
Trong phòng Karaoke, hai tiểu minh tinh nhìn thấy khuôn mặt soái ca lưu manh của Trình Trục, trong lòng như muốn hét lên:
"A, hoá ra đây là bộ dáng của sói nhỏ!"
Nếu Trình Trục biết được suy nghĩ của bọn họ, có lẽ sẽ nhịn không được mà than thở:
"Sói nhỏ cái mẹ gì, ngu ngốc."
Không ai chú ý tới Lưu Hoành Kính mũm mĩm bên này cảm giác như toàn thân sắp nổ tung. Tiên trân đẳng cấp như Lâm Lộc làm gì có kẻ nào không động tâm chứ. Em ấy đỏ mặt rồi, chết tiệt! Em ấy đỏ mặt vì hắn! Chỉ có Thẩm Khanh Ninh ngồi ở phía xa thấy hết tất cả, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, nhíu mày nhìn chằm chằm Trình Trục cùng Lâm Lộc, muốn quan sát rõ mọi hành động dù là nhỏ nhất của bọn họ."Người bạn tốt này của Giang Vãn Châu có vấn đề."
Cô gái lạnh lùng nghĩ thầm. Trận tiếp theo, Lâm Lộc có hơi lơ đãng, cô không còn hồi hộp căng thẳng như trước đó nữa. Mãi cho đến khi Trình Trục giành chiến thắng, giơ tay trái lên ra hiệu chúc mừng cô mới phục hồi tinh thần, theo phản xạ đập tay với hắn. Trình Trục tiếp tục trêu chọc, miệng không ngừng trách móc:
"Cô nhìn xem, lần này thắng có chút khó khăn!"
Do cô không chịu phối hợp đấy! Hắn lần này cũng không hề khoa trương hô "tiếp theo" nữa mà thành thật mở cốc ra đếm, đúng là kỹ năng của hắn vượt trội hơn người, ván này hắn thắng hiểm. Trò chơi này là kiểu trò chơi tâm lý, cho dù kỹ năng cao tới mức nào, thắng hàng nghìn hàng vạn ván cũng không thể bách chiến bách thắng. Mà Trình Trục thắng năm lần liên tiếp khiến người khác cảm thấy khí thế của hắn đã thay đổi. Rõ ràng hắn là người duy nhất còn lại trong đội, đối thủ còn có ba người, nhưng mọi người đều cảm thấy chưa biết mèo nào cắn mỉu nào! Suy nghĩ này đã đủ để chứng minh hắn đáng sợ cỡ nào!"Đùa thôi, tôi chính là vua xúc xắc!"
Trình Trục tiếp tục nói với Lâm Lọc, bản thân hắn đã sớm quen với việc này. Bị áp bức? Không, ta áp bức!"Người tiếp theo là ai?"
Lưu Hoành Kính hỏi."Để tôi."
Một giọng nói lạnh lùng và bình tĩnh vang lên, Thẩm Khanh Ninh đứng dậy, cầm lấy chiếc cốc cách đó không xa, không phải là chiếc cốc mà đồng đội đang dùng. Vốn dĩ, Lâm Lộc đã có chút xấu hổ khi thổi khí ở trước mặt nhiều người như vậy. Nhưng vừa nhìn thấy người lên sân khấu là Thẩm Khanh Ninh bạn thân của mình, cô lập tức lộ ra một nụ cười "tà ác", thổi mạnh vào cốc của Trình Trục.
"Phù phù phù phù!"
Rõ ràng là đang muốn chọc ghẹo khuê mật của mình. Thẩm Khanh Ninh nhìn hai má phồng lên của Lâm Lộc, cảm thấy bực cả mình:
"Cậu là máy quạt gió à? Cứ thổi thổi thổi!"
"Tơ mặc kệ!"
Lâm Lộc nhìn bạn thân một cái, cúi đầu tiếp tục thổi:
"Phù phù phù !"
Cơn giận của Thẩm Khanh Ninh cuối cùng cũng bị bạn thân thổi bùng lên. Vòng đấu rất nhanh đã kết thúc. Khi Trình Trục đấu với cô, hắn tàn nhẫn như gió mùa thu thổi bay lá rụng, không hề có ý giữ lại mặt mũi cho đối thủ. Lần này hắn trực tiếp ngưu bức hô lên:
"Người tiếp theo!"
Thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn điểm của Thẩm Khanh Ninh, tự tin rằng mình sẽ chiến thắng. Điều này khiến cho nữ thần lạnh lùng có chút khó chịu, cảm giác mình bị phân biệt đối xử."Thái độ của hắn đối với Lộc Lộc so với mình hình như là hoàn toàn khác nhau."
Thẩm Khanh Ninh nghĩ thầm. Nhưng mà bình thường tính cách của cô không có như vậy, căn không bao giờ để ý tới mấy chuyện vớ vẩn này, càng không bao giờ so sánh bản thân với chị em tốt của mình. . Thật là kỳ lạ! Bản thân Thẩm Khanh Ninh không ngờ rằng việc chơi một trò chơi nhỏ bên bàn rượu lại có thể tạo ra cảm giác khoảng cách chênh lệch như thế.