"Bang!"
Cánh cửa bị Thẩm Khanh Ninh đá văng ra, trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của cô mang theo sát khí.
Lâm Lộc đang thoa kem dưỡng da trước khi đi ngủ, sửng sốt một lúc, sau đó, cô gái seiyuu nói với giọng quyến rũ:
"Anh thật đáng ghét, anh muốn đến sớm như vậy để tấn công ban đêm à?"
Cô đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề từ vẻ mặt của Thẩm Khanh Ninh.
Mặc dù không biết nó nói về cái gì nhưng trước tiên cô muốn nói đùa.
"Tất cả đều là kinh nghiệm".
Vì vậy, cô nàng ngẩng đầu và ngực lên, liếc mắt nói:
"Có thể tấn công, muốn tấn công chỗ nào cũng được, tiến lên."
"Ta đánh ngươi!"
Thẩm Khanh Ninh hai chân trắng nõn đứng trên giường, lạnh lùng cúi đầu nhìn nàng. Lâm Lộc thấy lần này cô có vẻ rất tức giận, nhưng cô có kinh nghiệm chọc giận Ninh Ninh rất phong phú, nên cũng không hỏi tình huống cụ thể mà chỉ nằm lên giường. Cô nằm thành hình ngũ trên giường, sau đó nhắm mắt lại nói:
"Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng em sẽ thừa nhận sai lầm của mình trước. Nếu anh muốn giết hay chặt anh thì cứ làm đi. Em sẽ không hét quá to để không làm phiền hàng xóm ở tầng dưới "."Nữ hoàng điện ảnh!"
Thẩm Khanh Ninh đứng trên giường không nhịn được nhấc chân đá nhẹ một cái, sau đó ngồi xuống giường."A !"
Lâm Lộc phát ra một tiếng hét không đau đớn, vô cảm và đầy khéo léo. Cô nàng nhắm chặt mắt lại, trước tiên mở một mắt lén nhìn Ninh Ninh, âm thầm quan sát."Có chuyện gì vậy Ninh Ninh?"
"Ai chọc giận ngươi? Ta mắng chết hắn!"
Cô ác độc nói."Còn không phải ngươi sao?"
Thẩm Khanh Ninh dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô."A? Là ta sao? Ta đang mắng chính mình rồi! Trong lòng ta đã mắng rồi!"
Lâm Lộc lập tức nói. Nữ sinh lạnh lùng thật sự bất lực với cô bạn thân, chỉ có thể cau mày nói:
"Ngươi có biết Lâm San vừa gửi tin nhắn cho ta, bảo tôi đến Tieba, nói rằng ở Tieba đang náo loạn."
Lâm San là bạn cùng lớp của họ."Chuyện gì vậy? Có scandal ăn không?"
Lâm Lộc vẫn còn hưng phấn."Đúng vậy,"dưa" ta và Trình Trục! Cậu có muốn ăn không?"
Giọng điệu của Thẩm Khanh Ninh càng lạnh hơn.
"A?"
Lâm Lộc sửng sốt một chút:
"Có thể... ăn được không?"
"Tôi thực sự dính tới scandal, tự nhiên bây giờ ta có bạn trai đều là lỗi của ngươi. Rất nhiều người trong diễn đàn đều nói ta đang có quan hệ với cỏ non!"
Thẩm Khanh Ninh kéo cánh tay từ trong áo ra."Bọn họ đang nói cái quái gì vậy! Trình Trục sao có thể là bạn trai của ngươi!"
Giọng điệu của Lâm Lộc có chút cao ngạo."Đúng! Điên rồi!"
Thẩm Khanh Ninh cũng có cùng mối hận, nhưng đột nhiên cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của mình có gì đó không ổn. Ánh mắt cô dán chặt vào Lâm Lộc, giọng điệu không tốt nói:
"Tốt nhất là ngươi nên tức giận vì tin đồn lan truyền về ta."
"A? Chắc chắn rồi, nếu không thì sao tôi lại khó chịu như này?"
Lâm Lộc lập tức trả lời."Hừ, tốt nhất là cậu nên như vậy!"
Cứ như vậy, hai nữ sinh ngồi trên giường, mở các bài viết trên thanh Tieba và phàn nàn trong khi đọc các bài viết."Vậy chúng ta có nên trả lời và giải thích không?"
