"Tới rồi đây, mọi người uống nước đi."
Trình Trục ôm sáu chai nước suối nói với đám người Lâm Lộc.
Lúc này Thẩm Khanh Ninh cũng ở bên cạnh, trở lại dáng vẻ lạnh lùng ngày thường, nhìn Lâm Lộc và Tiểu Dữu Tử cùng nhau gắp thú với vẻ mặt nhàm chán.
Trình Trục giúp em gái mở nắp chai nước, không quan tâm tới hai người.
Đại đa số con gái ngay cả nắp hộp sọ của bạn còn có thể mở được chứ đừng nói tới nắp chai nước, không cần giúp đỡ.
Giờ phút này, hắn liếc mắt nhìn em gái của mình, rất nhanh đã nhìn thấy móc khóa pikachu treo trên dây quần yếm sau lưng cô bé.
Xem ra, Thẩm Khanh Ninh đã đưa Pikachu cô ấy vất vả bắt được cho Tiểu Dữu Tử. Trình Trục không nói gì, trước tiên coi như không thấy. Sau khi chia nước cho các cô, Trình Trục liền hồ hởi tìm Giang Vãn Châu cùng với Thẩm Minh Lãng."Hai tên ngốc này đã chạy đi đâu rồi?"
Trình Trục vô cùng buồn bực. Khu trò chơi điện tử không tìm thấy, khu vực máy ném bóng rổ không tìm thấy, khu vực đua xe cũng không tìm thấy... Cuối cùng, trên hàng ghế nhỏ trước khu máy nhảy, hắn nhìn thấy bóng dáng của hai người. Mỗi một khu thương mại điện tử, hầu như đều có hai cái máy nhảy. Đôi khi, thật sự đúng là không thiếu người nhảy. Ở nơi này, thỉnh thoảng sẽ là khách chủ động đến chơi, đôi khi cũng sẽ là những cô gái do khu city games đặc biệt mời tới.
"Mẹ nó, hại ông đây tìm nửa ngày, không ngờ các cậu lại ngồi đây ngắm mấy em gái này lắc mông!"
Trình Trục cầm hai chai nước đóng chai nông phu sơn, vẻ mặt không nói nên lời.
"Thấp kém!"
Sau đó, hắn cũng ngồi xuống băng ghế nhỏ phía sau máy nhảy, gia nhập với mọi người. Nói chứ, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của em gái đang nhảy này, nhưng quả thực là dáng người không tệ, hơn nữa cô ta đặc biệt rất biết uốn éo. Cô ta mặc một cái quần short bằng jean màu đen bó sát người, nửa người trên là một chiếc áo ngắn màu hồng nhạt hở eo, có thể nhìn thấy vòng eo mảnh khảnh.
"Chậc, trên thắt lưng còn có hình xăm màu đen, nhưng chỉ lộ ra một phần, phần còn lại bị che bởi quần jean rồi."
Trình Trục thầm nghĩ, chú ý tới điểm này. Gã cảm thấy hình xăm này có chút quen mắt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại trong lòng:
"Con mẹ nó, đây là hình xăm mũi tên xăm ở lưng dưới, đầu mũi tên còn chỉ xuống dưới, chỉ vào mông."
"Chậc, quả thực biết chơi!"
Giang Vãn Châu mở nắp chai nước ra, nói với Trình Trục:
"Thẩm Minh Lãng, tên biến thái này đang phân vân có nên hỏi cô ấy WeChat hay không."
Trình Trục nghe vậy, lập tức nói:
"Vậy tôi phải đi ra chỗ khác, nếu không cô ấy sẽ phát hiện ra rằng bạn của người đàn ông đến xin Wechat của cô ấy đẹp trai hơn!"
"Cút ngay!"
Thẩm Minh Lãng bắt đầu mắng người. Trình Trục cũng không hỏi hắn ta:
"Cô gái nổi tiếng trên mạng lúc trước đâu rồi?"
Chắc là họ đã chia tay trong hòa bình sau khi mỗi người đạt được điều mình mong muốn. Hiện là năm 14, ngày nay người ta có thể bán mọi thứ chỉ để mua một chiếc iPhone. Càng miễn bàn tới sự hào phóng của ông chủ Thẩm. Trong suốt toàn bộ quá trình trò chuyện, ba người đều là mắt nhìn về phía trước, cứ như vậy vừa xem khiêu vũ vừa nói chuyện, nhìn chằm chằm không chớp mắt. Thẩm Minh Lãng vẫn rất hứng thú nói chuyện phiếm, nhớ đi nhớ lại:
"Thật ra lúc Ninh Ninh học tiểu học cũng rất thích chơi máy nhảy, chẳng qua lúc đầu hiểu chuyện một chút, sống chết không chịu chơi."
