Viên Minh chỉ thấy bả vai đau đớn dữ dội, nhưng tay hắn không ngừng chút nào, cơ thể quay tít một vòng, chân phải như rìu chiến văng đi, kéo theo tiếng xé gió, hung hăng đá vào eo con hồ ly.
Rầm!
Thanh hồ bị đá văng ra ngoài, nặng nề đụng vào một gốc đại thụ rồi ngã trên mặt đất.
Hồ ly mau chóng trở mình dậy, chỗ eo bị đá có vẻ không bị thương, nhưng mấy vết thương trên người vốn chưa kịp liền miệng lại lần nữa chảy ra không ít máu tươi.
Có lẽ vì mất máu quá nhiều, con thanh hồ này đi lại có phần bất ổn, cặp đồng tử màu lục tối gắt gao nhìn chằm chằm vào Viên Minh. Viên Minh không chút yếu thế đối mặt, đồng thời xiết chặt nắm đấm, miệng gầm gừ mấy tiếng trầm thấp.
Sau mấy nhịp thở, thanh hồ đột nhiên xoay người chạy về phía xa xa, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong rừng.
Viên Minh thở phào một hơi, thả lỏng thần sắc căng cứng, lắc lắc mạnh chân phải hơi sưng đau.
Thanh hồ này có thực lực vượt quá xa dự đoán của hắn, thân thể lại rất cứng cỏi, nếu không phải trước đó nó đánh với con mưu miêu màu vàng để rồi bị thương, hắn bất luận thế nào cũng không có khả năng đắc thủ.
Dù vậy, bản thân hắn mới rồi thực ra cũng không chắc chắn một trăm phần trăm là có thể đối phó với con thanh hồ thứ hai, nếu nó thực sự dốc sức liều mạng đánh với hắn, thắng bại thế nào vẫn rất khó nói.
Đương nhiên Viên Minh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần đấu với nó tới cùng, hắn không có ý định buông tha thi thể con thanh hồ.
Đúng như câu "hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng", rốt cuộc con thanh hồ kia lại sợ chiến mà bỏ chạy.
Viên Minh xử lý qua loa vết thương trên vai một chút, ngăn máu chảy tiếp, xong mới treo thi thể con hồ ly lên một cây nhỏ cạnh đó, đoạn lấy ra một thanh cốt đao cắt cổ họng nó.
Máu hồ ly đỏ thẫm ròng ròng chảy ra được hắn dùng túi trữ máu thu lấy, rất nhanh đã thu được hơn nửa túi mà máu hồ ly vẫn đang không ngừng chảy xuống.
“Nhìn xu thế này thì huyết dịch một con thanh hồ thôi đã rót đầy tràn túi này, còn đi săn giết hung thú khác thế nào nữa?” Viên Minh tự mình lẩm bẩm, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc.
Bằng vào kinh nghiệm và thân phận của Hô Hỏa trưởng lão, không thể không tính tới vấn đề này mới phải.
“Chẳng lẽ túi này có chỗ nào đó đặc biệt?” Viên Minh đảo mắt nhìn vào đồ văn cổ quái màu máu trên mặt túi da, trong lòng chợt động, tức thì một ý niệm xuất hiện trong đầu.
Hắn duỗi hai ngón tay ra điểm lên đồ văn màu máu, đồng thời vận chuyển pháp lực từ đan điền, thông qua hai ngón tay, từ từ rót vào trong đồ văn.
Đồ văn kia lập tức chuyển màu đỏ tươi, cả túi da tỏa ra một vầng hào quang mờ mờ màu máu, còn máu hồ ly trong túi ào ào lưu động, tựa như có một bàn tay vô hình đang khuấy động.
Điều khiến Viên Minh không tưởng tượng nội chính là quá nửa túi máu hồ ly lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được, không ngừng giảm đi, trước sau chỉ có mấy nhịp thở thôi mà máu hồ ly đã biến mất hơn nửa.
