Sau khi ăn hết nửa cái đùi hươu, Viên Minh mang phần thịt chín còn dư, quay vào trong căn nhà trên cây, phát hiện Cáp Cống vẫn chưa tỉnh, lại suy nghĩ chút, liền lấy một ống trúc màu vàng to bắn ngón tay cái từ ngực áo ra.
Hắn mở nút ống trúc, đưa đến dưới mũi Cáp Cống.
Một mùi hương mát lạnh kích thích lập tức bay thẳng vào xoang mũi Cáp Cống, y đột nhiên nhíu mày, thở nhẹ một hơi rồi dần dần tỉnh lại.
Viên Minh thấy thế liền nút kỹ ống trúc lại.
Cáp Cống sau khi tỉnh, liền hít sâu một hơi, kết quả là thương thế trên người khiến y đau đến nhe răng trợn mắt, mất một lúc lâu mới tỉnh hồn lại, lập tức thấy Viên Minh bên cạnh canh chừng.
“Viên huynh, ngươi lại cứu ta một mạng.” Cáp Cống lộ vẻ cảm kích trong mắt, nói.
Dứt lời, y cục cựa toan đứng dậy, lại bị Viên Minh đè bả vai giữ lại.
“Bụng ngươi bị thương không nhẹ, nhất thời nửa khắc chớ vội cử động. Kể một chút xem có chuyện gì? Hai tên gia hỏa Liệp Cẩu đường kia hẳn không có bản lĩnh khiến ngươi bị thương chứ?”
Nghe Viên Minh hỏi, Cáp Cống không trả lời ngay, mà hơi cúi đầu liếc mắt nhìn bụng mình, thấy nơi đó đã được băng bó, liền lần nữa nằm xuống.
“Nếu ta không bị thương, bọn chúng tất nhiên không đả thương ta được. Là ta gặp phải quái vật.” Cáp Cống đáp, trên mặt thoáng lộ ra vẻ sợ hãi.
“Quái vật? Không phải hung thú?” Viên Minh nghe cách nói này, lập tức thấy hứng thú.
“Ta…ta cũng không chắc chắn. Có điều vật đó tuyệt đối không giống như hung thú thường gặp, ta cảm thấy nó không phải hung thú.” Cáp Cống do dự một lúc mới nói.
“Hình dạng dài ngắn thế nào, kể một chút xem?” Viên Minh lại hỏi.
Hắn có Thường Loại Hung Thú Đồ Giám mà Triệu Đồng cho, nên đối với hung thú thường xuất hiện trong Thập Vạn Đại Sơn, dù bản thân chưa từng gặp, cũng có tự tin nhìn đặc điểm đoán chính xác tên họ.
Viên Minh ngược lại muốn nhìn một chút, xem quái vật trong lời Cáp Cống rốt cuộc là thứ gì?
Cáp Cống nghe thế, hít sâu một hơi rồi từ từ nhắm hai mắt lại, tựa như đang cẩn thận nhớ lại những thứ mình đã trải qua, lại giống như đang khôi phục lại mạch suy nghĩ của bản thân.
Sau một lát, y mới lần nữa mở mắt ra, nhìn về phía Viên Minh.
“Thứ làm ta bị thương, thân cao không quá tám thước, cả người mọc đầy lông dài trắng, có móng vuốt sắc bén màu đen, khi di chuyển thì đứng thẳng như con người, lúc chạy lại dùng cả tay lẫn chân, vừa giống dã nhân, lại như hung thú. Điểm quan trọng nhất là, tiếng kêu của nó như tiếng người kêu rên khóc lóc, khiến người ta nghe xong liền cảm thấy lạnh sống lưng.” Cáp Cống chậm rãi miêu tả.
“Chỉ có thế thôi à?” Viên Minh thấy y ngừng lại, bèn hỏi.