Lâm Lộc hỏi."Quên đi, càng thanh mình phần mô tả sẽ càng ngày càng đen tối, chưa kể chúng ta chưa từng nói chuyện trên diễn đàn. Nếu ngươi nói ngươi là Lâm Lộc, sau này họ sẽ yêu cầu bạn chứng minh bạn là Lâm Lộc!"
Thẩm Khanh Ninh tức giận nói."Loại tin đồn này không thể truyền đi trong vài ngày, dù sao tôi và Trình Trục Thanh đều vô tội. Mọi người sẽ sớm nhận ra bọn ta chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Với tính tình của mình, cô nàng này thực sự không buồn giải thích gì cả. Cô chỉ là không thể tức giận, Lâm Lộc cảm thấy bản thân đang gây rắc rối. Lâm Lộc nhìn cô và cuối cùng nói:
"Vậy... không sao đâu."
Cô vẫn muốn làm rõ."Vậy ở trường, ngươi có muốn giữ khoảng cách với Trình Trục không?"
Cô hỏi."Chuyện trước đây xảy ra thế nào thì sau này cũng sẽ như vậy. Tại sao phải thay đổi bản thân chỉ vì một vài điều vô nghĩa?"
Thẩm Khanh Ninh cau mày."Đúng rồi."
Hai người ngồi trên giường trò chuyện một lúc trước khi Thẩm Khanh Ninh rời khỏi phòng Lâm Lộc. Sau khi cô rời đi, Lâm Lộc ngồi trên giường tiếp tục đọc nội dung bài viết, không hiểu sao càng đọc càng khó chịu, càng đọc càng không vui."Vớ vẩn! Bọn họ đều đang nói vớ vẩn!"
"Bài đăng này thực sự rất nổi và có người còn nói rằng hai người họ thật ngọt ngào!"
"Không, như này thì có gì ngọt ngào?"
Lúc này, cô nhìn thấy con búp bê lợn nhỏ trên bàn cạnh giường ngủ, trên đó có viết chữ "Trình Trục". Khuôn mặt của búp bê heo vẫn giữ nụ cười dâm tặc đặc trưng. Lâm Lộc nhìn nó, vô cớ tức giận. Cô đứng dậy nhặt nó lên, bang bang, hai cú đấm! Đánh xong cô không biết tại sao mình lại như vậy. Rõ ràng cô là người khởi xướng mọi chuyện, nhưng kết quả này khiến cô rất không vui. Cảm giác bối rối này càng khiến lòng cô khó chịu hơn. Sau đó, cô lại đấm con heo hai lần nữa!
Ngày hôm sau, mọi người trong ký túc xá 309 thức dậy vì tiếng đồng hồ báo thức. Hôm qua Trình Trục đi ngủ rất sớm, ba người còn lại đều mất ngủ. Bọn họ một mặt ghen tị, đố kỵ và oán hận Trình Trục, mặt khác ngày mai là ngày chính thức nhập học của tân sinh, ba tên cẩu nội tâm này trong lòng vẫn tràn đầy kỳ vọng, đến mức bọn họ không thể ngủ được vào giữa đêm vì phấn khích. Mọi người trong ký túc xá 309 thuộc lớp 2 của Trường Khoa học và Công nghệ Thông tin. Trước đây tỷ lệ nam nữ cao tới mức... bảy trên ba. Mặc dù không có nhiều nữ sinh, nhưng nếu có một số cô gái xinh đẹp thì sao? Hơn nữa bọn hắn ngày thường cũng thích đọc tiểu thuyết, rất nhiều tiểu thuyết đều viết ở đại học có nữ trợ giảng xinh đẹp! Trên một số trang web mà đầu video có "FBI Warning", thỉnh thoảng bạn có thể xem loạt phim về nữ giáo viên. Chúng tôi học vào ban ngày và phổ cập giáo dục vào ban đêm. Họ thực sự không dám nghĩ tới điều này, họ chỉ mong lớp sẽ có nhiều nữ xinh xinh đẹp hơn thoi. Trình Trục chỉ hy vọng người giảng viên sẽ tốt bụng, một số giảng viên trong trường đại học thực sự khiên người ta ghét bỏ Khi chuông báo thức trên điện thoại di động vang lên, Trình Trục định chợ mắt thêm một lúc, nhưng chuyển động của ba người quá ồn ào. Tất cả đều đang việc thay đồ, một lúc sau, tiếng ba chiếc máy sấy tóc vang lên. Đúng vậy, rất nhiều chàng trai gội đầu vào buổi sáng, đặc biệt là những bạn có mái tóc mềm mại, sau khi ngủ tóc sẽ bị biến dạng. Trình Trục không còn cách nào khác ngoài đứng dậy khỏi giường và ngáp dài. Đông Đông đang hất tóc phía dưới, ngẩng đầu nhìn Trình Trục chỉ mặc quần lót rộng, không khỏi nói:
"Mẹ kiếp, lão Trình, con mẹ nó ngươi còn có cơ bụng sao?"
