Thái độ của Uông Vĩ rất rõ ràng, chỉ cần Thẩm Minh Lãng có thể mời cái người gọi là bạn bè này đi ăn tối thì anh ta có thể chọn địa điểm tùy thích.
Uông Vĩ chủ động nói:
"Lãng ca, đi nhà hàng Quế Ngữ Sơn được không?"
Nhà hàng này giá bình quân đầu người cũng phải hơn một ngàn, không hề rẻ. Nếu ở đây còn gọi thêm một chai rượu ngon nữa thì một bữa ăn sẽ phải tốn rất nhiều tiền. Thẩm Minh Lãng cũng không phải kẻ ngu, hắn có thể từ phản ứng của Uông Vĩ nhìn thấy cửa hàng mới có tên Kiên trì ghé thăm này lợi hại như thế nào. Hắn không để ý lời mời ăn tối của Uông Vĩ mà nói thẳng:
"Theo ý cậu thì cửa hàng này cũng không tệ nhỉ?"
"Không những không tệ, cửa hàng này bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ đơn hàng!"
Uông Vĩ vẫn có chút tầm nhìn đoán trước như vậy."Hoạt động của cửa hàng này tuyệt vời, rất tuyệt vời!"
Uông Vĩ nói thêm. Điều này khiến Thẩm Minh Lãng càng thêm bối rối. Trình Trục là một học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, hắn có được khả năng này từ đâu? Chẳng lẽ trong gia đình có người kinh doanh thương mại điện tử? Hay là được cao nhân chỉ điểm? Nhưng bất kể nguyên nhân gì, xét theo kết quả thì người thanh niên này nhất định có năng lực. Mặt khác, Uông Vĩ thì được gia đình cho một số vốn khởi nghiệp hậu hĩnh, sau lại thường đưa hắn đi học hỏi từ một số ông chủ thương mại điện tử lớn ở Hàng Châu, gần đây lại đăng ký cho hắn tham gia các khóa học, nhưng cuối cùng vẫn chưa vang danh được mấy. Chỉ bằng tấm gỗ mục! Thẩm Minh Lãng không khỏi nhớ tới ngày sinh nhật của mình, Uông Vĩ vẫn giả vờ hung hăng trước mặt Trình Trục, muốn cho hắn một hai lời khuyên. Bây giờ nhìn lại, giọng điệu, thần thái của tên này, cộng với lịch sử trò chuyện ngày hôm nay...
Mẹ nó, sao ta lại cảm thấy trong bộ bài tây có chứng minh thư và bản photo của hắn ở trong đấy vậy! . Hắn trả lời đại với Uông Vĩ:
"Tôi sẽ thử mời hắn đi ăn xem sao."
Về căn bản hắn sẽ không hỏi Trình Trục, biểu đệ thậm chí đến tên cửa hàng còn giữ bí mật, người thân cận còn không được biết, có ra ngoài ăn tối với cậu thì nằm mơ à. Việc gì cũng không rõ, nhưng Uông Vĩ lập tức gõ chữ:
"Được rồi, cảm ơn Lãng ca! Hôm khác sẽ mời anh uống rượu!"
"Uống rượu cũng được, gọi lúc nào đến lúc đấy."
Thẩm Minh Lãng không chút do dự đã đồng ý."Được rồi, khi ấy nhớ gọi điện mang theo biểu đệ của anh nhé."
Uông Vĩ bổ sung,"Tôi đang nói về "tiểu Trình"."
Uông Vĩ đang ôm mối hận, đang tìm cơ hội lấy lại mặt mũi, lần trước uống rượu quả thật quá xấu hổ. Thẩm Minh Lãng chỉ nhìn WeChat, càng nhắn tin càng cảm thấy thú vị."Tiểu Trình, tiểu Trình, tiếng nào cũng kêu tiểu Trình. Thái độ nóng lòng muốn xin lời khuyên của người khác, đúng với vị thế thấp kém vừa nãy, nếu như thật sự gặp mặt, cậu phải gọi hắn 1 tiếng là Trình lão sư!". . Thẩm Minh Lãng sau khi giấu hết sản phẩm của Kiên trì ghé thăm trong phòng, mới bước xuống lầu. Thẩm Khanh Ninh vẫn đang nhàn nhã ăn trái cây, ngước mắt lên nhìn anh trai, chỉ vào chiếc đĩa đối diện nói:
"Mau ăn đi, dì gọt xong bưng ra cũng một hồi rồi đấy."
