Sáng sớm ngày thứ ba, một con vượn trắng khiêng một bó xương thú trắng hếu trên vai, treo một cái túi da thú lớn bên người, thân hình như gió, bay lượn giữa rừng núi, mỗi lần tung mình nhảy xa gần mười trượng.
Viên Minh chiếu theo tuyến đường mình đã đi tới đây, bắt đầu hành trình trở về.
Gần đến buổi trưa, hắn đã trở về chỗ bị con gấu đen tập kích ngày trước.
Loại dã thú như gấu đen này có ý thức lãnh thổ rất mạnh, bình thường rất ít khi rời khỏi khu vực sinh sống. Viên Minh muốn quay lại nơi này bởi mục tiêu săn giết của hắn chính là con gấu kia.
Sau khi tới nơi, Viên Minh tháo bó xương trên ngươi xuống, lấy một khúc xương ống chân lớn ra rồi dùng hai tay nắm chắc, bắt đầu đào một cái hố ở chỗ sườn dốc.
Dù Viên Minh đã khôi phục được không ít sức lực, lại đã cơ bản thích ứng với bộ dạng thân thể này, nhưng hắn không có ý định đánh trực diện với con gấu, mà tính dùng phương pháp an toàn hơn là dùng cạm bẫy.
Đất rừng này có kết cấu tơi xốp nên chỉ một lúc này, Viên Minh đã đào được một cái hố bẫy sâu hai trượng, dài rộng chỉ sáu, bảy thước.
Hắn đào thêm nhiều lỗ nhỏ ở đáy hố, tiếp đó cắm từng cái, từng cái xương sườn sói xám xuống, xong lại lèn đất cho chắc chắn.
Những cái xương sườn này cái nào cũng đã được Viên Minh mài kỹ, đầu bén nhọn như mũi đao.
Tiếp đó, hắn lại tìm lấy mấy cành cây khô, đem đan thành vỉ rồi đậy lên miệng hố bẫy, xong hắn lại đi vơ thêm một đống lá khô, đất vụn đem rắc lên trên để che kín hoàn toàn miệng hố.
Cẩn thận làm xong mấy thứ này, Viên Minh lấy một miếng xương vai sói, dùng dây leo cột nó trước ngực mình, dùng như miếng hộ tâm bảo vệ phần ngực, ngay tiếp đó nhặt hai khúc xương ống đã được hắn mài nhìn như đoản thương lên, nắm chắc trong tay.
Đợi một lúc lâu, Viên Minh vẫn chưa thấy gấu đen xuất hiện.
Hắn tính toán một chút, xong lập tức lấy một cây cốt thương cứa một đường lên gan bàn tay.
Thấy máu tươi từ lòng bàn tay túa ra, Viên Minh lập tức đi bôi máu tươi lên trên những cái cây bốn phía xung quanh hố bẫy, cây nào cũng bôi một ít, tận lực để mùi máu tươi tỏa ra hết cỡ.
Xong xuôi, hắn mới bốc ít đất lên, xoa qua loa chỗ rách ở lòng bàn tay rồi cầm lấy cây cốt thương, yên lặng chờ gấu đen tới.
Viên Minh trèo lên một cây cổ thụ, chờ chưa được bao lâu, một hồi âm thanh cây rừng rung động truyền tới, kèm theo đó còn có một hồi những tiếng thở dốc nặng nề.
Hắn nương theo tiếng động nhìn lại, lập tức thấy bóng dáng con gấu kia.
Chỉ thấy con gấu to lớn rẽ đôi một lùm cây, lảo đảo bước về phía bên này.
“Ồ, hình như nó bị thương?” Viên Minh thấy cảnh này, khẽ nhíu mày.
Hắn cẩn thận đánh giá con gấu một lát nhưng không phát hiện vết thương nào rõ ràng trên người nó, nhưng nhìn tình trạng chạy trốn của nó thì rõ ràng có điều bất thường.
“Không lẽ là trúng độc?” Viên Minh thầm nghi hoặc.
Nếu đúng là như thế thì đây thực là cơ hội trời ban, nhưng Viên Minh không tin mình tốt số như vậy nên không có tùy tiện ra tay tấn công, chỉ yên lặng chờ con gấu rơi vào cạm bẫy.
Chỉ thấy con gấu kia đi qua bên này, ngửi từng vết máu trên cây rồi đột nhiên ngửa đầu gầm rú giận dữ, trong đôi mắt nó đỏ ngầu của nó lộ ra chút bất bình thường, tựa như bên trên có một lớp phủ mờ.
Viên Minh thấy thế, lòng càng chắc chắn con gấu trước mắt này có điểm bất thường.
