Viên Minh hoạt động gân cốt toàn thân một chút, phát hiện cơ bắp dính tới vết thương vẫn có cảm giác đau đớn nhưng so với hôm qua thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Sau khi cân nhắc một hồi, hắn quyết định trước không mạo hiểm đi săn thú mà tính toán làm ít bẫy rập, xem có thể dụ bắt một vài con thú nhỏ như thỏ rừng, chuột đất hay không.
Đợi tới khi ăn uống no đủ, thân thể có sức rồi lại đi săn giết dã thú sau.
Nghĩ tới đây, Viên Minh liền bắt đầu đi sưu tập những dây leo cũng cành cây chắc chắn xung quanh, đồng thời tranh thủ tìm kiếm một số chỗ thích hợp.
Hắn với việc bắt thù này cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm hay ký ức, chỉ có thể vào ấn tượng mơ hồ để làm một ít dây thừng cùng tạp môn, có thể bắt được thú hay không chỉ có thể trông vào vận may.
Chỉ là trong khi đặt bẫy, hắn lại tiện thể kiếm được một ít quả dại đem về.
Trong số quả dại này có quả to như quả táo, toàn thân màu đỏ tía căng mọng, lại có quả trông rất giống quả mâm xôi, trên quả có chi chít những hạt nhỏ, trông rất mê người.
Viên Minh chẳng biết gì về đám quả dại này, lý do hắn hái về là vì cảm giác đói cồn cào trong bụng càng lúc càng mãnh liệt, đợi không nổi tới lúc cạm bẫy đại triển thần uy nữa.
Hắn lúc hái quả cũng rất xoắn xuýt, chỉ sợ hái phải trái độc nên chỉ có thể dùng cách tương đối đơn giản là quan sát xem trên mấy quả này có dấu răng dã thú hay không để phán đoán.
Đám quả được hắn mang về huyệt động đều đã được trải qua quá trình sàng lọc.
Sau khi dùng gốc cây chặn kỹ cửa động lại, Viên Minh trù trừ cầm một quả như quả mâm xôi đỏ lên, bỏ vào miệng rồi cắn một cái.
Nước quả ngòn ngọt tràn ngập răng hàm hai bên miệng Viên Minh khiến hắn không nhịn được mở to hai mắt.
Sau khi nếm thử, Viên Minh lại đợi một chút, phát hiện không thấy có cảm giác gì bất thường mới tiếp tục ăn.
Có điều, ăn xong trái cây màu đỏ này cũng chỉ thỏa mãn được vị giác một chút chứ cơ bản tình trạng đói khát cồn cào của hắn chẳng thuyên giảm gì.
Thế nên, Viên Minh lại loại quả thứ hai có màu đỏ sẫm, trông nhỏ như quả anh đào.
Quả này màu sắc so với quả mâm xôi trước còn tươi đẹp hơn, nhìn vỏ sáng lại căng mọng, có vẻ hương vị sẽ không tệ.
Viên Minh lấy một quả lên bỏ vào miệng, vừa cắn một cái, hắn lập tức thất vọng.
Một dòng nước quả mang tạo cảm giác tê dại lẫn thịt quả cứng còng lưu chuyển qua lại giữa hai bên má hắn, tư vị còn khó chịu hơn nhải cả đống tiêu.
Viên Minh vừa phì phì phun phần trái cây trong miệng, vừa lè lưỡi lắc đầu.
Khi hắn định dùng quả mâm xôi khôi phục lại vị giác thì mới phát hiện mình bất tri bất giác đã ăn hết loại quả đó rồi.
Hơn nữa, cái cảm giác tê dại trong miệng này chẳng những không có giảm đi theo thời gian, trái lại càng lúc càng mạnh lên, thậm chí bắt đầu lan tràn tới quai hàm của hắn.
Hắn đành phải cầm lấy loại quả cuối cùng, có hình dạng như một trái táo màu đỏ tía lên, cắn một miếng.
Một tiếng ‘rốp’ vang lên.
Vỏ trái cây màu đỏ tía vừa bị cắn nát, một hương vị ngọt lại hơi chua lập tức át mùi hăng, thay vào đó là một mùi thơm rất khó hình dung.
Thật giống như hương vị của hỗn hợp táo và quýt, càng ngửi, mùi hương này càng cho người ta cảm giác nó muốn xông thẳng lên đầu, muốn dừng cũng không được.
“Ngon quá.”
Viên Minh nhịn không được hít sâu một hơi, có điều ngay khi hương thơm này vừa vào khoang mũi, cảnh vật trước mắt hắn bỗng nhòe đi, cả người lập tức trở nên cứng còng, đổ vật qua một bên.
“Trùng, trùng, đồ…”
Đầu lưỡi cứng ngắc khiến Viên Minh không thể nào nói chính xác hai chữ ‘trúng độc’, chỉ biết trợn trắng hai mắt rồi lập tức ngất đi.
