Vào lúc Viên Minh ra sức tập trung tu luyện bộ pháp, trong Cáp Mô cốc vẫn như cũ, người đến kẻ đi, tương đối náo nhiệt.
Trên một khoảng đất trống trong rừng rậm cách Cáp Mô cốc hơn mười dặm, bang chủ Thanh Lang bang, Ô Bảo ngồi xếp bằng, nhắm mắt hô hấp thổ nạp.
Đột nhiên, một hồi tiếng bước chân dồn dập vang lên, rồi một bóng người chạy nhanh tới.
“Tán Bái, chuyện thăm dò làm tới đâu rồi?” Ô Bảo vẫn nhắm mới, mở miệng hỏi.
“Bang chủ, đúng như ngươi dự liệu, Viên Minh trước đây không lâu quả nhiên tới Cáp Mô cốc, đáng tiếc chúng ta tới chậm một bước, để tiểu tử này chuồn mất.” Tán Bái khom người đáp.
“Hừ, ngay cả Ba Âm cũng trúng độc thủ của hắn, người cho rằng chỉ bằng mấy người các ngươi, tới sớm thì có thể giữ hắn lại?” Ô Bảo mở lớn hai mắt, lạnh lùng chất vấn.
“Bang chủ bớt giận, ta cũng không phải không thu hoạch được gì, tên Viên Minh kia sau khi vào cốc, từng có giao dịch với hai người.” Tán Bái vội nói thêm.
Ô Bảo chỉ nhìn Tán Bái, không nói gì.
“Một trong hai người là đệ tử ký danh Triệu Đồng, có phần tham tài, sau khi nhét cho chút chỗ tốt, nghe nói là chỉ bán cho Viên Minh một môn bộ pháp. Một người khác gọi là Thổ Lặc, là người của Thổ Hùng hội, chuyên lén lút bán tin tức, ta đoán chừng, rất có thể Viên Minh đã từ tên này mà biết được việc chúng ta truy sát hắn.” Tán Bái gượng cười, nói tiếp.
“Hiểu rồi, nghĩ hết mọi cách tìm chỗ Viên Minh dừng chân, ta muốn đích thân chăm sóc hắn. Mặt khác, với các thế lực khác, nhất là Liệp Cẩu đường, nhấn mạnh một lần nữa là bắt Viên Minh chứ không được giết hắn, ta cần người sống.” Ô Bảo dặn dò xong liền nhắm mắt lại.
“Đã rõ, thuộc hạ cáo từ.” Tán Bái lên tiếng đáp, xong liền lui ra ngoài.
“Viên Minh…Người có thể dùng sức một mình tru sát Ba Âm, chỉ sợ đã không dưới Luyện Khí tầng hai, trên người ngươi rốt cuộc có bí mật gì?! Ta trái lại muốn xem xem, đến cùng là tạo hóa gì, lại có thể để tu vi ngươi tăng nhanh như vậy.” Ô Bảo lần nữa mở mắt ra, ánh mắt lập lòe.
…
Trong mảnh rừng cạnh động quật trú chân của Viên Minh.
Một bóng người quỷ dị thoắt ẩn thoát hiện giữa khung rừng, khi thì ở bên trái, chỉ chớp mắt sau đã qua bên phải, lùm cây bụi cỏ trong rừng không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn, bóng người quỷ dị cũng không chạm tới bất kỳ lá cây ngọn cỏ nào, tựa hồ như đó không phải thân thể máu thịt vậy.
Bóng người đột nhiên dừng lại, đáp trên một tảng đá lớn, hiện ra bóng dáng Viên Minh đang há miệng thở dốc, trong mắt lộ vẻ mừng vui.
Hắn về tới đây đã được ba ngày.
Trong ba ngày này, Viên Minh không tu luyện Cửu Nguyên quyết, dành tất cả thời và tinh lực vào việc luyện tập Vô Ảnh Bộ.
Nơi đây dù kín đáo, nhưng thiên hạ nào có tường nào không lọt gió, khó đảm bảo người Thanh Lang bang sẽ không tìm tới, nhất định phải tận khả năng tăng thực lực lên.