Gấu đen tìm khắp bốn phương tám hướng một vòng mà không phát hiện con mồi, bước chân đảo quanh rìa hố bẫy nhưng hết lần này tới lần khác đều thiếu một xíu, thủy chung không bị lọt xuống.
Viên Minh trên cây thấy mình đã lo thừa, chờ thêm giây lát, cuối cùng quyết định động thủ.
Một tay hắn tóm một dây leo rủ xuống dọc thân cây, tay kia nắm chặt cốt thương, tung mình nhảy xuống dưới, đu dây lướt về phía con gấu.
“Xuống cho ta.”
Viên Minh thầm nói một tiếng quyết tâm, hai chân như hai cây tông cửa, đánh về phía gấu đen.
Đúng lúc này, con gấu cũng nhạy cảm phát hiện nguy hiểm sau lưng, lập tức xoay phắt người, mắt vừa thấy Viên Minh, hung tính đại phát, hai chân trước mãnh liệt vồ về phía Viên Minh.
Một tiếng “rầm” vang lên.
Hai chân Viên Minh đạp lên song chưởng con gấu, hai luồng phản lực to lớn xuất hiện, trước khiến Viên Minh bay ngược trở lại, sau khiến gấu đen lảo đảo một cái.
Con gấu lui lại một bước, gót chân dẫm nát cành khô mà Viên Minh dùng làm cạm bẫy nhưng nó mạnh mẽ dừng thế lui lại, rốt cuộc vẫn chưa rớt xuống.
Mà Viên Minh như đu xích, sau khi bị đánh bay ra, lại tiếp tục đu trở lại.
Gấu đen thấy Viên Minh xông về phía mình, lần này nó không tiếp tục tính chộp lấy hắn, mà chủ động tiến về trước một bước, đưa hai bộ móng vuốt ra toan tóm hai chân hắn.
Viên Minh sao có thể để nó được như ý, tức tốc tụ lực, ném mạnh cây cây cốt thương trong tay ra.
Con gấu thấy cây đoản thương lao về thẳng về phía mặt mình, lập tức vung trảo lên đỡ nhưng không kịp, để nó trượt mất qua cánh tay.
“Phập” một tiếng.
Cây đoản thương của Viên Minh đâm thẳng vào hốc mắt con gấu, tóe ra một đoàn hoa máu.
“Rống…”
Gấu đen bị đòn đau, giận dữ gầm lên.
Viên Minh lúc này đã một lần nữa vọt tới, đưa hai chân hung hăng đạp mạnh lên ngực nó.
Gấu đen còn chưa kịp thoát khỏi con đau nơi hốc mắt, không kịp phản ứng đã bị đạp mất thăng bằng, ngã ngửa về sau.
“Rắc rắc…”
Tiếng cành cây gãy vang lên, gấu đen ngã xuyên qua đám đất phủ trộn lẫn lá khô, rớt xuống hố.
Ngay tiếp đó là một tiếng gào rú vang trời, thanh âm lại trở nên vô cùng thê lượng, nghe tựa như kêu rên.
Viên Minh nhảy xuống đất, tức tốc đi tới cạnh hố kiểm tra, chỉ thấy con gấu đang ngửa mặt nằm trong hố, hai bàn tay và một đùi cùng bị xương trắng nhọn hoắt xuyên qua.
Ngực và bụng dưới của nó mỗi chỗ có một vết thương để lộ ra chút xương trắng.
Gấu đen lúc này miệng mũi tràn ra máu tươi nhưng nó vẫn mãnh liệt giãy giụa, miệng không ngừng gầm nhẹ.
Viên Minh thấy thế, quay người trở lại trên cây, lấy một cây đoản thương bằng xương khác xuống, tính lập tức kết thúc sự thống khổ cho nó.
Nhưng khi hắn tới rìa hố bẫy lại đột nhiên trợn tròn mắt.
Tình cảnh dưới hố vô cùng lộn xộn, từng cây xương trắng nghiêng trái đổ phải, trên nền đất rõ ràng còn vết máu đỏ thẫm, nhưng con gấu kia lại không thấy đâu nữa.
Không đợi Viên Minh kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau lưng hắn bỗng có tiếng gió thổi mạnh.
Viên Minh thầm kêu một tiếng ‘Không ổn’, thắt lưng thình lình bị trúng một đòn nặng, cả người như bị thứ gì đó đấm mạnh một cú, đánh văng hắn về phía trước.
Thân hình hắn lướt qua hố bẫy, đụng vào một thân cây cách đó ba, bốn trượng mới dừng lại.
