Viên Minh hóa thân vượn trắng, nhanh chóng vận động tay chân mấy lần, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc khó hiểu.
Hắn có thể cảm nhận được mối liên kết và độ tương thích giữa mình và da thú đều được tăng cường, nhưng chẳng biết vì sao uy lực biến thân lại chưa gia tăng.
Giữa lúc còn đang hoang mang, Viên Minh chợt cảm giác quanh người nóng lên, tiếp đó một luồng yêu lực cường đại từ bên trong tấm da vượn tuôn ra như dòng nước xiết, phân tách chảy các vị trí trong cơ thể hắn, theo đó, cơ thể đột nhiên vang lên một tiếng ‘ầm’.
Sau một khắc, cơ thể hắn nhanh chóng phình to, cơ bắp cả người nhúc nhích, xương cốt phát ra tiếng nổ vang ‘bang bang’.
Biến hóa này đến nhanh, đi cũng nhanh, kéo dài trước sau chỉ khoảng hai, ba nhịp thở.
Hình thái vượn trắng thình lình cao thêm một thành, cơ bắp cũng lớn hơn một vòng, đồng thời móng vuốt ở hai tay càng thêm sắc bén.
Viên Minh hít sâu một hơi, cảm nhận lực lượng trên dưới cơ thể mạnh hơn trước, trong lòng có chút hưng phấn.
Hắn biến khéo thành vụng, lần mò tìm ra phương thức này, không ngờ lại có thể thực sự tăng uy năng hóa thân da vượn trắng lên, nếu như có thời gian, hắn nhất định sẽ nghiên cứu kỹ càng một phen, dù sao thì trước mắt, đây cũng là chỗ dựa lớn nhất của hắn khi lâm trận chống địch.
Viên Minh giải trừ Phi Mao thuật, trở về động quật, rất nhanh sau đó lại đi ra, trên tay có thêm một tấm da thú màu đen, cũng chính là tấm da cóc nhặt được lúc trước.
Thuật dựng dưỡng đã có hiệu quả với da vượn trắng, đối với da cóc hẳn cũng sẽ như vậy.
Hắn lúc này thi triển Phi Mao thuật hóa thân hình thái cóc, lặp lại việc thôi động thuật dựng dưỡng, điều động nhiệt lưu xuất hiện bên trong lư hương, từ từ rót vào trong da cóc.
Đúng như dự liệu, da cóc cũng có thể hấp thu nhiệt lưu, có điều nó chỉ dung nạp được năm sáu lần liền ngừng lại, dù cho Viên Minh có cố gắng thế nào, cũng không có phản ứng gì thêm nữa.
“Xem ra tiềm lực phát triển của mỗi tấm da thú là khác nhau, tấm da cóc này thua xa vượn trắng.” Viên Minh thầm nghĩ.
Qua thời gian mấy nhịp thở, một cỗ yêu lực cường đại mà lạnh buốt từ trong da cóc truyền ra, khiến trên dưới cả người Viên Minh xuất hiện cảm giác mát mẻ dị thường.
Viên Minh nhắm hai mắt cẩn thận cảm nhận, trên mặt hiện lên ý cười.
Thân mình hình thái cóc do hắn biến thân thành hiện tại không có tăng trưởng rõ ràng, nhưng lực lượng tứ chi lại tăng thêm không ít, lá phổi khép mở càng thêm hùng hồn hữu lực, thời gian nhịn thở ít nhất phải tăng lên gấp rưỡi.
Có điều thứ làm hắn hưng phấn lại không phải mấy cái này, mà là việc biến thân cóc thức tỉnh được một năng lực mới.
Hắn ép người thấp xuống, rót pháp lực vào cục u màu đen ở lưng, tức thì, những cục u màu đen kia nhúc nhích rồi đột nhiên biến lớn gấp bội.
Phụt!
Mười mấy tia chất lỏng màu đen từ bên trong những cục u trên lưng phun ra, như mũi tên đánh lên một bụi cây trước mặt.
Xèo xèo…
Lá cây xanh tươi rữa nát với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vỏ cây cứng chắc cũng nhanh chóng nứt ra, giống như bị dịch màu đen rút hết nước ở bên trong.
Không đến nửa khắc đồng hồ, một lùm cây tươi tốt tràn đầy sức sống đã hoàn toàn khô héo, chỉ có mấy cây, cành tráng kiện mới miễn cưỡng tồn tại, những chỗ khác đều bị biến thành bùn đen.