Thẩm Minh Lãng gật đầu, ngồi không tư thái đối diện em gái bắt đầu ăn trái cây. Vừa ăn, vừa không thể kiềm chế được mong muốn chia sẻ. Này! Tôi chỉ hứa với là không nói cho người khác biết tên cửa hàng và mặt hàng cậu đang bán chứ không hứa gì khác! Tiếp đó đó, Thẩm tổng đã nói với em gái mình:
"Ninh Ninh, nói cho em biết, anh vừa đi xem cửa hàng thương mại điện tử của Trình Trục, thằng này bây giờ lão làng thật rồi!"
Hắn thốt ra một số từ vựng có vẻ chuyên nghiệp mà hắn vừa học lỏm được từ Uông Vĩ, nói một loạt như thể hắn biết đôi điều về thương mại điện tử. Chiếc nĩa trong tay Thẩm Khanh Ninh tùy ý chọc vào đĩa trái cây vài lần, cô ấy khá nghiêm túc lắng nghe. Trong mắt Thẩm Minh Lãng, bản thân vô cùng: Có trình độ chuyên nghiệp và ăn nói lưu loát. Rơi vào tai Thẩm Khanh Ninh thì lại là:
"Aba, Aba, Aba... biểu đệ ta quá giỏi! Aba, Aba, Aba..."
Cuối cùng, Thẩm Minh Lãng tóm tắt:
"Thằng nhóc Trình Trục này, sợ rằng sẽ phát tài sớm thôi." Thẩm Khanh Ninh lạnh lùng đâm chiếc nĩa trong tay vào một miếng kiwi, nhẹ nhàng nói:
"Vậy à."
Dựa vào những gì cô biết về anh trai mình, nếu Thẩm Minh Lãng nói về giàu có thì số tiền đó chắc chắn không phải là nhỏ. Lại nói về điều này, do có mối quan hệ từ bậc cha mẹ nên nhiều thanh niên xung quanh hai anh em họ đã khởi nghiệp kinh doanh riêng khi còn rất trẻ. Điểm xuất phát của những người này sẽ cao hơn người bình thường rất nhiều, giai đoạn đầu sẽ đều cũng thuận lợi hơn. Bởi vì họ có sự tự tin, có vốn để thử và phạm sai lầm, thế mới có thể buông tay buông chân mà lao vào làm. Nhưng trong số đó có một người vừa tốt nghiệp cấp 3, trong kỳ nghỉ hè từ cấp 3 lên đại học, chỉ dựa vào bản thân mình, lại làm nổi gió nổi nước trên sự nghiệp, thật sự là rất đặc biệt. Thẩm Khanh Ninh đưa quả kiwi vào đôi môi đỏ mềm mại, nhai chậm rãi nuốt xuống rồi hỏi:
"Cửa hàng của hắn tên gì?"
"A?"
Thẩm Minh Lãng nghe được em gái hỏi, vốn muốn haha 1 tiếng rồi đổi chủ đề, nhưng sau đó suy nghĩ lại, nói thẳng:
"Anh đã hứa với hắn sẽ giữ bí mật với em."
Điều này khiến Thẩm Khanh Ninh khẽ cau mày, thắc mắc:
"Có gì mà phải bí mật? Hơn nữa, hắn ta không phải bán quần áo phụ nữ sao?"
"Có lẽ không muốn để tiền bạc ảnh hưởng tình bằng hữu. Những người đàn ông tốt chúng ta đều như vậy mà!"
Thẩm Minh Lãng bắt đầu nói nhảm. Không ngờ Thẩm Khanh Ninh bỗng nhiên đi tới nói:
"Lâm Lộc cũng không biết?"