Viên Minh cố nén đau đớn, lồm cồm xoay người đứng dậy, nhưng khi còn chưa kịp nhìn rõ tình hình, trước mắt đã có một bóng đen vụt hiện, ngay tiếp đó, một cảm giác đau rát từ gương mặt truyền tới.
Hắn đưa tay lau máu tươi đầm đìa trên mặt, đưa mắt nhìn về phía trước, tức thì không khỏi ngây dại.
Chỉ thấy trên một gốc cây cách hắn khoảng bảy tám trượng, rõ ràng có treo một cái… một con quái vật với bộ dạng khó mà miêu tả.
Sở dĩ nói khó mà hình dung, mô tả thứ kia bởi chủ thể của nó đúng là con gấu đen, nhưng bây giờ, trong miệng vết thương trên người nó lại đang có từng dây leo màu xanh to bằng cánh tay người lớn mọc ra.
Trong số này, hai dây leo mọc từ ngực con gấu là to nhất. Một trong hai dây này mọc dài bám lên nhánh cây bên trên, treo thân thể con gấu lơ lửng giữa không trung.
Mà quỷ dị nhất là con mắt trái bị đâm thủng của con gấu, giờ phút này rõ ràng đang mọc ra một đóa sen đỏ sáu cánh núc ních thịt. Ở giữa đóa hoa, phần nhụy màu trắng dày đặc đang điên cuồng nhúc nhích, trông như một mảng toàn răng trắng mọc chi chít, khiến người nhìn cảm thấy lạnh toát cả lưng.
“Đây rốt cuộc là quỷ vật gì?” Viên Minh không khỏi nuốt khan một cái, tự hỏi.
Từ trạng thái kỳ quái của con gấu từ đó tới giờ mà đoán, hình như có thứ gì đó ký sinh trên người nó.
Đúng lúc này, quái vật kia lại động đậy, dây leo mọc từ cơ thể con gấu thình lình vung lên, quất xuống phía Viên Minh.
Viên Minh vội vàng khom lưng quay người, lồm cồm lao về trước cố gắng né tránh.
Nhưng dây leo như mọc mắt vậy, nó thay đổi phương hướng giữa không trung, cuối cùng vẫn quất lên sống lưng hắn, tạo ra ra một vết rách dài chảy máu bỏng rát.
Viên Minh nén đau đứng dậy toan chạy trốn trước.
Nếu đối mặt với con gấu kia, hắn coi như hiểu rõ, có tự tin đánh một trận, nhưng thứ quái dị trước mắt này, hắn lại chẳng biết tí gì, thậm chí càng không biết làm sao mới giết được nó, vậy thì đánh thế nào?
Trông thấy hắn quay người chạy trốn, quái vật ký sinh kia không định thả hắn đi. Nó đồng thời phóng hai dây leo, một trái, một phải về phía hắn.
Lần này thì ngay cả cơ hội phản kích Viên Minh cũng không có.
Cứ như thế, hắn bị dây leo kia kéo xềnh xệch tới trước mắt ‘con gấu’.
Đến trước mặt, Viên Minh mới kinh ngạc phát hiện, con gấu này vẫn chưa chết, con mắt đỏ như máu còn lại của nó vẫn còn chuyển động, miệng thì khẽ mở khẽ khép, phát ra những tiếng thở nặng nề.
Viên Minh đảo mắt một cái, lập tức nghĩ ra điều gì đó.
Thứ này là thân ký sinh, như vậy chỉ cần triệt để giết chết vật sống mà nó ký sinh, vậy nó cũng sẽ bị đứt gãy sinh cơ, chỉ cần khiến gấu đen chết hẳn thì nó cũng hết sống nổi.
Đáng tiếc, giờ muộn mất rồi.
Chỉ thấy lồng ngực con gấu đột nhiên xuất hiện một vết rách, hai hàng xương sườn như hai tấm phên bị kéo toạc ra, để lộ một trái tim đỏ tươi ở bên trong vẫn còn đang đập thình thịch.
Viên Minh liếc mắt một cái liền thấy trên trái tim có một khối u thịt màu đen, trên khối u mọc ra mấy sợi tơ đen đâm vào trong trái tim, phảng phấp như nó đang hút máu từ đó để cung cấp cho mình.
Ngay lúc Viên Minh tưởng mình sắp bị ăn tươi nuốt sống, đám dây leo trói hắn đột nhiên buông lỏng, để lộ phần ngực của hắn ra.
Viên Minh lập tức hiểu ra, thân thể con gấu đã tàn tạ, chỉ có đổi ký chủ mới thì thứ này mới có thể tiếp tục tồn tại, nó không phải muốn ăn hắn, mà là dùng hắn làm ký chủ mới cho nó ký sinh.