“Dịch độc thật lợi hại, phải chú ý mũi tên từ dịch độc cóc này mới được.” Viên Minh khẽ hít một hơi.
“Nghĩ lại, luồng nhiệt khí từ trong lư hương tuôn ra này rốt cuộc là cái gì, lại có hiệu quả tẩm bổ thú hồn rõ rệt như vậy?” Viên Minh giải trừ hóa thân, xoa xoa nhẹ ấn ký lư hương trên, đầu óc lại bắt đầu suy tính.
Lư hương trước đây đã để ý thức của hắn phụ thể người khác, thậm chí có thể điều khiển hành vi, cử chỉ người đó, lúc này lại có thể cường hóa thú hồn bên trong Phi Mao thú bì, từ đó tăng cường uy năng da thú. Mỗi lẫn nó đều có thể làm người ta kinh ngạc khó hiểu, hiển nhiên là một kiện dị bảo bất xuất thế, ngày sau nếu có hi vọng rời khỏi nơi này, nhất định phải suy nghĩ kỹ càng một chút.
Khi Viên Minh lần nữa trở lại động quật, Cáp Cống đã ngừng dựng dưỡng, nhắm mắt nằm tĩnh dưỡng trên đống cỏ khô, bên cạnh là tấm da sói xanh.
Viên Minh liếc nhìn tấm da sói rồi ngồi xuống.
Việc lư hương có thể cường hóa da thú đã khá rõ ràng, khẳng định cũng sẽ có hiệu quả tương tự với da sói xanh, Cáp Cống xem như bằng hữu của hắn, hai người trước mắt cũng coi như cùng chung khốn cảnh, nên giúp y cường hóa thứ này một hay không?
Có điều vì an toàn mà suy tính, không thể để lộ bí mật của lư hương, vậy nên dù có muốn giúp Cáp Cống một tay, cũng không thể để y phát hiện.
Đúng vào lúc này, Viên Minh đột nhiên đứng lên, vừa nghiêng tai lắng nghe, lập tức sầm mặt.
“Cáp Cống, mau dậy đi.”
“Sao thế?” Cáp Cống vẫn chưa ngủ say, nghe vậy liền vội vàng ngồi dậy.
“Có người tới, hơn nữa số lượng không ít.” Viên Minh trầm giọng nói.
“Là địch nhân chăng? Có cần chuồn gấp không?” Cáp Cống cả kinh, vội nắm tấm da sói xanh bên cạnh.
“Không kịp.” Viên Minh lắc đầu, nhoáng người cái đã xuất hiện ở cửa động, xuyên qua một khe hở trên cửa, nhìn về phía xa.
Mười mấy bóng người xuất hiện trong tầm mắt, nhanh chóng lao vụt tới, chỉ mấy nhịp thở đã đến trước cửa động, xếp thành hình cánh quạt bao vây bên ngoài.
Người tới rõ ràng thuộc về hai thế lực, có hai người cầm đầu, một người là đại hán tóc đen bù xù với ba vết sẹo trên mặt, mũi như mỏ ưng, người kia là một đại hán tóc vàng, thân hình mập lùn với đôi mắt đậu xanh.
- Giải thích, Đôi mắt đậu xanh là đôi mắt ti hí mắt lươn, có đôi khi là để châm chọc mấy bạn cận nặng khi bỏ kính ra. Kiểu mô tả này thường mang hàm ý châm biếm, tả người xấu người, xấu tính. Hết giải thích.
“Là Ô Bảo, bang chủ Thanh Lang bang và Kim Khôn của Liệp Cẩu đường! Hai người bọn họ trước giờ đối địch, làm sao lại đồng thời xuất hiện?” Cáp Cống cũng đi tới cửa động, vừa nhìn thấy người bên ngoài liền rùng mình ớn lạnh.
Viên Minh không nói gì, thần sắc có phần âm tình bất định.
Hắn đương nhiên từng nghe qua Liệp Cẩu đường tề danh với Thanh Lang bang, nếu như người đến chỉ là Thanh Lang bang, hắn tự tin có thể an toàn thoát ra, nhưng nếu có thêm cả Liệp Cẩu đường, sự tình liền trở nên khó giải quyết hơn rất nhiều, nhất là hiện tại cả hai kẻ cầm đầu lại đồng thời xuất hiện.
