Chương 22: Kết giao

Tiên Giả

Vong Ngữ 27-12-2023 13:44:17

Viên Minh đào một cái hố bên bờ hồ, chôn cất thi thể kia, xong lại bần thần đứng ngây người trước nấm mồ nhỏ một lúc lâu, thần sắc có phần cô liêu. “Ngươi chắc đã sớm đi đầu thai thai chuyển thế rồi nhỉ? Chúc ngươi kiếp sao không phải làm thú nô nữa, con đường tu tiên tàn khốc như vậy, chi bằng làm một phàm phu tục tử sống tiêu dao.” “Hôm nay ngươi còn có ta mai táng thi cốt cho ngươi, ngày sau nếu ta gặp phải bất trắc, liệu có người nhặt xác cho ta?” “Thiên địa bất nhân, nhược nhục cường thực, trước mắt nếu ta không thể dựa vào chính mình thoát khỏi thân phận thú nố, bái nhập Bích La động, tương lai kết cục của ta sợ rằng còn chẳng bằng ngươi.” Viên Minh thì thầm mấy câu với nấm đất nhỏ, tựa như đang tự nhắc nhở chính mình về hiện thực tàn khốc, đồng thời củng cố niềm tin trở về Trung Nguyên của bản thân. Hắn không hóa thân vượn trắng, cứ thế một đường tiếp tục tiến về phía trước, thoáng chốc đã rời xa khu vực hồ, lại bước vào trong một khoảng rừng rậm rạp. Trên cành một cây cổ thụ cách đó không xa, một cái bóng màu bạc đang nằm núp, chính là con mèo khi trước, đang đưa đôi mắt với đồng tử hẹp dài chăm chú nhìn Viên Minh. Không gian xung quanh mờ tối, Viên Minh bắt đầu giảm tốc, bước đi vô cùng cẩn thận. Đột nhiên, hắn dừng bước, ngồi xổm xuống. Trên mặt đất lại thấy một hàng dấu chân, nhìn hình dáng kích cỡ thì đúng là người mà hắn lần theo khi trước. Viên Minh men theo dấu chân, chậm rãi đi về phía trước, chưa đi được bao lâu thì chợt nghe thấy một tràng những tiếng đánh đấm kịch liệt, xen lẫn tiếng hung thú gầm ru từ hướng trước mặt truyền tới. Viên Minh nhướng mày, rảo bước đi về phía phát ra âm thanh. Giữa một khoảng không gian trống trải giữa rừng, hai dị thú to lớn đang liều mạng đánh giết, mấy gốc cây cổ thụ đổ rạp trên mặt đất, trên không trung là bụi đất mờ mịt không ngừng phiêu đãng. Một phía của trận chiến là một con sói xanh đứng thẳng người, thân cao khoảng một trượng rưỡi, tứ chi tráng kiện tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp lực, uy thế hơn xa vượn trắng mà Viên Minh biến thành. Hung thú sói này có hai mắt hẹp dài, con ngươi màu xanh nhạt đầy vẻ lạnh lùng, hơn nữa còn có vẻ rất tỉnh táo, rõ ràng là một Phi Mao thú nô. Dị thú bên kia là một con cá sấu màu đen bò sát mặt đất, thân dài ba trượng, cả người phủ đầy vảy giáp, con mắt màu vàng bắn ra những tia sáng hung tàn, đói khát. Con cá sấu này chẳng những hình thể to lớn, lực lượng cũng vô cùng mạnh mẽ, đuôi to dài như roi thép đen nhánh, mỗi lần lắc lư đều tạo ra một rãnh sâu trên mặt đất. Miệng con cá sấu còn có thể dễ dàng cắn đứt đại thụ thân to bằng thùng nước, so ra còn lợi hại hơn con gấu ngựa lúc trước nhiều. Xét về sức mạnh, rõ ràng thú nô sói xanh không phải đối thủ của con cá sấu, nhưng “y” lại có cơ thể linh hoạt dị thường, năng lực bật nhảy cũng rất kinh người, nhờ thế mà có thể liên tục nhảy nhót tránh né đòn tấn công từ cá sâu, đồng thời còn tranh thủ cơ hội dùng bốn bộ trảo sắc bén như liêm đao tiến hành phản kích. Nhưng vảy giáp trên người cá sâu vô cùng cứng cỏi, móng vuốt của soi xanh dù sắc bén nhưng cũng