"Cậu nói tôi đúng là có chút ấn tượng, là city games nhà tôi có cổ phần, đúng không?"
Giang Vãng nói. Thẩm đại thiếu gia gật đầu nhẹ, mắt không chớp nói:
"Lúc ấy Ninh Ninh sống động đáng yêu hơn so với bây giờ, thật sự đúng là con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi."
"Đương nhiên, Tiểu Giang cũng vậy, lúc đó uốn éo rất giỏi, quá là quyến rũ luôn nhảy máy nhảy quả thực là chuyên môn của cậu."
"Cậu đi chết đi!"
Trình Trục nhớ lại dáng vẻ hôm nay của Thẩm Khanh Ninh, hơn nữa cái chân dài nghịch thiên có thể xưng là "Chân tinh" kia, nếu như đang nhảy trên máy nhảy, chậc chậc chậc. Giờ phút này, Thẩm Minh Lãng lại cảm khái vài tiếng, đột nhiên đứng dậy. Bởi vì em gái kia đã nhảy xong, đang chuẩn bị xuống nghỉ ngơi. Nước suối trong tay Thẩm Minh Lãng cũng chưa mở ra, chuẩn bị đến lúc đến gần uống cho em gái kia, kết quả vừa nhìn thấy mặt liền lập tức quay ngược trở về, tỏ vẻ không đây phải thứ mình có thể nuốt được. Không thể không nói hắn rất giỏi khoản này, sẽ không công kích dung mạo của người khác kiểu như nói rằng người ta "Quá xấu", bình thường chỉ nói là không phải gu mình thích. Trình Trục cười cười, ngược lại là yên lặng ghi nhớ truyện Thẩm Khanh Ninh lúc nhỏ thích chơi máy nhảy trong lòng. Bình thường mà nói, đám cẩu nam nhân phần lớn có trí nhớ rất tốt, dù sao trí nhớ đều không tốt mà nói thì rất dễ lật thuyền.
Vào thời khắc này, Lâm Lộc và Thẩm Khanh Ninh cùng nhau dắt Tiểu Dữu Tử, đi tới bên. Hai mỹ nữ dắt một bạn nhỏ đáng yêu, trong city games chơi đùa hấp dẫn vô số người ghé mắt nhìn qua. Nếu không phải Thẩm Khanh Ninh đầy khí thế dọa người, không chừng còn sẽ có người cả gan đến gần."Các cậu ngồi đây làm gì thế, để bọn tôi tìm nửa ngày."
Lâm Lộc tức giận nói. Hiện tại không có ai nhảy múa, cho nên Thẩm Minh Lãng mặt không đỏ, tim không đập nói:
"Tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi."
Mọi người lại mang theo Tiểu Dữu Tử đi chơi điện tử trong city games đại khái hơn nửa giờ, sau khi chơi hết tiền xu sử dụng trong trò chơi, Thẩm Minh Lãng còn định đi mua thêm một chút, nhưng lại bị Trình Trục ngăn cản."Không cần mua nữa, tôi muốn dẫn con bé về nhà sớm một chút."
Qua một lát nữa, con bé sẽ mệt mỏi. Tối nay có nhiều thú nhồi bông như vậy đặt ở đầu giường ngủ cùng, em ấy nhắm chừng có thể ngủ rất say. Khi mọi người rời khỏi khu city games, Trình Trục phát hiện ra em gái mình hơi mệt, bèn bế cô nàng lên. Ôm xong, hắn ra vẻ tùy ý cầm lấy pikachu treo trên dây quần yếm của em gái, hỏi:
"A, chú pikachu này là tới từ đâu vậy?"
"Chị Ninh Ninh giúp em lấy đó!"
Tiểu Dữu Tử lập tức trả lời. Lâm Lộc thì ở một bên đáp:
"Có người trên đường đến đây còn nói với tôi city games là chỗ quá trẻ con, bản thân cũng không biết đã đi đâu, sau khi trở về mang theo cái móc khóa."