"Chắc chắn là như vậy rồi."
Thẩm Minh Lãng trả lời ngay tức thì."Ồ."
Thẩm Khanh Ninh nhẹ nhàng đáp, lông mày từ từ giãn ra:
"Hiểu rồi."
Thẩm Minh Lãng nhìn cô, kỳ quái hỏi:
"Sao em lại hỏi chuyện này?"
Thẩm Khanh Ninh nghe vậy, trong lòng tự vấn:
"Ừ, em hỏi chuyện này làm cái gì?"
Cô đặt chiếc nĩa trong tay xuống và nói:
"Em ăn xong rồi."
Sau đó, cô đứng dậy và rời khỏi bàn. Vừa đi lên phòng, Thẩm Khanh Ninh vừa nghĩ:
"Dạo gần đây mình có vẻ để ý đến họ quá nhiều nhỉ?"
Sau khi trở về phòng, cô đeo tai nghe và đọc một cuốn tiểu thuyết lãng mạn một cách thích thú. Ai có thể ngờ rằng trong mắt sinh viên Đại học Khoa học và Công nghệ, nữ thần tảng băng, là người cao nhưng không khoe, ít cười ít nói lại bạch phú mỹ, là người luôn lái chiếc Land Rover đến trường, có khí chất mạnh mẽ, lại là một fan lâu năm của tiểu thuyết lãng mạn, đặc biệt chỉ thích ngược, không ngược không đọc. Cô ấy quả thực đã nói với Lâm Lộc:
"Chỉ có kẻ ngốc mới yêu đương."
Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, nhưng có thể thường xuyên đọc tiểu thuyết ái tình. Buổi chiều, Trình Trục ra ngoài xem mấy căn nhà, cuối cùng thuê được một căn.
"Mới có năm 2014 mà tiền thuê nhà ở Hàng Châu đã không hề rẻ."
Hắn nhịn không được nói trong lòng. Trình Trục ở kiếp trước đã mua một căn hộ lớn ở Hàng Châu. Hắn chỉ ghé qua để xem, đó vẫn là một khu dân cư cũ, chưa bị phá bỏ và chuyển thành nhà ở thương mại.
"So với những năm trước, giá nhà năm 2014 không hề thấp".
"Nhưng so với sau này, vẫn quá rẻ."
Thậm chí ngoài giá nhà. Chờ sau vài năm, giá vàng sẽ còn cao hơn nhiều so với năm 2014."
Trình Trục tuổi trẻ tài cao, danh sách bạn bè chắc chắn sẽ có một ít người làm việc ở ngân hàng, những người này sẽ luôn gửi thông tin giá vàng, kêu gọi mọi người đến ngân hàng mua vàng. Hắn đã kiểm tra giá vàng năm 2014 trong vài ngày qua và nó thấp hơn 200 so với lúc hắn mới trọng sinh. Đương nhiên, hiện tại hắn không có ý định tích vàng tích nhà, hắn có rất nhiều phương pháp tiền sinh tiền, mấy năm nay có rất nhiều cơ hội lớn, phải nắm cho thật chặt.
Sau khi thuê nhà, trên đường về nhà hắn mua một chiếc laptop có cấu hình không tồi. Ở nhà có thêm một chiếc laptop nên có lẽ bố mẹ cũng sẽ không nói gì, quá lắm thì chỉ nghĩ rằng Trình Trục đã mua nó bằng phong bì để học thêm, cùng lắm chỉ hỏi vài câu. Là sinh viên đại học, việc có máy tính xách tay là điều bình thường. Trong đêm khuya yên ắng, Trình Trục đang định tìm cách "lái xe đen" cho cửa hàng của mình thì lại nhận được tin nhắn WeChat từ Thẩm Minh Lãng.
Hắn trực tiếp gửi một vài bức ảnh, toàn bộ là những hình ảnh không thích hợp để xem một mình trong đêm khuya."Biểu đệ, có một Hotgirl nổi tiếng trên mạng đang mặc váy của mẹ kế của cậu kìa!"