“He he, Ô Bảo bang chủ, không phải ta chém gió, ở cái Thập Vạn Đại Sơn này, còn chưa có người mà Liệp Cẩu đường chúng ta tìm không ra.” Đại hán tóc vàng Kim Khôn cầm một cây xương thú nhỏ xỉa răng, cười nói.
Ô Bảo nhìn động quật trước mắt, hừ lạnh một cái, đưa hai tay kết ấn, lòng bàn tay ong ong rung động, bất thình lình có thêm một lôi cầu màu tím lớn bằng quả trứng chim bồ câu.
“Không ổn!” Viên Minh kinh hãi, kéo Cáp Cống nhanh chóng lùi lại phía sau.
Ô Bảo vung tay phải lên, lôi châu liền lóe cái rồi biến mất không thấy gì nữa.
Sau thoáng chốc sau đó, trong rừng hiện lên ánh sáng tím chói lòa, đồng thời một tia sét màu tím thình lình xuất hiện, xé gió bổ vào tảng đá lớn chỗ cửa động.
Một tiếng nổ lớn ầm vang.
Tảng đá khổng lồ cao hơn trượng theo tiếng nổ vỡ tung ra, hóa thành vô số đá vụn, bắn tung tóe ra bên ngoài, kéo theo một mảng lớn bụi đất.
“Không ngờ tên Ô Bảo này thực sự tu thành Lạc Lôi thuật!” Vẻ kiêng dè trong mắt Kim Khôn lóe lên rồi rất nhanh liền biến mất.
Lạc Lôi thuật giống như Mộc Thứ thuật đều thuộc về pháp thuật. Ngàn vạn loại pháp thuật trong tu tiên giới, chung quy đều nằm trong phạm trù ngũ hành Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
- Giải thích, Mộc Thứ thuật ở đây là nguyên văn tác giả ghi, mình nghĩ là có nhầm lẫn với Địa Thứ thuật mà chúng ta biết ở các chương trước, nhưng vì nguyên tác thế nên mình không tiện đổi, cơ bản cũng không ảnh hưởng nhiều đến nội dung truyện. Hết giải thích.
Nhưng chuyện thế gian luôn có ngoại lệ, tu tiên giới có một số người, yêu thú với thiên phú dị bẩm, hoặc khi lớn lớn gặp biến cố lớn, từ đó có thể tu luyện, điều khiển lực lượng không thuộc về ngũ hành.
Loại tình huống này, tu tiên giới gọi là linh căn biến dị.
Linh căn biến dị có rất nhiều chủng loại, nổi danh có Lôi linh căn, Ảnh linh căn, Độc linh căn, vân vân, linh căn biến dị tốt xấu khó nói, biến dị theo hướng tốt sẽ làm linh căn mạnh lên, nếu biến dị theo hướng xấu, thậm chí sẽ làm tổn thương thân thể.
Lôi linh căn thuộc về biến dị loại tốt, lôi thuộc tính nổi danh về lực phá hoại cường đại, thêm nữa là vì giữa trời đất sẽ sinh ra lôi điện chi lực, nên Lôi linh căn tương đối khác với những loại linh căn biến dị khác, không hiếm mà trái lại còn khá phổ biến, kéo theo đó là không ít thần thông, pháp thuật Lôi thuộc tính xuất hiện, Lạc Lôi thuật chính là một thuật pháp cấp khá thấp trong số đó, tuy thấp nhưng nếu so sánh thì mấy loại ngũ hành pháp thuật kiểu Mộc Thứ thuật còn lâu mới sánh nổi.
Ô Bảo phất tay áo lên, đầu ngón tay lờ mờ thấy có ánh sáng xanh chớp động, tức thì một cơn gió lớn thình lình xuất hiện, thổi tan bụi đất trước cửa hang.
Tình cảnh trong động hiện ra rõ ràng, Viên Minh không ẩn giấu hình tích mà thản nhiên đứng đó, nhưng Cáp Cống vốn ở bên cạnh lại không thấy đâu.
Ô Bảo nhướng mày, lúc vừa mới tới chỗ này, gã rõ ràng nhìn thấy trong động có hai người.
“Bang chủ cẩn thận, tên kia e rằng đang núp trong bóng tối, Viên Minh làm ra bộ dạng này, chỉ sợ là muốn dụ chúng ta đi vào, hành động vội vàng khả năng cao sẽ bị tập kích.” Tán Bái đứng bên cạnh nhỏ giọng nói.
