Trình Trục không nói gì, chỉ yên lặng mở cốc, nhìn thoáng qua số điểm, sau đó nhẹ nhàng đóng nắp lại.
Hiện tại, nhóm bọn họ đang chơi một trò có tên là xúc xắc, nó còn được gọi là Xuy ngưu, hay còn được nói tắt là 067. Cách chơi như sau: Hai người chơi sẽ đấu với nhau bằng cách mỗi người dùng năm viên xúc xắc lắc điểm, không được để cho đối phương biết số điểm của mình.
Năm con xúc xắc được tung lên cùng một lượt, khi chưa có ai gọi thì con 1 chính là vạn năng, nó có thể thay thế cho con 2,3, 4,5 hoặc 6. Ví dụ nếu tung ra được dãy 1 1 2 2 3, điều đó có nghĩa là có bốn con 2, ba con 3. Nếu năm con xúc xắc là: 1 2 3 4 5. Không có số nào lặp lại, thì là Thuận tử, có nghĩa là số điểm bằng 0, được gọi là 'linh', con 1 vạn năng lúc này không còn tác dụng nữa. Nếu xúc xắc là 1 1 1 5 5, như vậy chính là Báo, kiểu này sẽ được tính là sáu con 5, được cộng thêm thêm một con. Mà năm xúc xắc nếu là 5 5 5 5 5, thi là Thuần báo, sẽ tính là bảy con 5 điểm, được cộng thêm hai. Giờ phút này, Trình Trục tiên phong hô:
"Ba con sáu."
Lưu ý, mỗi người năm viên xúc xắc, nhưng hô lên là tổng của mười viên xúc xắc của cả hai bên chứ không phải là chỉ gọi số đếm của một bên."Bốn con ba."
Lưu Hoành Kính nói. Người trước hô xong thì người sau phải tăng số lượng hoặc tăng số điểm."Bốn con sáu."
Trình Trục mở cốc ra, nhìn thoáng qua xúc xắc của mình. Hiện giờ Lưu Hoành Kính rất muốn nện cho đối phương uống gấp đôi, cho nên hắn lúc này chơi rất nghiêm túc và cẩn thận. Bên này hắn có ba con 6, sau một hồi suy nghĩ, liền mở miệng nói:
"Thêm một lượt, năm con 6!"
Lúc này, nếu cảm thấy cả hai bên xúc xắc không đủ năm con 6, vậy thì người còn lại có thể lựa chọn mở cốc, xem xét kết quả. Ngược lại thì có thể tiếp tục thêm. Trình Trục trực tiếp mở cốc của, lựa chọn kiểm tra kết quả. Thậm chí hắn còn chẳng thèm nhìn sắc mặt của Lưu Hoành Kính ở phía bên kia, như thể không thèm quan tâm đến số điểm trong cốc của người đối diện, trực tiếp thản nhiên nói:
"Nếu cậu không phải là Báo thì sẽ mất một điểm đấy nhé."
Thật ra khi chơi trò này, không phải cứ hét lên một tiếng:
"Mở!"
là ngầu. Mà điều thật sự khiến bạn trở nên ngầu hơn chính là không cần nhìn vào số đếm của đối phương, lại nắm chắc trong tay thắng lợi mà hô lên:
"Tiếp thục."
Lưu Hoành Kính vươn cổ liếc nhìn số điểm của Trình Trục. Thẩm Minh Lãng thở một hơi nhẹ nhõm, hùng hùng hổ hổ nói:
"Không cần nhìn nữa, ngay từ đầu đã nói Thuận tử là không, bọn ta bên này là thuận tử, không có 6! Chẳng lẽ cậu lại có tận năm con 6?"
Lưu Hoành Kính nhịn không được trách thầm:
"Mẹ nó, không có 6 mà cũng dám hô 4 số 6?"
Thằng chó, mày lừa bố mày? Ngược lại với tâm trạng của tên đang bực tức kia, Lâm Lộc có chút kinh ngạc:
"Thắng? Chúng ta thắng rồi sao?"
Trình Trục gật gật đầu, cố ý nâng tay trái lên, muốn cùng cô đập tay vui mừng."Ừ."
"Ba!"
Lâm Lộc lập tức vỗ tay hoan nghênh, miệng còn nói:
"Làm tốt lắm! Rất tốt!"
Trình Trục cười cười, lại cầm lấy cái cốc, hướng tới Lâm Lộc nói:
"Thổi một lần nữa đi?"
Lâm Lộc lần này không nói lời nào, chỉ nhanh chóng đưa cái miệng nhỏ nhắn của mình lại gần, đôi môi đỏ mọng hơi chu lên, sau đó dùng sức thổi:
"Phù !"
Rõ ràng cô chỉ thổi để tiếp thêm may mắn thôi, nhưng sao lại có cảm giác kiêu ngạo đến thế nhỉ, giống như mình đang kề vai sát cánh chiến đấu cùng Trình Trục, công trạng của hắn có một nửa là do mình! Thẩm Minh Lãng đứng ở bên cạnh ngơ ngác."Làm cái quái gì thế? Lắc xúc xắc còn có thể chơi như vậy à?"