Hắn phát hiện bản thân rất có thiên phú tu luyện bộ pháp, chỉ dùng mấy ngày ngắn ngủi đã nhập môn Vô Ảnh Bộ.
Càng tu luyện, hắn càng trải nghiệm được sự huyền diệu của Vô Ảnh bộ pháp, một khi thi triển ra, người nhanh như gió, quả thực không hổ hai chữ ‘Vô Ảnh’.
Hơn nữa bộ pháp này sở trường về di chuyển linh hoạt trong hoàn cảnh phức tạp, phức tạp, rất phù hợp với biến thân vượn trắng.
Có điều việc thi triển Vô Ảnh Bộ, không chỉ gây áp lực rất lớn lên người, hơn nữa còn rất tốn pháp lực, lấy toàn bộ pháp lực Luyện Khí tầng ba của hắn hiện tại, dù cho không thôi động pháp thuật khác, cũng chỉ có thể kiên trì được mười lăm phút đồng hồ, muốn sử dụng bộ pháp này trong thời gian dài hơn, còn cần phải tiếp tục nâng cao tu vi, rèn luyện thân thể.
“Phi Mao thú nô đã có thể có cơ hội lấy được bộ pháp thần diệu thế này, không biết pháp thuật thần thông của những đệ tử Bích La Động kia sẽ còn lợi hại thế nào!” Viên Minh nhìn về phía sơn môn Bích La Động, trong lòng bất giác sinh ra chút chờ mong.
Viên Minh lấy lại tinh thân, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên quyết.
Tu luyện nhiều ngày như vậy, hắn phát hiện ra Cửu Nguyên quyết chẳng những có thể nhanh chóng tiếp dẫn linh khí thiên địa nhập thể, tinh tiến pháp lực, hơn nữa, chỉ cần vận chuyển môn công pháp này, lại có thể mau chóng khôi phục thể lực.
Hắn có thể tu thành Vô Ảnh Bộ trong thời gian ngắn như vậy, cũng là nhờ vào năng lực khôi phục của Cửu Nguyên quyết.
Viên Minh rất nhanh đã khôi phục lại thể lực và pháp lực, xong liền trở lại động quật.
Cáp Cống đang ngồi xếp bằng trong góc động quật.
Trải qua mấy ngày an dưỡng, vết thương trên bụng Cáp Cống đã liền miệng, đóng vảy, hoạt động hàng ngày đã không còn gặp trở ngại, nhưng muốn khỏi hẳn thì còn cần một khoảng thời gian nữa.
Y đưa hai tay nâng tấm da sói xanh lên, miệng lẩm bẩm, vẻ như đang thi triển thuật pháp nào đó không phải Phi Mao thuật, chỗ bàn tay tiếp xúc với da sói xanh còn thế những tia sáng xanh lấp lóe.
“Đang làm gì đấy?” Viên Minh tò mò hỏi.
Cáp Cống không trả lời hắn, mà tiếp tục tụng niệm nhịp nhàng, sau thời gian trọn một bữa cơm mới mở mắt ra, theo đó ánh sáng trên bàn tay cũng biến mất.
“Xin lỗi, ta mới rồi đang dựng dưỡng Phi Mao thú bì, quá trình này không thể gián đoạn.” Cáp Cống áy náy đáp.
“Không sao, nhưng dựng dưỡng Phi Mao thú bì là cái gì? Sao ta chưa từng nghe qua.” Viên Minh cũng đã ngồi xuống tu luyện, mở mắt hỏi.
“Việc này nói tới có hơi phức tạp, phải bắt đầu nói từ phương pháp luyện chế những Phi Mao thú bì này.” Cáp Cống tựa như đang lựa chọn câu từ, im lặng một lúc mới mở miệng nói.
“Ngươi biết quá trình luyện chế Phi Mao thú bì? Xin rửa tai lắng nghe.” Viên Minh mắt sáng lên, hỏi.