“Mấy điều cổ quái này chỉ là bề ngoài, tới lúc ta đánh giết với nó, phát hiện thứ này chẳng những có thân thể cứng rắn như thép, hơn nữa có vẻ hoàn toàn không có cảm giác đau, khi giao chiến không hề để ý phòng thủ, y như đang tập kích kiểu tự sát. Khi trường đao của ta sắp chém vào cổ nó, nó cũng không thèm tránh mà cứng rắn đón đỡ, một trảo đánh trọng thương ta. Nếu không phải ta rơi xuống một thác nước rồi bị nước cuốn trôi, lần này khẳng định phải bỏ xác ở đó rồi.” Cáp Cống lắc đầu, lòng vẫn còn sợ hãi, đáp.
Viên Minh nghe xong liền đưa một tay rờ rờ cằm, rơi vào trầm tư.
“Nếu đúng như lời Cáp Cống, thứ kia đúng là một quái vật.” Hắn cẩn thận so sánh thông tin Cáp Cống cung cấp với dữ liệu trong đầu, sau đó liền thất vọng nhận ra bên trong Thường Loại Hung Thú Đồ Giám quá thực không có hung thú nào tương ứng cả.
“Có manh mối gì không?” Cáp Cống nhìn Viên Minh, hỏi.
Viên Minh lắc đầu, đáp ngay: “Đúng lúc ta chuẩn bị đi Cáp Mô cốc, ngươi nói thứ quỷ này, để ta tìm Triệu Đồng hỏi một chút, có lẽ hắn biết.”
“Cũng được.” Cáp Cống gật gật đầu.
“Nơi này là một điểm trú ẩn tạm thời của ta, vị trí không quá kín đáo nhưng bình thường cũng sẽ không có ai tới. Đêm nay ngươi cứ ngủ ở đây trước, ta sẽ ở lại canh chừng.” Viên Minh dặn dò.
“Viên huynh, đại ân không lời nào cảm tạ cho hết, ngày sau nhất định báo đáp.” Cáp Cống ôm quyền, chân thành nói.
“Trước đừng nói chuyện này, ăn chút gì đi.” Viên Minh mỉm cười, khoát tay áo, đưa nửa cái đùi hươu trong tay tới.
Đêm khuya, ánh trăng mông lung huyền ảo từ trên cao, xuyên qua kẽ lá, chiếu vào trong căn nhà trên cây.
Viên Minh ngồi tựa lưng vào vách nhà, cuối cùng cũng không chống nổi cơn buồn ngủ thiếp đi. Ánh trăng như lụa mỏng chiếu lên trên người hắn, trong căn nhà trên cây quẩn quanh tiếng hắn ngáy khe khẽ.
Đột nhiên, có tiếng như mèo kêu vang lên.
Viên Minh sực tỉnh, mở lớn hai mắt, nhưng khi theo bản năng muốn đứng lên, lại phải hiện mình cơ bản không cách nào động đậy nổi, nhất thời chỉ cảm thấy như thần hồn ly thể, mơ màng không biết mình đang ở trong mộng hay thực tại.
Trong cơn hoảng hốt, một hồi thanh âm nữ tử mờ mịt, đứt quãng vang lên, khi như có người kề bên tai nói nhỏ, lúc như có kẻ đứng ngoài bậu cửa tâm sự, chợt gần chợt xa, phiêu hốt bất định.
“Kỳ lạ…”
“Thần hồn…là cái gì…”
“Thú vị nha…”
Trong thanh âm kia có cảm giác mê huyễn khó có thể diễn tả bằng lời, Viên Minh nghe mà thấy đầu óc mơ màng, mí mắt sụp xuống, dần dần muốn mê men đi.
Nhưng ở khoảnh khắc ngay trước khi hắn hoàn toàn mất ý thức, chỗ lỗ hổng ở cánh cửa gian nhà gỗ trên cây, bỗng nhiên có một cái bóng nhỏ nhắn màu trắng bạc lóe lên.
Hình như, là một con mèo với bộ lông màu trắng bạc.
Mê man ngủ suốt một đêm, mãi tới sáng hôm sau, khi ánh nắng sớm xuyên qua khe hở trên tấm ván gỗ của gian nhà, chiếu lên mặt Viên Minh, hắn mới từ từ mở hai mắt ra rồi tỉnh lại.