Thẩm Khanh Ninh ở một bên nghe, thản nhiên nói:
"Tôi đoán là đứa nhỏ sẽ thích, nên tiện tay giúp em ấy lấy một cái."
Trình Trục nghe vậy, cười cười không nói. Nó khá bình thường, hắn thực sự không thấy rằng cô ấy muốn nó. Thẩm Minh Lãng đi tới, cầm lấy móc khóa nhìn một chút, nhớ lại:
"Đúng là Pikachu à, khi còn bé tôi và Ninh Ninh đặc biệt thích xem Pokemon. Tôi nhớ lúc ấy cha mẹ đi thuê đĩa đĩa, phải dùng đĩa xem, một hơi xem hơn một trăm tập."
"A! Tôi nhớ ra rồi, khi đó Ninh Ninh còn biết học nói chuyện giống như Pikachu!"
Thẩm Minh Lãng lập tức hưng phấn. Thiếu nữ lạnh lùng dùng đôi mắt của mình liếc nhìn hắn, cậu anh trai này cảm nhận được một luồng hàn ý, sau đó lại từ hàn ý lĩnh ngộ được hàm nghĩa, lựa chọn câm miệng. Ngược lại thiếu nữ Lâm Lộc lại bắt chước giọng điệu đặc biệt của Pikachu:
"Pika Pika!"
Mấy chiêu trò nhỏ này chọc Tiểu Dữu Tử cười khanh khách, cũng học theo nói "Pika Pika..."
Hai người đi về phía sau bắt đầu "giao lưu" như vậy, cũng một mực gọi Thẩm Khanh Ninh như vậy. Thẩm Khanh Ninh nhìn các cô, dường như cảm thấy thật ngây thơ, đương nhiên sẽ không gia nhập vào trong đó. Vào thời khắc này, một tay Trình Trục ôm Tiểu Dữu Tử, một tay khác thì đưa vào trong túi, vẻ mặt khó xử lấy ra móc khóa Pikachu Của mình.
"Thật đáng tiếc! Lúc tôi vừa mới mua nước, phát hiện ra cái chìa khóa này thấy nó thật là đáng yêu, nên đã lấy một cái giúp Tiểu Dữu Tử , còn muốn coi như bất ngờ, giờ thì tốt rồi, bị cô cướp mất cơ hội."
Hắn lắc lắc cánh tay cầm móc khóa một chút, Pikachu màu vàng biết bắn điện đúng là có vài phần đáng yêu. Thẩm Khanh Ninh nhìn món đồ trên tay hắn, hơi sững sờ.
"Thứ giống nhau như đúc, cũng không cần thiết có hai cái, nếu mang về, mẹ nhắm chừng sẽ mắng em vài câu."
Trình Trục nói với em gái.
"Ôi chao? Đúng rồi!"
Hình như trong đầu Trình Dữu đã tưởng tượng được cảnh cằn nhằn của Hứa Vận. Cô bé vươn bàn tay nhỏ bé, cầm lấy Pikachu từ trong tay Trình Trục, sau đó đưa tới cho Thẩm Khanh Ninh."Chị Ninh Ninh, chị đưa cho em một con Pikachu, em và anh trai cũng đưa cho chị một con, như vậy là bằng nhau rồi!"
Tiểu Dữu Tử lắc cái móc khóa trong tay, nói. Trình Trục cảm thấy mẹ của hắn thật sự đã sinh cho hắn một em gái tốt. Vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện, còn hữu dụng! Rất nhiều trẻ con sẽ nói "Vậy em cũng đưa cho chị một cái ", tự nhiên sẽ cảm thấy thứ anh trai giúp cô bé lấy chính là thuộc về cô bé, cái này cũng không có gì xấu. Nhưng cô bé nói lại là "Em và anh trai cũng cho chị một cái ", tự nhiên sẽ khiến cô ấy thêm vui mừng.
"A?"
Thẩm Khanh Ninh trở tay không kịp. Nhưng thiện ý của bạn nhỏ làm sao có thể từ chối được. Chắc chắn không phải bởi vì cô thật sự thích móc khóa Pikachu này, cũng không phải vì cô chăm chỉ ngồi trước máy để bắt nó cả chục lần.
"Cái này... Vậy cảm ơn em nha."
Cô mỉm cười, băng tuyết như tan chảy.