chỉ có thể để lại một vết cào mờ, không hề thấy máu tươi chảy ra, chiến cuộc vì thế nhất thời rơi vào giằng co. “Thú nô sói xanh này thực lực bất phàm, tu vi hẳn là hơn ta.” Viên Minh lúc đầu vốn định ẩn núp quan sát, nhưng sau khi suy nghĩ một chút lại hóa thành vượn trắng, đường hoàng hiện thân. Thú nô sói xanh lập tức chú ý tới sự tồn tại của Viên Minh, đưa đôi mắt lạnh lùng nhìn qua. Đám Phi Mao thú nô ở trong mảnh rừng núi này dù đều có nhiệm vụ thu thập tinh huyết cho Bích La động, nhưng quan hệ lại không thể nói là vui vẻ, trái lại còn tranh đấu gay gắt, thậm chí chuyện giết người đoạt bảo thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Có điều với chuyện này, Bích La động lại chẳng thèm quan tâm để ý gì. Hiện tại, đột nhiên có một thú nô vượn trắng xuất hiện xong đứng một bên quan sát, hiển nhiên là tính để y và cá sấu đánh tới lưỡng bại câu thương rồi ngư ông đắc lợi. Nhưng trong lòng sói xanh vẫn có chút khó hiểu, làm chuyện đánh lén kiểu này, bình thường đều là phục kích ở bên cạnh chờ thời cơ làm khó dễ, vượn trắng này lại trực tiếp hiện thân, rốt cuộc là có ý gì? Cá sấu tranh thủ khoảnh khắc thú nô sói xanh phân tâm, há mồm phun ra. Một dòng nước như tên nhọn từ trong miệng cá sấu bắn vọt ra, rồi giống như lưỡi đao chém về phía hai chân thú nô sói xanh, nhanh tới độ tạo thành một dải bóng mờ. Sói xanh có vẻ đã sớm đoán trước, nhún người bật lên cao hơn ba thước, dễ dàng né được đòn tấn công của dòng nước. Thân thể y tiếp đó hạ xuống, không biết do vô tình hay cố ý mà rơi đúng lên sống lưng cá sấu, đùi phải theo đó lập tức khẽ động. Móng vuốt hóa thành một dải bóng xanh mờ, chụp thẳng vào mắt con cá sấu. Cá sâu kinh hãi, vội vàng lắc đầu né tránh. Có điều một kích này của thú nô sói xanh thực sự quá nhanh, cá sấu không thể né hết được, kết quả là phần mũi bị tóm trúng. Toàn thân cá sấu có vảy giáp bao bọc, nhưng phần mũi lại khá yếu mềm, nhoáng cái đã bị cào rách năm vết dài, máu tươi ròng ròng chảy ra. Cá sấu gầm rú đầy phẫn nộ, điên cuồng xoay lắc thân thể cao lớn tại chỗ, cuốn bụi đất nổi lên khắp bốn phía. Sói xanh kiêng kỵ quái lực của cá sấu nên vội vàng nhảy ra. “Gào !” Con cá sấu đen đưa đôi mắt nhìn chằm chằm vào thú nô sói xanh, trong mắt nổi lên từng đường tơ máu, phần da cũng xuất hiện từng đường vân màu đỏ máu, đồng thời cơ thể không ngừng biến lớn. “Đây là năng lực gì?” Viên Minh ở phía xa xa thấy được cảnh này, không khỏi kinh ngạc thốt lên. “Lại là một con Huyết Tuyến ngạc!” Thú nô sói xanh mở miệng nói tiếng người, ngữ điệu có vẻ bất ngờ. Cơ thể cá sấu chỉ trong chớp mắt đã hoàn thành biến hóa. Nó lúc này lớn hơn trước ba phần, trên vảy giáp xuất hiện nhiều đường vân màu đỏ máu, đồng thời vết thương trên mũi cũng ngừng chảy máu. Nó vỗ mạnh cả bốn bàn chấn xuống đất, tức thì cơ thể khổng lổ mang theo mùi tanh hôi lao thẳng về phía thú nô sói xanh, không khí trong phạm vi mấy trượng xung quanh vì đó nhất thời nổi lên một hồi những tiếng rào rào. Thú nô sói xanh thấy uy thế của nó như thế, không dám cứng rắn đón đỡ mũi nhọn, lập tức tránh qua một bên. Nhưng con cá sấu sau dị biến phản ứng linh hoạt hơn trước rất nhiều, chỉ dùng đuôi