Trình Trục sờ sờ cái bụng đường nét rõ ràng của mình, nói:
"Không thể, ta xuyên qua cũng chẳng có hệ thống tại sao lại rõ ràng như vậy."
"Có cần nói rõ hơn không? Muốn dùng nó làm "bàn giặt" cho nữ sinh à?"
Đông Đông không nói nên lời, không khỏi sờ sờ chính mình. Sau khi nhìn thấy Trình Trục mặc áo ngắn tay, hắn ta nói:
"Hay là chúng ta sau này chơi bóng. Đến lúc đó, ngươi có thể vén áo lên lau mồ hôi, ngươi sẽ không quyến rũ hai chị em kia đến chết sao?"
"Nào, ta không phải loại người thích khoe cơ bụng đâu."
Trình Trục vừa lấy kem đánh răng và bàn chải đánh răng vừa nói:
"Ta sẽ không nói cho ngươi biết tôi cao 1 mét 83, có cơ bụng 8 múi. Tỷ lệ đầu, thân là một, chín đâu."
Đông Đông nhìn hắn, cảm thấy Trình Trục có dáng người rất đẹp, bờ vai rộng và đôi chân dài giống như người mẫu ma nơ canh trong cửa hàng quần áo, lại là người ăn mặc đẹp bẩm sinh. Không giống như hắn, anh ấy cũng cao 1 mét 80, nhưng sinh ra với thân hình nhỏ nhắn và bờ vai hẹp, dù cố gắng tăng cơ cũng chưa chắc sẽ đạt được hiệu quả như Trình Trục. Hắn ta luôn cảm thấy nếu không có người như Trình Trục ở lớp 2 môn Kinh tế, có lẽ hắn đã sống một cuộc sống hạnh phúc hơn rất nhiều trong bốn năm đại học. Một lúc sau, theo sự thúc giục của Trình Trục, nhóm bốn người trong ký túc xá 309 cuối cùng cũng ra ngoài, mọi người đến căng tin dùng bữa. Ăn xong, buổi sáng mọi người đi dạo trong khuôn viên trường, dưới ánh nắng vàng luôn có thể nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn và cặp mông săn chắc. Mặc dù trường Đại học Công nghệ này không tốt bằng trường Đại học Truyền thông sát vách bên cạnh nhưng chất lượng của các cô gái quả thực là hàng đầu.
Trong đại học có một truyền thuyết kể rằng nửa đêm cửa sau của trường Đại học Truyền thông luôn đông nghẹt xe sang, không biết có phải sự thật hay không. Khi tiến vào khu vực Trường Truyền thông, đôi chân dài và cặp mông nhỏ nhắn đang giảm dần với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường."Trục huynh, ngươi cho rằng lớp chúng ta sẽ có mỹ nhân không?"
Lưu Phong hỏi.
"Không biết, có lẽ sẽ có?"
Hắn không quan tâm. Ba người cảm thấy như vậy là đúng, hắn quả thực có tư cách không quan tâm. Trình Trục kiếp trước không học khoa học máy tính, nhưng tỷ lệ nam nữ trong ngành đó cũng không tốt lắm nên các loài động vật đều phải đi kiếm ăn. Nói chính xác, nếu sau này bạn cùng lớp chia tay thì quả thực sẽ có chút xấu hổ, xác suất hòa giải sẽ lớn hơn, ngày này qua ngày khác sẽ dễ dàng chia chia hợp hợp.