Chờ tới khi hắn tỉnh đã là lúc xế chiều, ánh hoàng hôn không thể chiếu tới cửa động khiến không gian trong động có vẻ u ám.
Viên Minh chống người ngồi dậy, hoạt động chân tay một chút, kết quả phát hiện cảm giác hơi tê tê ra thì không có gì bất thường, thậm chí đầu óc cũng không có cảm giác choáng vàng, giống như chỉ là vừa ngủ một giấc mà thôi.
Hắn xoa nhẹ mi tâm, nhìn thoáng qua quả dại còn chưa ăn xong trên mặt đất, bụng lại kêu ọt ọt mấy tiếng.
“Không thể tiếp tục thế này, bằng không đừng nói giết một con dã thú lấy máu, e rằng trước tiên còn sẽ chết đói, trở thành thức ăn cho dã thú.”
Viên Minh cân nhắc một hồi xong liền đứng dậy, bước ra khỏi huyệt động.
Nhìn trời sắp về đêm, hắn bước mau hơn, lần nữa trở lại bờ sông kia.
Nếu như không thể ăn quả dại lung tung, hơn nữa ăn cũng không no bụng, chi bằng quay về đây kiếm ít Thực Nhân ngư lót dạ.
Viên Minh đi tới bên bờ, nhìn sóng nước mờ đục, đang tính xem bắt cá thế nào thì đột nhiên có từng tràng tiếng thú rống từ mảng rừng sau lưng truyền tới.
Hắn lập tức trở nên căng thẳng, chạy lại mấy bước rồi tung người nhảy lên cao hơn hai trượng, bám vào một cành ngang rồi bò tới chỗ thân cây.
Viên Minh ép sát cơ thể vào cành cây, đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng tầm nhìn bị cành lá rậm rạp che khuất nên chẳng nhìn ra cái gì.
Do dự mất một lúc, Viên Minh vẫn quyết định vung tay lên, bắt đầu ở trong rừng cẩn thận di chuyển lại gần nơi có âm thanh.
Sau khi bay qua bảy, tám cái cây, Viên Minh dừng lại trên một cây cổ thụ che trời, dù khoảng cách tới chỗ kia vẫn còn mười trượng nhưng khi nhìn xuyên qua kẽ lá, hắn đã có thể nhìn thấy được tình hình ở đó.
“Rầm.”
Một tiếng va đập nặng nề vang lên. Chỉ thấy ở mảnh rừng đằng trước, một con sói xanh bị một con sói xám có hình thể nhỉnh hơn kha khá đánh cho ngã lăn, người đập ngang vào một gốc cây làm thân cây rung mạnh, lá rụng xuống ào ào.
Sói xanh kia đứng dậy, kế đó lại lập tức nhào thẳng vào người sói xám, lần nữa cắn xé lẫn nhau.
Viên Minh nhìn một màn này xong không khỏi nhíu nhíu mày.
Động tác đụng vào thân cây mới đây của con sói xanh kia có chút cổ quái khó nói ra được, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Không đợi hắn suy nghĩ cho kỹ, cuộc chiến của hai con sói bên kia đã đến hồi kết.
Trước khi Viên Minh tới, bọn chúng đã quần nhau làm song phương đều bị thương nặng, trước mắt cả hai đều không còn bao nhiêu sức chiến đấu, soi xám tuy cắn được vào cổ họng sói xanh, nhưng phần bụng nó cũng có một vết rách dài, máu tươi từ bụng chảy đầy đất.
Lúc này, trên hiện trường cũng chỉ còn hai con sói sắp chết đang rên rỉ.
“Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, tới khi có được chẳng tốn công, xem ra vận khí mình cũng không tệ lắm ha.” Thấy tình hình như vậy, Viên Minh thầm mừng rỡ.
Chỉ cần có thể lấy được máu của hai con sói này, vậy chẳng phải hắn coi như đã hoàn thành nhiệm vụ sao?
“Phải nhân lúc xác nó chưa lạnh, máu chưa đông, nếu không thì phí của.” Viên Minh quýnh lên, vội vã đu qua phía bên kia.
Nhưng ngay khi vừa nhảy lên, hắn liền thấy được một màn khiến sống lưng lạnh toát.
Con sói xanh bị cắn đứt cổ hỏng kia, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, hình thể nó đang dần thu nhỏ lại, rồi từ trong bộ da sói rộng thùng thình lộ ra hai bàn chân của con người, tiếp đó là bắp chân, cuối cùng hóa thành một thể thể con người hoàn chỉnh.
Sói xanh kia rõ ràng là một trong dã nhân đồng hành với hắn lúc trước, do khoác lên da thú mới biến hóa ra bộ dạng sói xanh.