“Ta cũng chỉ là nghe từ miệng một đệ tử Bích La Động bày quầy bán hàng trong Cáp Mô cốc, Bích La Động đưa hung thú sống nguyên vào trong một tòa bí trận, theo sự vận chuyển của pháp trận, tất cả xương cốt, máu thịt của hung thú sẽ đều hóa thành nguyên khí, luyện vào trong da thú, nếu như quá trình không xảy ra lỗi, sẽ lập tức cho ra một tấm Phi Mao thú bì. Phi Mao thú bì trong tay chúng ta, trông như một tấm da, kỳ thật lại ẩn chứa toàn bộ tinh hoa sinh mệnh mà hung thú sở hữu.”
“Thú hồn…” Viên Minh nghe những lời này, nhớ lại tình cảnh khi lư hương cường hóa hai tấm da thú.
Hắn lúc trước đã hoài nghi trong Phi Mao thú bì có ẩn chưa thú hồn, bây giờ xem ra quả là thế thật.
“Luyện hóa xương cốt, máu thịt hung thú thật ra cũng không có gì, thứ trọng yếu nhất bên trong Phi Mao thú bì chính là thú hồn! Viên huynh dùng Phi Mao thuật lâu như vậy, hẳn là cũng ít nhiều cảm nhận được thú hồn bên trong nhỉ?” Cáp Cống tiếp tục nói.
“Phát giác một chút.” Viên Minh ậm ừ đáp.
“Nhưng những tấm Phi Mao thú bì này đã là vật chết, thú hồn bên trong cũng liên tục từ từ suy yếu, thế nên cái gọi là dựng dưỡng Phi Mao thú bì, thực chất là dùng pháp lực ôn dưỡng da thú, ổn định thú hồn trong đó.” Cáp Cống bây giờ mới đi vào chuyện chính.
“Thú hồn suy yếu là xu thế không thể nào nghịch chuyển, vậy việc ổn định thú hồn bên trong rốt cuộc là có mục đích gì?” Viên Minh trước gật gật đầu, sau lại hỏi.
“Dựng dưỡng da thú không chỉ có thể làm chậm lại việc thú hồn suy yếu, còn có thể khiến bản thân và Phi Mao thuật càng phù hợp hơn, từ đó điều khiển Phi Mao thuật biến thân càng tốt hơn. Vận khí tốt, còn có thể kích phát tiềm năng của thú hồn, thức tỉnh một hai loại năng lực, đương nhiên đây chỉ là chuyện có thể gặp chứ không thể cầu, hơn nữa cần phải hao phí thời gian rất dài.” Cáp Cống giải thích, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ước ao.
“Kích phát tiềm năng thú hồn, thức tỉnh năng lực mới!” Viên Minh thầm nói trong lòng một câu, đưa mắt nhìn qua cánh tay phải.
Nhìn từ việc lư hương thần bí chữa trị và kích phát năng lực da thú trước đây mà nói, theo một khía cạnh nào đó thì cũng là dựng dưỡng thú hồn, hơn nữa hiệu quả còn vượt xa cái bí thuật dựng dưỡng trong lời Cáp Cống.
“Ngươi cảm thấy hứng thú với bí pháp dựng dưỡng da thú sao? Thuật này ta cũng là ngẫu nhiên có được, tặng người một bản này.” Cáp Cống thấy Viên Minh xuất thần tới ngây người, nghĩ rằng hắn cảm thấy hứng thú với bí pháp này, liền lấy một tấm da thú với chi chít chữ bên trên, đưa tới.
“Vậy thì đa tạ Cáp Cống huynh.” Viên Minh quả thực có hứng thú nới thuật dựng dưỡng nên cũng không khách khí.
“Viên huynh cứu ta một mạng, bí thuật cỏn con, còn chưa có đủ.” Cáp Cống cười ha ha, chỉ điểm cho Viên Minh mấy câu tâm đắc về bí thuật dựng dưỡng này, xong liền tiếp tục nhắm mắt vận công.
Viên Minh phát hiện nội dung thuật dựng dưỡng này cũng không phức tạp, nguyên lý cơ bản của nó là thông qua việc chuyển hóa pháp lực trong người mình thành một loại năng lượng nào đó có tác dụng ôn dưỡng thần hồn, sau đó lại dùng thủ đoạn đặc thù rót vào trong da thú để ôn dưỡng thú hồn, cái nữa là việc Phi Mao thú bì mạnh yếu thế nào có liên quan mật thiết với việc thú hồn mạnh yếu, vui buồn ra sao.