vỗ một cái lên mặt đất đã lập tức thay đổi phương hướng, tiếp tục nhào về phía thú nô, tốc độ chẳng những không giảm đi chút nào, trái lại còn nhanh thêm mấy phần, chỉ nháy mắt đã bắt kịp đối phương. Miệng cá sâu nhanh như chớp mở ra, gần như kéo thành tàn ảnh, cắn thẳng vào cánh tay trái thú nô, đồng thời nó đưa một chân trước tráng kiện dẫm lên trên người thú nô, mắt thấy sắp đánh ngã y. Ngay lúc này, một bóng mờ màu xanh từ phía xa bắn tới, lao thẳng vào mắt trái con thú. Cá sấu dù đang trong trận chiến nhưng không mất đi cảnh giác, khẽ nghiêng đầu né khiến bóng xanh kia chỉ đập được lên phần vảy giáp gần mắt trái, giờ nhìn kỹ mới thấy đó là một ống trúc xanh. “Bùm!” Ống trúc nổ tung, tức thì một mảng chất lỏng màu tím nhạt tóe ra, văng cả vào mắt nó. Con mắt của nó bỗng cảm giác đau nhức dữ dội rồi nhanh chóng tối sầm lại. Cá sấu đau đớn kêu rên thảm thiết, cái miệng nhất thời không nhịn được há ra. Thú nô sói xanh vội vàng rút cánh tay trái ra, cả người toát mồ hôi lạnh. Có điều người này cực kỳ dũng mãnh, chẳng những không lui về sau, ngược lại nhân cơ hội nhào về phía con cá sấu, đồng thời nhanh chóng duỗi bộ móng vuốt bên phải ra. Huyết quang lóe lên! Tay phải thú nô sói xanh thình lình đâm vào mắt phải con cá mốc, móc con ngươi ra. Cá sấu gầm rú vang trời, kịch liệt quay cuồng thân thể khổng lồ, đồng thời điên cuồng vung vẩy đuôi đập gãy mấy gốc đại thụ xung quanh, thanh thế kinh người. Thú nô sói xanh đã nhảy ra trước một bước nên không bị công kích điên cuồng của con cá sấu ảnh hưởng, chỉ đưa mắt nhìn về Viên Minh ở đằng xa. Y nhìn thấy rõ ràng, cái ống trúc xanh kia đúng là do Viên Minh ném tới. Viên Minh gật đầu với y, xong vẫn đứng yên tại chỗ, không có vẻ gì như muốn tiến lại gần. Cá sấu đen điên cuồng phá hoại bừa bãi được một lúc thì đường vân máu trên người bỗng nhanh chóng biến mất, hình thể cũng khôi phục lại như trước. “Hóa ra loại biến dị này có hạn chế thời gian.” Viên Minh thấy thế thầm nói. Cơ thể con thú khôi phục lại, lý trí của nó cũng theo đó tỉnh táo lại , bốn bàn chân nhanh như gió, đạp ầm ầm lên đất, cấp tốc chạy trốn về phía xa. Hai mắt nó đã hỏng, không thể nào là đối thủ của sói xanh, ở lại chỉ có một đường chết. Nhưng con cá sấu giờ đã mù, cơ bản không cách nào phân biệt phương hướng, chỉ mới chạy chưa được bao xa đã đâm đầu vào một gốc đại thụ thân to như cái bàn. Tiếng răng rắc, rầm rầm vang lên. Gốc đại thụ bị nó cứng rắn húc gãy, đổ gập qua một bên. Thú nô sói xanh hiển nhiên là tay săn thú lão luyện, lập tức bay vút lên, vung hai trảo cắm vào bụng cá sấu rồi ra sức cào kéo. Bụng cá sấu rất nhanh bị rạch mấy vết rách dài, máu tươi xối xả tuôn ra, kéo theo cả lòng phèo trắng đỏ lẫn lộn rơi đầy đất. Con cá sấu đen lại lần nữa điên cuồng giãy giụa, nhưng lần này nó bị trúng vết thương trí mạng, chỉ giãy được chốc lát rồi hoàn toàn bất động. Thú nô sói xanh cúi người lấy túi trữ máu ra thu thập huyết dịch của con cá sấu, đồng thời có phần cảnh giác nhìn Viên Minh ở cách đó không xa. Viên Minh vẫn lẳng lặng đứng yên, không hề có dị động gì. Thú nô sói xanh thấy thế, ánh mắt nhất thời hòa hoãn một chút. “Đa tạ các hạ vừa rồi ra tay tương trợ, tại hạ Cáp Cống, không biết bằng hữu có thể cho biết tính danh không?” thú nô sói xanh chỉ loáng cái đã thu xong máu, quay sang nhìn Viên Minh, đoạn chắp tay nói. “Tại hạ Viên Minh.” Viên Minh đáp lễ. “Thì ra là Viên huynh, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đổi một chỗ khác rồi lại nói.” Cáp Cống đề nghị. Trận chiến vừa rồi gây động tĩnh rất lớn, nên Viên Minh tự nhiên sẽ không phản đối. Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi này, rảo bước tới một chỗ cạnh hồ nước. Viên Minh khẽ nhíu mày, bởi hồ nước này chính là nơi hắn phát hiện tấm da thú màu đen. Cáp Cống cả người toàn bụi đất nên xuống hồ tắm rửa một phen, xong liền bấm niệm pháp quyết giải trừ Phi Mao thuật, để lộ ra bản thể là một nam thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi, thân hình cao lớn, tóc vàng mắt xanh, đúng là ví dụ điển hình cho nhân dạng, tướng mạo người Nam Cương. Viên Minh lúc này cũng đã thu hồi da vượn, hiển lộ dung mạo. “Viên huynh là người Trung Nguyên?” Trong mắt Cáp Cống lộ ra nét kinh ngạc. “Đúng vậy. Bởi chút cơ duyên xảo hợp mới tiến nhập Bích La động, trở thành thú nô.” Viên Minh cũng không giấu giếm. “Thì ra là thế, có điều trông Viên huynh không quen lắm.” Cáp Cống ồ lên, xong cũng không hỏi sâu về thân phận Viên Minh, đổi sang đề tài khác. “Quả thật ta mới tới đây chưa lâu. Mới rồi thấy Cáp Cống huynh lực đấu cá sấu đen, nhất thời hiếu kỳ ngừng chân quan sát, mong rằng Cáp Cống huynh không trách.” Viên Minh tiếp lời với thái độ thân thiện. “Nào có, nếu không phải Viên huynh hỗ trợ kịp thời, tại hạ giờ này không chết cũng bị lột da, tại hạ phải nói tạ ơn mới đúng.” Cáp Cống trịnh trọng đáp. Viên Minh thấy thái độ của Cáp Cống rất chân thành, ý kết giao trong lòng lại càng thêm kiên định. Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, từ từ trở nên thân quen. Viên Minh thông qua cuộc nói chuyện biết được Cáp Cống trở thành thú nô đã được hai năm, cũng xem như là một thú nô có thâm niên. “Cáp Cống huynh, không biết người biết được bao nhiêu về Bích La động này?” Viên Minh lựa lời hỏi thăm về chuyện mình quan tâm. “Chuyện xảy ra với ta cũng giống Viên huynh, cùng là chẳng biết vì sao bị bắt tới nơi này, đối với Bích La động cũng không biết được bao nhiêu, chỉ biết Bích La động là đại phái ở Nam Cương, số đệ tử trong môn rất nhiều, còn có ba vị động chủ tu vi Kết Đan kỳ tọa trấn, hùng bá nguyên một dãy Thập Vạn Đại Sơn khổng lồ, thế lực vô cùng to lớn.” “Thập Vạn Đại Sơn, là chỉ vùng núi rừng chỗ chúng ta sao?” Viên Minh nhớ lại văn tự Nam Cương khắc trên tảng đá mốc giới, hỏi. “Đúng thế.” Cáp Cống gật đầu, đáp. Viên Minh quay đầu nhìn xung quanh, bốn phía núi non trập trùng, kéo dài hết tầm mắt, cơ bản không thấy phần cuối dãy núi. “Thập Vạn Đại Sơn là một trong những dãy núi lớn nhất Nam Cương, nhìn như vậy không thấy đầu cuối được đâu.” Cáp Cống cười lớn. Viên Minh chỉ cười bồi. Hắn không phải muốn thấy điểm cuối Thập Vạn Đại Sơn, chỉ là muốn nhận thức thêm về dãy núi bị Bích La động quản lý này. “Cáp Cống huynh, không biết trong Thập Vạn Đại Sơn này có bao nhiêu thú nô giống chúng ta?” Viên Minh thu ánh mắt lại rồi hỏi tiếp.