Tất nhiên, bất kể ngươi yêu đương với ai ở trường đại học, phần lớn kết quả sẽ không tốt. Cái gọi là đồng phục học sinh cho đến váy cưới xét cho cùng chỉ là thiểu số trong thiểu số. Thay vì tin vào điều này, thà tin rằng mình là Tần Thủy Hoàng. Gần đến cửa lớp, Lưu Phong không khỏi thở dài:
"Ồ, thật ra thì cho dù có một cô gái xinh đẹp cũng không liên quan gì đến tôi. Không giống như Trục ca sinh ra đã đẹp trai, Ta không có dũng khí như lão Đông dũng cảm trên đường dám trực tiếp thêm nữ sinh."
Đông Đông lập tức khó chịu nói:
"Ta không phải là người chỉ dũng cảm, ta cũng đẹp trai!"
Trình Trục nói:
"Hắn không nói ngươi mặt dày đã là cân nhắc tới sĩ diện của người rồi. Nhưng nhóc Xuyên, tôi phải đính chính một chút. Ta thực sự không chỉ đẹp trai."
Trịnh Thanh Phong ở một bên im lặng, không có ý định tham gia vào chủ đề này, bởi vì gã cảm thấy mình không thiếu dũng khí như Lưu Phong, chỉ lạnh lùng mà thôi. Trong số những người trong ký túc xá, Trình Trục lạc quan nhất về Lưu Phong, bởi vì hắn là người giỏi nhất, và đã hiểu rõ từng người một ngay khi họ gặp nhau. ... Không giống như Đông Đông, hắn gọi cho Trục ca khi có chuyện gì xảy ra và Lão Trình khi không có chuyện gì xảy ra. Đừng nói đến Trịnh Thanh Phong, kẻ này rất ít khi nói chuyện với mọi người, dường như mở miệng thì hắn sẽ bị trừ tiền điện thoại, nếu nói nhiều lời sẽ bị nợ xấu. Những người nổi tiếng trong làng giải trí không giỏi giữ được phẩm giá của mình như hắn. Sau đó đó, Trình Trục chủ động vỗ vai Lưu Phong, thành khẩn nói:
"Thật ra, nếu yêu một cô gái ưu tú thì ta nói cho ngươi biết, mặc dù thực sự là một người siêu bình thường, nhưng việc ngươi có cơ hội tiếp xúc với một người tốt như vậy có nghĩa là số phận cô ấy đã định sẵn như vậy!"
Đôi mắt một mí của Lưu Phong thật mở to. Thật tuyệt vời, tôi cảm thấy như mình vừa bị mắng vừa được động viên. Đông Đông ở một bên cười nhạo, nhưng Trịnh Thanh Phong vẫn cố chịu đựng. Trước khi vào lớp, ba người sắc mặt thay đổi, vẻ mặt lập tức khôi phục bình tĩnh. Trong lớp đã có rất nhiều người, bọn họ nói muốn nhìn thấy cô gái dọc đường, nhưng khi bước vào, họ đi thẳng lên, thậm chí không nhìn sang bên, thậm chí còn không có dũng khí nhìn xung quanh. Như thể chúng trông thật phù phiếm. Trình Trục thì khác, hắn bắt đầu chọn chỗ ngồi ngay khi bước vào, nhưng những hàng ghế sau gần như chật kín và không còn chỗ cho bốn người họ. Tất cả những chỗ ngồi tốt đều đã được chọn nên anh không còn cách nào khác là ngồi ở hàng ghế thứ hai cạnh cửa sổ. Lại có mấy bạn cùng lớp lần lượt đi vào, không có nhiều cô gái xinh đẹp đang học máy tính nhưng vẫn rất nhiệt tình theo dõi. Đúng lúc này, một người phụ nữ khác từ ngoài cửa bước vào, Trình Trục nhạy bén nhận ra ba con chó nghịch ngợm ngồi bên cạnh đã vẫy cái đuôi vô hình của chúng. Anh nhìn lên và thấy một người phụ nữ có làn sóng lớn màu nâu. Cô trang điểm vô cùng tinh tế, ăn mặc khá chững chạc, lại đeo một cặp kính gọng vàng, vừa bước vào cô đã cầm phấn viết nguệch ngoạc tên mình lên bảng trong khi mọi người đều nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Tốt lắm, hóa ra không chỉ ăn mặc để trưởng thành mà bạn còn thực sự trưởng thành. Cô là giảng viên lớp 2 môn kế toán.