Chỗ máu hồ ly còn lại trông tươi thêm nhiều, đồng thời mùi máu tanh càng trở nên nồng đậm.
“Túi này quả nhiên không phải phàm vật, đây là đang tinh chiết thú huyết bên trong a!” Viên Minh lộ vẻ vui mừng, tiếp tục vận chuyển pháp lực, cẩn thận từng chút rót vào trong túi da.
Đúng vào thời khắc này, đột nhiên bên trong túi da có một tiếng ‘phốc’ nhỏ vang lên, tựa như pháp lực rót vào phá vỡ một cánh cửa nào đó, tức thì sau đó mặt ngoài túi da tỏa những tia sáng trắng mờ, hình thành một vầng hào quang không ngừng xoay quanh túi.
Từ trong vầng hào quang, một lực hút rất mạnh phóng ra, bao phủ quanh miệng vết thương trên cổ con hồ ly.
Rào rào!
Một lượng lớn máu hồ lý phun ra, bất ngờ là không rớt ra ngoài giọt nào mà toàn bộ đều rơi vào trong túi da.
“Túi này lại còn có khả năng tự động hút thú huyết?” Viên Minh thoáng trợn mắt kinh ngạc, xong rất nhanh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Loại túi da trữ máu này có năng lực tự thu thú huyết cũng không kỳ quái, nếu cứ treo thú lên cây rồi chờ, không chỉ khiến hiệu suất thu thập thú huyết thấp mà chỉ lơ là sẽ có một lượng máu lớn bị lãng phí. Bích La động làm một tông môn, nếu như đã có nhu cầu với loại thú huyết này thì không thể không tính đến vấn đề này.
Chỉ có điều không biết do vô tình hay cố ý mà Hô Hỏa trưởng lão từ đầu tới cuối không đả động tới chuyện này.
Theo giọt máu cuối cùng trong thân hồ ly bị hút ra, quá trình tinh luyện trong túi cũng kết thúc. Tất cả huyết thú biến thành một đoàn máu óng ánh lớn chừng nắm đấm, yên lặng nằm trôi nổi trong túi.
Dù vô cùng yếu ớt nhưng vẫn có thể cảm nhận được rung động pháp lực nhè nhẹ tỏa ra từ đoàn máu kia.
“Xem ra ta đoán không sai, thanh hồ này đúng là hung thú có thể thu nạp thiên địa linh khí để cường kiện bản thân.” Viên Minh trong lòng có kết luận, cũng không định ở đây lâu, lập tức xách thi thể thanh hồ lên, lui về phía hạp cốc, rất nhanh đã tới rìa hạp cốc.
Ngay lúc này, tiếng chạy thành đoàn xen lẫn tiếng thở hổn hển từ phía sau truyền đến.
Viên Minh tung người treo lên một gốc đại thụ, đưa mắt nhìn về phía sau, đột nhiên đồng tử co lại.
“Không ổn, thanh hồ này vậy mà sống thành bầy!” Viên Minh vội xuống đất, tung người nhảy vào hạp cốc, bóng người thoáng cái đã chìm vào sương mù dày đặc.
Sau mấy nhịp thở, bầy thanh hồ đã đuổi tới cạnh hạp cốc, hướng khoảng sương mù gào thét không thôi nhưng không có con nào dám bước vào, tựa như đang sợ hãi thứ gì đó.
…
Giữa vùng sương mù quay cuồng, bước chân Viên Minh không hề chậm lại mà ra sức chạy về phía bờ bên kia, chỉ thoáng chốc đã tới cạnh vách đá đối diện.
Mang theo thi thể con hồ ly lại chạy trốn thời gian lâu như vậy khiến hắn, dù đã thi triển Phi Mao thuật, vẫn vô cùng mệt mỏi, không thể không dừng lại thở.
May mà không gian phía sau sương mù hiện tại rất yên tĩnh, hiển nhiên là bầy thanh hồ không đuổi theo nữa.