Ô Bảo thoáng gật đầu, nhanh tới mức không thể nhận ra, đồng thời đưa tay trái ra sau lưng tạo thế thủ.
Thành viên Thanh Lang bang di chuyển chậm rãi, từng bước vây chặt một bên cửa động.
Trong đám người, Ô Lỗ đưa mắt nhìn Viên Minh, thần sắc có phần phức tạp, miệng than nhẹ một tiếng.
“Ô Bảo, Kim Khôn nhị vị bang chủ, là ngọn gió nào đưa hai vị đại nhân vật tới chỗ này vậy?” Viên Minh thu cử động của Ô Bảo và đám người Thanh Lang bang vào trong mắt, bình tĩnh lên tiếng.
“Viên Minh, đã biết rồi còn cố hỏi, người nhiều lần đối nghịch với Thanh Lang bang ta, còn giết hại phó bang chủ Ba Âm của chúng ta, tội ác tày trời, ngoan ngoãn khoanh tay chịu trói, ta còn có thể để cho người được lưu lại toàn thây.” Ô Bảo lạnh lùng đáp.
Viên Minh và Thanh Lang bang đã vào thế không chết không thôi nên hắn cũng lười phản bác, lúc này lại đưa mắt về phía Kim Khôn, hỏi: “Kim Khôn bang chủ cũng đến để bắt ta? Viên mỗ tự vấn thấy chưa từng đắc tội Liệp Cẩu đường.”
“Ha ha, Ô Bảo huynh và ta chính là bạn tri kỷ, hắn mới ta đến đây, ta tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.” Kim Khôn đảo đôi mắt đậu xanh của mình, vừa cười vừa nói.
“Hôm nay là tranh đấu giữa ta với Thanh Lang bang, không can hệ gì người ngoài, Kim Khôn bang chủ phải nghĩ cho kỹ có nên xen vào hay không, Viên mỗ cũng không phải dạng người rộng lượng gì.” Viên Minh liếc nhìn thành viên Liệp Cẩu đường xung quanh, chậm rãi nói.
“A, ngươi đây là đang uy hiếp ta?” Kim Khôn bỗng nheo tròng mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
“Chưa đến mức đó, chỉ là lời khuyên mà thôi.” Viên Minh cười đáp.
Quan hệ giữa Liệp Cẩu đường và Thanh Lang bang thế nào, hắn đã nghe được không ít từ chỗ Thổ Lặc, hai đại bang phái minh tranh ám đấu, tuyệt không có khả năng hòa thuận.
Lấy tính cách của Kim Khôn, trong lòng có tám phần là muốn tọa sơn quan hổ đấu, lời vừa rồi của Viên Minh chính là muốn cho Kim Khôn một bậc thang, nếu có thể khiến gã khoanh tay đứng nhìn, cuộc chiến hôm nay hắn chưa hẳn không có cơ hội chiến thắng.
Kim Khôn nhìn chằm chằm Viên Minh, híp đôi mắt đậu xanh lại, cơ hồ chỉ hở một đường như sợi chỉ mảnh, xong đột nhiên người ha ha.
“He he, Viên Minh ngươi quả nhiên không đơn giản, dưới tình hình này vẫn có thể gặp nguy không loạn, thậm chí còn muốn chia rẽ chúng ta, nói thật, ta còn thực sự động tâm tư muốn thu người vào Liệp Cẩu đường.” Kim Khôn cười lớn, nói.
“Kim Khôn, người còn cần đồ hay không đây?” Ô Bảo nhíu mày chất vấn.
“Tất cả mọi người Liệp Cẩu đường nghe lệnh, vây chặt chỗ này cho lão tử, dù cho là một con ruồi cũng tuyệt không cho thoát ra.” Kim Khôn không kiên nhẫn phất tay, ra lệnh.
Đám người Liệp Cẩu đường lập từ tản ra bốn phía, tạo thành một nửa vòng tròn bao vây một phía khác của động quật, cùng người Thanh Lang bang chặn mọi lối thoát từ động quật, chặt chẽ đến giọt nước không lọt.
Đúng vào lúc này, Tán Bái từ trong đám người đột nhiên lấy ra một cây nỏ, trên đó lắp sẵn ba mũi tên màu xanh lục, nhắm thẳng về phía Viên Minh rồi bóp cò.
Tiếng xé gió chói tai vang lên, ba mũi tên hóa thành ba bóng mờ xanh bắn vọt về phía những bộ phận yếu hại trên ngực Viên Minh.