Hiện tại là năm 2014."Hồng Tường đại đế" cũng chưa bình luận ra câu này trên Internet:
"Không sao cả, tôi sẽ ra tay."
Bởi vậy bây giờ Trình Trục đột nhiên thốt ra câu nói này khiến cho Giang Vãn Châu cùng Thẩm Minh Lãng không khỏi trừng lớn mắt liếc nhìn nhau.
Giang Vãn Châu:
"Hắn điên rồi sao?"
Thẩm Minh Lãng:
"Viết vào ghi chú, câu này đủ khí thế!"
Lâm Lộc là một seiyuu, cô đã từng lồng tiếng cho một số bộ phim hoạt hình trong nước, đồng thời cũng là một fan cuồng nhiệt của những bộ phim hoạt hình nổi tiếng. Cô tính tình hoạt bát, năng lượng tràn đầy, khẳng định sẽ có một chút thuộc tính Chuunibyou. Chưa kể, khi cô đột nhiên nghe được câu "Không sao cả, để ta ra tay", cô thật sự cảm thấy người nói lời này có chút kinh ngạc!
Cũng không còn cách nào, bầu không khí đã bị đẩy lên tới mức này, Trình Trục khẳng định là người phải chịu áp lực lớn nhất ở toàn đội. Trong hoàn cảnh như vậy, còn có thể thốt ra lời này, chỉ có thể nói là quá lợi hại! Lưu Hoành Kính ở bên kia nghe thấy thế liền cảm thấy đầu óc choáng váng:
"Gì cơ? Hắn vừa mới nói cái gì?"
Trong lòng Lưu Hoành Kính không khỏi thắc mắc, làm sao mà một tên chỉ vừa mới tốt nghiệp cấp ba lại con mẹ nó có cái dũng khí này, Lương Tịnh Như sau khi nghe xong chắc cũng đành công nhận người này trâu.
Gã đeo kính ngồi ở bên cạnh thấp giọng nói:
"Cười chết mất, tuổi cũng không lớn, nhưng khẩu khí không nhỏ."
Bọn họ cảm thấy nếu Trình Trục có thể thắng được Lưu Hoành Kính thì đã là tốt lắm rồi. Một đấu với tám, nghĩ cái rắm! Trình Trục thay đổi vị trí với Lâm Lộc, bắt đầu P K. Hắn cầm lấy cái cốc, đem từng quân xúc xắc bỏ vào trong. Sau khi thực hiện xong hắn giơ chiếc cốc lên nói với Lâm Lộc:
"Đến đây, thổi tiên khí vào bên trong này."
"Hả?"
Lâm Lộc không thể tin được bây giờ hắn còn có thể giở trò trẻ con như vậy."Thổi đi, cô là tân thủ, mà tân thủ thì sẽ có hào quang, vận may của tôi sẽ tăng lên."
Một đám người còn đang đợi hắn lắc xúc xắc, nhưng Trình Trục chẳng thèm bận tâm, hắn đứng bên chỗ này nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười một cách ngượng nghịu của Lâm Lộc."Được! Được!"
Lâm Lộc thấy mọi người chờ đã lâu, nàng nhanh chóng chu chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi vào trong cốc:
"Phù !"
Lúc bấy giờ Trình Trục mới hài lòng bắt đầu lắc xúc xắc. Trước khi đếm xem là bao nhiêu điểm, hắn liền quay xong nói với đồng đội ngồi ở bên cạnh:
"Đừng nhìn vào xúc xắc, tôi cứ cảm giác là trong đội của mình có nội gián, cung cấp tình báo cho của đội đối thủ, nếu không thì chúng ta đã thắng từ lâu rồi."
Mọi người ở phía đối diện đều trầm mặc.
Đầu của hắn ta có vấn đề à? Con mẹ nó diễn cũng quá thật rồi! Thấy Trình Trục liên tục áp bức, Lưu Hoành Kính không quên thể hiện để lấy lại khí thế:
"Tiểu Trình, tôi có lợi hại không?"
Trình Trục không đáp. Mẹ kiếp ngươi gọi ai là Tiểu Trình?