Hắn day day mi tâm, chống người ngồi dậy, không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua, trong lòng bất giác có chút hoang đường.
Nhưng đằng sau sự hoang đường, loại cảm giác chân thực đến kỳ dị, đặc biệt là cái cảm giác mất khống chế, thần hồn ly thể kia, dưới sự cân nhắc tỉ mỉ lại không giống như mơ chút nào, điều này cứ bám lấy hắn một lúc lâu không thoát ra được.
Hắc lắc lắc đầu, kiểm tra thương thế của Cáp Cống, phát hiện y đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn còn đang ngủ mê man, không thể không đánh thức y.
“Ta đi ra ngoài một chuyến, một mình ngươi ở đây, nhớ cẩn thận chút.” Viên Minh dặn dò.
“Ngươi yên tâm đi đi, tự ta sẽ cẩn thận. Ngươi cũng chú ý một chút, tiếp đây chỉ e cả người Thanh Lang bang lẫn Liệp Cẩu đường đều sẽ nhắm vào ngươi.” Cáp Cống khẽ gật đầu, nói.
Viên Minh cũng gật một cái, xong liền mở cửa nhà, bước ra ngoài.
Nhưng ngay vào thời điểm hắn vừa xoay người bước ra khỏi cửa nhà, Viên Minh không khỏi sửng sốt.
“Đó là…con mèo bạc kia?” Một vị khách không mời xuất hiện trước mắt hắn.
Chỉ thấy trên tại cành ngang trên cây cổ thụ chống đỡ căn nhà của hắn, một con mèo bạc cao nửa thước, lông lá sáng sủa sạch sẽ, đang ngồi xổm ở điểm cách hắn hai, ba bước, trừng cặp mắt với con ngươi hai màu hổ phách, vàng kim chăm chú nhìn thẳng vào người hắn.
Cái đầu tròn trịa, to chỉ hơn nắm tay Viên Minh chút xíu hết ngẩng lên rồi cúi xuống, tựa như đang tỉ mỉ đánh giá Viên Minh một phen, chọc cho hắn vô cùng kinh ngạc.
Lại nghĩ tới giấc mơ đêm qua, một ý nghĩ kỳ quặc nổi lên trong đầu Viên Minh.
“Tối hôm qua, chính là ngươi nói chuyện với ta ha?” Viên Minh cất lời.
Mèo bạc nhìn hắn một lúc, xong bỗng nhiên nghiêng đầu qua một bên, bộ dạng giống như không hiểu Viên Minh đang nói gì, lại giống như đang nhìn một thằng đần vậy.
“Ta thực sự là…mơ cũng có thể tin?” Viên Minh không còn gì để nói, cười tự giễu.
Lời vứt dứt, ánh mắt hắn lóe lên, thân hình bất thình như vọt ra như báo săn, chộp thẳng về phía con mèo kia.
Lúc mắt thấy hai tay sắp chạm tới mục tiêu, con mèo bạc kia nhẹ nhàng nhảy lên, thoát khỏi bàn tay Viên Minh trong đường tơ kẽ tóc, tiếp đó đáp lên trên cánh tay hắn, dùng thế như chuồn chuồn đạp nước, một lần lần nữa vọt lên, nhảy tới một cành khác trên cây.
Viên Minh vồ hụt, tay ôm lấy cành ngang, xoay đầu nhìn lại, thấy ngay được con mèo bạc kia dáng đi có chút cổ quái, không giống như những con mèo khác, hoặc vểnh đuôi lên, hoặc cuốn vòng tròn, nó lại để đuôi rủ xuống, che kín mít phần mông.
“Ta bị một con mèo coi thường rồi?” Viên Minh lập tức nhíu mày.
“Viên huynh, làm sao vậy?” Tiếng Cáp Cống từ trong nhà truyền ra.
“Không có gì.” Viên Minh lên tiếng đáp.
Chờ hắn quay đầu, lần nữa nhìn lên, bóng dáng con mèo bạc kia đã hoàn toàn biến mấy trong tầm mắt.