Sau khi đã tìm hiểu được sơ bộ nội dung, hắn lập tức vận chuyển Cửu Nguyên quyết, chậm rãi rót pháp lực vào trong da vượn, vận chuyển theo phương pháp ghi trong bí thuật, tức thì chỗ da tay tiếp xúc với tấm da vượn nổi lên từng tia sáng trắng, y như Cáp Cống thi pháp lúc nãy.
Viên Minh thấy vậy, thầm hài lòng, tiếp tục vận chuyển pháp lực.
Thời gian từng giờ trôi đi, nhoáng cái đã qua nửa ngày, hắn phát hiện cảm ứng giữa bản thân và tấm da vượn đúng là có tăng lên, có điều mức độ tăng cường này thực sự rất có hạn, muốn dựa vào cái này để đề thăng uy lực của Phi Mao thuật phải khổ tu hết năm này tới tháng nọ mới được, hơn nữa việc này không chỉ tiêu hao không ít pháp lực, mà còn ảnh hưởng đến việc tu luyện hàng ngày nữa.
“Lúc trước dùng lu hương cường hóa da thú, đều là để da thú tự động hấp thu, hiện tại có thuật dựng dưỡng này, nếu dùng thuật này thôi động luồng nhiệt lưu từ lư hương dung nhập vào trong da vượn trắng, có lẽ sẽ càng thêm hữu hiệu?” Một ý tưởng đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Nói là làm ngay, Viên Minh lặng yên đi đến một chỗ kín đáo bên ngoài động quật, lấy lư hương ra nâng trên tay.
Một dòng nhiệt lưu từ trong lư hương chảy ra, Viên Minh vội vàng vận chuyển thuật dựng dưỡng nhằm dẫn dắt luồng nhiệt lưu này, cẩn thận từng chút tụ vào cánh tay phải của hắn.
“Hy vọng thuật này hữu dụng.” Hắn thầm cầu nguyện, bấm đốt điểm tới, rót luồng nhiệt lưu của lư hương vào trong tấm da vượn.
Da vượn trắng như bọt biển thấm nước, hấp thu toàn bộ luồng nhiệt lưu, tiếp đó không gió mà bay, rồi tự động thi triển Phi Mao thuật, bám lên người Viên Minh, hóa thành hình thái vượn trắng.
Bên trên thân thể vượn trắng hiện ra từng đường vân màu trắng tỏa sáng chớp động, mà ảo ảnh hồn vượn kia cũng lần nữa hiện ra, có điều ngưng thực hơn trước khá nhiều.
Bên cạnh đó, Viên Minh phát hiện liên hệ giữa hắn và da vượn càng sâu sắc hơn, tỉ mỉ tính toán thì hiệu quả một lần này thôi đủ bằng hai tháng tu luyện thuật dựng dưỡng.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại tiếp tục thôi động nhiệt lưu trong lư hương, rót vào tấm da vượn, đường vân trên da vượn theo đó càng lúc càng phát sáng rực rỡ.
Sau mấy chục lần liên tục nhận nhiệt lưu rót vào, cho dù có thuật dựng dưỡng hỗ trợ, tấm da vượn cũng không tiếp tục hấp thu nhiệt lưu nữa.
Lúc này, đường vân trên da vượn trở nên thô to hơn rất nhiều, tỏa ánh sáng lấp lánh, đồng thời ảo ảnh vượn trắng cũng biến thành nửa hư nửa thực, phát ra từng tràng những tiếng gào rống hưng phấn.
Mối liên hệ giữa Viên Minh với tấm da vượn trên người sâu sắc hơn rất nhiều, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được yêu lực lưu động trong da vượn, thậm chí còn có thể phát giác yêu lực duy trì Phi Mao thuật đang như thủy ngân, không ngừng xâm nhập kinh mạch, lục phủ ngũ tạng, đan điền, thậm chí cả đầu óc hắn.
“Phi Mao thuật xâm thực hóa ra là thế này.” Hắn thu hồi lư hương, híp mắt lại.
Biết cách mà yêu lực cắn trả bản thân, sau này tự nhiên cũng sẽ có thêm tự tin để ngăn cản.