Viên Minh cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không có truy xét, sau khi khôi phục thể lực lại một chút liền cõng thi thể thanh hồ trên lưng, mau chóng leo lên đỉnh vách núi.
Bầy thanh hồ kia vẫn còn ở lại chỗ đối diện, từ xa xa thấy Viên Minh và thi thể đồng loại trên lưng hắn, lại một lần nữa tru tréo nhưng vẫn như cũ không đặt chân vào hạp cốc.
“Xem ra đám thanh hồ này không dám tiến vào hạp cốc, không biết là sợ sương mù chỗ này hay là mấy người Bích La động đã dùng thủ đoạn nào đó với hạp cốc khiến chúng không dám làm thế?” Viên Minh thầm suy đoán.
Nếu sự thật đúng như suy đoán của hắn thì hạp cốc này sẽ có tác dụng lớn, sau này có đụng phải hung thú lợi hại, chỉ cần trốn vào hạp cốc là được.
Đứng yên lặng một lúc, Viên Minh xoay người tiến vào trong rừng, bóng dáng nhanh chóng biến mất.
Nhóm thanh hồ tụ tập ở bờ bên kia hạp cốc thêm một lúc, cuối cùng cũng rút đi với vẻ không cam lòng.
Nửa canh giờ sau, Viên Minh mang theo thi thể thanh hồ quay về địa động, trong tay có thêm một cái bao bố, bên trong là mấy cọng hoa cỏ.
Hắn không nhớ nổi tên mấy loại hoa cỏ này, chỉ là mới rồi trên đường đi, khi thấy những cây cỏ này lại vô thức nhớ được mấy hoa cỏ này có tác dụng cầm máu rất tốt nên ngắt mang về.
“Coi bội ta trước kia cũng khá thông thạo y thuật.” Hắn thầm nghĩ xong thi pháp giải trừ Phi Mao thuật, để lộ vết thương trên vai.
Bị da vượn bọc lâu như vậy, máu tươi đã không thể chảy được nữa.
Viên Minh dập nát mấy cọng hoa cỏ, lấy nước này trộn với ít bùn đất, bôi lên trên vết thương.
Lập tức một cảm giác mát lạnh truyền tới, đau đớn từ vết thương cũng giảm nhiều, máu tươi hoàn toàn không còn chảy ra nữa.
“Quả nhiên hiệu quả.” Viên Minh mừng rỡ.
Săn thú trong rừng thì bị thương là chuyện thường, từ đó phần thuốc chữa thương này nhất định sẽ có tác dụng rất lớn.
Đúng lúc này, một tràng tiếng ọc ọc lại từ trong bụng truyền ra.
Thi triển Phi Mao thuật không chỉ tiêu hao pháp lực mà cả lực lượng cơ thể, sau một hồi kịch chiến với thanh hồ, thứ tồn trong bụng hắn đều đã bị tiêu hết không còn một mảnh.
Viên Minh đứng dậy cắt hai miếng thịt hồ ly, nhóm lửa nướng đồ, rất nhanh mùi thịt thơm nức lan ra khiến người ta nhịn không được phải bật ngón tay cái.
“Máu thịt hung thú ẩn chứa linh khí, quả nhiên khác với thịt dã thú bình thường.” Nước miệng túa ra trong miệng, chỉ chờ tới khi thịt chín được bảy, tám phần liền không thể chờ thêm được nữa, bắt đầu nhồm nhoàm ăn như gió.
Sau khi hai khối thịt hồ ly vào bụng, Viên Minh cảm thấy cả người ấm áp, thỏa mãn xoa xoa bụng, tiếp đó lại ngồi xuống, tính toán lên kế hoạch sau này.
Hôm nay hắn đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của hung thú, thanh hồ và mưu miêu màu vang sống ở chỗ bìa rừng, hẳn cũng chỉ là loại hung thú bình thường nhất.