“Nói mới nhớ, con mèo này sao nhìn quen vậy, giống như đã từng gặp trước đây?” Viên Minh gãi gãi gáy, lẩm bẩm tự nói.
…
Trước gian nhà đá trong Cáp Mô cốc.
Viên Minh mang những vật tư kiếm được gần đây, giao tới tay Triệu Đồng.
“Thế nào, có kiếm được công pháp kiếm thuật không?” Viên Minh hỏi, trong mắt hiện lên vẻ mong chờ.
Triệu Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, xong quệt miệng lắc đầu.
“Bích La Động chúng ta không phải tông môn kiếm đạo, công pháp dạng này vốn rất ít, không phải có thể dễ dàng đổi lấy như vậy. Ta cũng ngại thật cho ngươi biết, một ít công pháp bí thuật được bán trong cốc kia, thực ra đều là trưởng lão nội môn quăng ra để đổi lấy tài nguyên cho bản thân. Đám làm đệ tử như chúng ta cũng chỉ là kiếm ít phí chân chạy mà thôi, làm gì có gan dám tự mình truyền công pháp ra ngoài? Thế nên, các ngươi có thể mua được cái gì, hoàn toàn là đi thử vận số, xem các trưởng lão vui lòng bán cái gì.” Dưới ánh mắt dò hỏi của Viên Minh, Triệu Đồng bất đắc dĩ giải thích.
“Vậy gần đây có món gì tốt?” Viên Minh cũng đã sớm có chuẩn bị, không xoắn xuýt gì mà hỏi qua chuyện khác.
“Đúng là có…” Triệu Đồng nghe vậy, xoa xoa cằm nghĩ ngẫm, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
Nói chưa dứt câu, hắn liền lục lọi trong hòm sau lưng một trận, rồi cầm một cuốn sách bìa xanh, đặt ở trước người Viên Minh.
“Tiểu tử ngươi vận khí không tồi, bản Vô Ảnh Bộ này là Lộc trưởng lão gần đây mới giao cho ta, chỗ tài nguyên ngươi góp nhặt ở đây cũng vừa đủ để đổi.” Triệu Đồng vừa cười vừa nói.
“Công pháp này có tác dụng gì?” Viên Minh nghe y nói, không khỏi nhíu mày, hỏi.
“Đây không phải công phạt công pháp gì cả, mà là một loại thân pháp, đối với ngươi tuyệt đối hữu dụng.” Triệu Đồng hạ giọng xuống một chút, nói với vẻ thần thần bí bí.
“Xin lắng tai nghe.” Viên Minh không bình luận gì, chỉ đáp gọn.
“Chính là pháp môn tu luyện giúp ngươi tăng độ mau lẹ của bản thân lên một mảng lớn. Nó không thể tăng tu vi pháp lực, cũng cách nào trực tiếp tăng cường chiến lực của ngươi, nhưng lại có thể giúp người lúc giao chiến cận thân với kẻ khác, có thêm chút thủ đoạn giữ mạng.” Triệu Đồng giải thích.
Viên Minh nghe xong liền trầm ngâm suy nghĩ.
Sau khi biết được Phi Mao thuật có phản phệ, hắn liền nóng lòng muốn có được một bản công pháp kiếm thuật, dùng cái này để nâng cao thực lực chống địch của bản thân, nhằm không cần dùng tới Phi Mao thuật cũng có thể chém giết hung thú.
Trước mắt quá nửa là rất khó tìm được công pháp kiếm thuật, nếu học môn bí thuật thân pháp kia cũng là một lựa chọn tốt.
“Vậy cái Vô Ảnh Bộ này, khi thi triển thì hiệu quả thế nào?” Viên Minh vừa suy tính, vừa hỏi.
Chú thích của Dịch giả.
- Hai gia hỏa đuổi đánh Cáp Cống là người Liệp Cẩu đường, chương trước mình sơ sót ghi thành Linh Cẩu đường.
- Vong Ngữ thực sự có nuôi 2 con mèo ở nhà, có lẽ vì thế mà vật nuôi đầu tiên xuất hiện trong truyện là mèo chăng.
Hết chú thích.