Nhìn tới đây, Viên Minh không khỏi cứng ngắc người, đứng bất động trên cây cổ thụ, lòng dâng lên cảm giác bi thương.
Cũng chính khoảnh khắc dừng lại này đã cứu hắn một mạng.
Cỏ cây trong bụi rậm phía dưới bỗng rung động, tiếp đó từng con, từng con linh cẩu toàn thân màu nâu đất, lông lá tùm lum từ bốn phương tám hướng vọt ra với tốc độ kinh người, nhất tề lao thẳng về phía thi thể sói xám.
Rất nhanh, một con linh câu phát hiện thi thể dã nhân, miệng cắn một cái rồi kéo thi thể dã nhân từ trong bộ da sói ra, kết quả thu hút thêm hai con linh cẩu khác tới tranh giành.
Ba con linh cẩu cắn xé thi thể dã nhân, chỉ một loáng thôi đã ăn gần như sạch sẽ, chỉ để lại một đống xương trắng.
Viên Minh nhìn thấy cảm tượng thảm thiết phía dưới, không khỏi cảm thấy may mắn vì bản thân chưa đi qua, bằng không ở đó bị mười mấy con linh cẩu vây công thì tuyệt đối chỉ có con đường chết.
Chỉ tiếc với tình cảnh này, cơ hội thu lấy máu sói xám cũng không còn.
Viên Minh tiếp tục nằm rạp trên tàng cây, theo dõi toàn bộ bữa thịnh yến của đàn linh cẩu, không dám phát ra nửa điểm âm thanh.
Qua thời gian chừng một chén trà, những con linh cẩu kia cũng chia nhau ăn hết sạch hai thi thể, ngay cả nội tạng cũng không bỏ, chỉ để lại những khúc xương trắng, tới đây chúng mới kéo nhau rời đi.
Viên Minh bản tính kiên nhẫn, đợi rất lâu trên tàng cây, mãi không thấy có dã thú nào khác xuất hiện, hắn đu từ trên cây xuống.
Tiếp đất xong, mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mũi ngửi máu tanh trong không khí, hắn bất ngờ không cảm thấy buồn nôn, trái lại còn cảm thấy mùi máu tươi có chút ngọt ngào mê người.
Hắn tìm một số khúc xương chưa bị gặm sạch sẽ từ bộ xương sói xám kia, ôm chúng vào ngực rồi leo lên cây, đợi tới lúc thấy an toàn rồi mới lôi ra bắt đầu gặm ăn.
Lúc này đây, tâm tư Viên Minh đã vô cùng bình tĩnh, hắn không nghĩ những thứ vô dụng, chỉ tập trung suy nghĩ xem tiếp đây nên làm thế nào mới có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi sống sót trở về báo cáo kết quả công tác.
Ngày mai đã là ngày cuối rồi, thời gian của hắn không còn lại nhiều.
Ăn xong chỗ huyết nhục sói xám kia, Viên Minh ném chỗ xương xuống đất rồi đứng dậy, khi vừa đứng lên lập tức cảm giác có một luồng nhiệt từ bụng lan ra, cả người theo đó dần ấm lên.
“Thịt này không ngờ bổ dưỡng như vậy, khôi phục được không ít sức lực, tốt hơn hẳn cái đám Thực Nhân ngư kia.’ Viên Minh thầm vui vẻ, lại nhảy từ trên cây xuống, vững vàng tiếp đất.
Hắn đi tới cạnh bộ xương sói xám, chọn mấy khúc xương bén nhọn, tiếp đó lại chọn thêm hai khúc xương ống dài ba, bốn thước, xong dùng một dây leo bó lại.
Lúc quay người lại, Viên Minh nhìn thấy đống xương nằm tán loạn của dã nhân, sau một thoáng do dự, hắn vẫn quyết định giúp kẻ xấu số thu dọn thi cốt rồi dùng đất đá chôn vùi.
“Cát bụi trở về với cát bụi.” Viên Minh thì thầm một câu.
Dứt lời, hắn đứng lên, đưa mắt nhìn thoáng qua miếng da lông sói xanh rớt một bên, sau cùng vẫn nhịn ý định cầm lấy, chỉ kéo bó xương kia rời đi.
Không lâu sau khi hắn rời đi, trên ngọn cây mà hắn vừa ẩn thân, tại một tán cây cao hơn toàn bộ cây cối khu vực này, có một bóng người cao lớn đang đứng chắp tay sau lưng. Người này chính là Hô Hỏa trưởng lão.
Chỉ thấy lão nhón nhẹ mũi chân một cái, người liền nhẹ nhàng từ trên cây hạ xuống, cúi người nhặt miếng da sói xanh lên.
“Tên Trung Nguyên này, trái lại có chút thú vị.” Hô Hỏa trưởng lão thoáng nhìn hướng Viên Minh rời đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.