Nhưng chỉ một con thanh hồ yếu, trong trường hợp một chọi một không có trợ lực khác thì hắn tự thấy bản thân vẫn là thắng ít thua nhiều, huống hồ thanh hồ kia lại có một bầy.
Kỳ hạn còn bốn ngày, cần phải săn giết bốn đầu hung thú, thời gian của hắn đã rất gấp, nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra kế sách đối ứng tốt mới được.
Viên Minh trầm ngâm một lát, sau cùng vẫn chọn mục tiêu săn giết là mấy con thanh hồ kia.
Lý do đầu tiên là do thanh hồ có thực lực hơi yếu, thứ hai là số lượng thanh hồ rất nhiều, đủ để cho hắn săn.
“Đào một cái bẫy giống như lúc trước săn bắn con gấu đen?” Viên Minh không có nhiều kinh nghiệm săn thú nên thứ đầu tiên nghĩ tới vẫn là cách cũ.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn vẫn phải phủ định ý nghĩ này.
Thanh hồ khác với gấu đen, nó biết dưới hoàn cảnh nguy hiểm thì trước tiên lui lại, gọi đồng bọn tới khởi xướng quần công, nhìn qua đã biết là rất giảo hoạt. Hơn nữa thanh hồ động tác nhanh nhẹn, hắn bố trí loại cạm bẫy thô sơ thì tám phần là bắt không được, tốt hơn là miễn biến khéo thành vụng.
Viên Minh tiếp tục vắt óc suy nghĩ những cách khác, sau một lát đột nhiên ngẩng đầu như nghĩ ra điều gì đó.
“Đúng, cứ làm như thế!”
Thời gian một đêm nhanh chóng qua đi.
Viên Minh mở to mắt, để lộ vẻ hăng hái.
Khổ tu một đêm khiến pháp lực trong đan điền của hắn tăng thêm một chút. Dùng tốc độ tích lũy pháp lực của Cửu Nguyên quyết, nếu cho hắn thời gian mười ngày nửa tháng, có lẽ sẽ không phải sợ thanh hồ nữa.
Đáng tiếc, thời gian dành cho hắn không còn nhiều lắm.
Viên Minh nướng qua loa hai khối thịt hồ ly, đem nhét đầy bao tử rồi thi triển Phi Mao thuật, hóa thành hình thái vượn trắng, chạy thẳng tới bờ bên kia hạp cốc, đi thêm một thoáng đã lại tới chỗ phát hiện mưu miêu màu vàng ngày hôm qua.
Tìm tòi một hồi, hắn cuối cùng phát hiện tung tích mưu miêu màu vàng trong một bụi cây gần vách núi.
Mưu miêu cũng phát giác Viên Minh đang ở trên cây. Con mắt màu đen của nó nhìn chằm chằm Viên Minh, trong mắt tràn ngập ý uy hiếp.
Viên Minh nhìn mưu miêu, nhếch miệng cười cười rồi xoay phắt người, tung mình nhảy qua những tàng cây, bay về phía xa xa.
Mưu miêu không ngờ có vượn trắng đột nhiên xuất hiện rồi lại cứ thế chẳng làm gì đã bỏ đi, ngơ ngơ ngác ngác một hồi, có điều cặp mắt đen nhanh của nó vẫn nhìn chằm chằm theo hướng Viên Minh bỏ đi, đợi tới khi xác nhận đối phương đã thực sự rời khỏi lãnh địa của mình, nó mới soạt một tiếng, chui vào một cái huyệt động nhỏ trên vách núi.
Mặt đất trong huyệt động được phủ một lớp cỏ khô, trên đó có mấy con mưu miêu con. Cả đám mưu miêu con thấy con mưu miêu lớn quay lại liền chi chi kêu mấy tiếng.
Trong mắt mưu miêu lớn ánh lên sự yêu thương, đưa cái lưỡi mầu hồng phấn liếm láp mấy con mưu miêu non.