Bởi vì phải tiến lại để thổi khí nên Lâm Lộc và Trình Trục xích lại gần nhau hơn. Ở phía xa, Thẩm Khanh Ninh nhìn thấy cảnh này, đôi mi thanh tú có hơi nhíu lại, trong lúc nhất thời không rõ là Trình Trục tính tình trẻ con, hay là một tổ sư gia cặn bã nhiều thủ đoạn. Nhưng cô nhìn thấy Lâm Lộc có chút vui vẻ."Thắng lần nữa, Trình Trục, thắng lần nữa đi!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Lộc trông khá căng thẳng, hai tay nắm chặt ủng hộ hắn. Mà Trình Trục thật sự làm được, tiếp tục thắng thêm một ván. Hai người lại đập tay ăn mừng, Lâm Lộc cũng bắt đầu cảm thấy như chính mình có thể thổi tiên khí! Khi thổi đến lần thứ ba, cô không những chỉ thổi một, mà là "Phù phù phù", ba lần liên tiếp. Đã đối đầu đến tận ba lần rồi, chúng ta phải tăng thêm sự may mắn thôi, hi hi! Trình Trục mỉm cười đối mặt với đối phương, vẻ ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng thật ra hắn đang bí mật di chuyển xúc xắc.
Đúng vậy, hắn gian lận. Một đánh tám, nếu muốn toàn thắng thì kĩ thuật thôi là chưa đủ, còn cần có vận khí. Nhưng gian lận thì khác, hắn hoàn toàn có thể thay đổi điểm trong quá trình chơi. Thủ đoạn ngu xuẩn nhất chính là dùng ngón út luồn vào trong, lén lút thay đổi, tuy nhiên loại thủ đoạn này rất dễ dàng bị phát hiện vì quá rõ ràng! Trình Trục dùng chính là kỹ xảo hắn mỗi lần mở cốc ra, sau đó lại đóng lại, hắn sẽ đụng nhẹ mép dưới của cốc vào một viên xúc xắc vào để nó xoay chuyển. Chỉ cần có thể nhớ hết được số trên mỗi mặt xúc xắc, sau đó luyện tập nhiều lần, có thể dễ dàng gian lận khi hé cốc để xem điểm.
Giống như lần đầu tiên hắn chơi cùng Lưu Hoành Kính, hắn thật sự là có con 6.
Nhưng nhìn thấy tên ngốc kiêu ngạo này không ngừng thêm, hắn lập tức đem 6 điểm của mình thay đổi thành thuận tử. Kiếp trước Trình Trục đi uống rượu với bạn bè, mọi người quy định chỉ được xem điểm của một lần, bởi vì con mẹ nó tất cả bọn hắn đều có thể gian lận! Chiêu này thật ra không khó học, cũng không tính là quá cao siêu. Nhưng đừng quên, Trình Trục biết trình độ của Thẩm Minh Lãng, ông chủ Thẩm chính là cải trắng mà ở vòng bạn bè vẫn có chỗ đứng, điều đó cho thấy bọn hắn trước giờ toàn là gà mờ mổ lẫn nhau. Bản thân hắn có kỹ thuật lại tư duy nhanh nhẹn, cộng thêm hắn còn gian lận, hắn một hơi liền đánh tới vị trí thứ năm. Lúc này, hắn cố cố tình quên không gọi Lâm Lộc thổi khí, chậm rãi đưa cốc lên lắc.
Lâm Lộc ngồi bên cạnh lập tức dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy cổ tay của hắn. Hiện giờ cô đang rất hào hứng, lòng bàn tay còn hơi nóng, Trình Trục có thể cảm nhận rõ nhiệt độ trong lòng bàn tay của đối phương.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua đôi bàn tay nhỏ của cô, cảm thấy chúng rất đẹp, cộng với việc rất mê tay nên Trình Trục mừng như điên, hắn cảm thán thứ trước mặt quả xứng đáng với hai chữ tay ngọc. Lâm Lộc bị hắn nhìn như vậy, lập tức có chút xấu hổ, buông tay ra. Nếu là trước kia, làm sao cô có thể hành động quá đáng như vậy đối với một nam nhân mới gặp mặt hai lần chứ. , Đường đột! Quá đường đột rồi! Trình Trục lúc này mới "giật mình nhớ ra", chậm rãi nâng cốc lên, nói:
"Đúng rồi đúng rồi, quên thổi khí!"
Lâm Lộc đã thoát khỏi trạng thái tập trung chiến đấu, lúc này cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào mình và Trình Trục, lập tức cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cô chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy với bất kỳ nam nhân nào. Cho nên khi Trình Trục chủ động đem cốc đến gần, lần này cô không hăng hái như trước mà dùng tốc độ rất nhanh thổi một cái, như thể đang đối phó thôi, ngay sau đó dùng bàn tay nhỏ bé đem cái cốc đẩy ra. Da mặt Trình Trục thật dày, miệng không ngừng nói:
"Chậc chậc."
Hắn dùng tay kia giữ thật chặt cái cốc, lẩm bẩm:
"Lần này số lượng tiên khí không nhiều, may mắn rất có thể bị trượt ra ngoài."
Hắn giữ nắp cốc rất chặt.