“Binh khí bình thường, dù sắc bén, cứng cỏi thế nào cũng chỉ coi là vũ khí lợi hại, tác dụng có thể phát huy có hạn, chỉ để cho người thường sử dụng. Nếu là người tu hành, quán chú pháp lục vào trong đó, dù có là vũ khí tốt thì cũng sẽ vì không thể dung nạp mà vỡ vụn. Pháp khí lại khác, có thể tiếp nhận, dung nạp pháp lực.” Triệu Đồng hắng giọng, đĩnh đạc lên tiếng giải thích.
“Có thể quán chú pháp lực vào thanh kiếm này?” Viên Minh kinh ngạc hỏi.
“Ngươi thử xem.” Triệu Đồng không trả lời vào câu hỏi mà đưa thanh kiếm cho Viên Minh.
Viên Minh nhận kiếm xong liền nắm chắc, điều động pháp lực trong đan điền, dẫn nó chảy về hướng lòng bàn tay.
Hắn chỉ cảm thấy pháp lực sau khi ngưng tụ tại lòng bàn tay, thì như lập tức tìm được được chỗ phát tiết, xông vào bên trong thanh kiếm trên tay hắn.
Trong nháy mắt tiếp theo, mặt ngoài thanh kiếm tỏa ra một tầng ánh sáng màu xanh. Ánh sáng lưu chuyển như một con cá tung tăng bơi từ đốc kiếm lên thẳng mũi kiếm, bên trong rõ ràng phát ra một luồng khí tức sắc bén.
“Thanh Ngư.”
Viên Minh lúc này mới để ý thấy trên thân kiếm, chỗ gần đốc kiếm có khắc hai chữ Nam Cương tinh xảo.
“Đây là minh văn do người luyện khí lưu lại, không phải tên của hắn mà là tên hắn đặt cho thanh kiếm này. Như thế xem ra, thanh kiếm này hoặc là tác phẩm đắc ý của hắn, hoặc là có ý nghĩ phi phàm với hắn.” Triệu Đồng liếc mắt nhìn rồi thuận miệng giải thích.
“Vậy sao ngươi lại nói nó là kiện nửa pháp khí?” Viên Minh lại hỏi.
“Bởi vì pháp khí bình thường đều có uy năng phụ thuộc nhất định, tỷ như phóng ra băng, hỏa, lôi điện các kiểu. Cái này là do bên trong nó được bố trí trận văn thuộc tính khác nhau, trong khi người luyện chế thanh kiếm này sau khi làm xong, vẫn chưa tiến hành khắc họa trận văn, cho nên không có được uy năng như vậy.” Triệu Đồng tiếp tục giảng giải.
Viên Minh nhớ lại thân kiếm mới đây đúng là trở nên sắc bén hơn chứ không có uy năng phụ thuộc khác, bèn hỏi tiếp:
“Vậy còn có thể bổ cứu, một lần nữa khắc họa trận văn không?”
“Đương nhiên là có thể, có điều việc này cần trưởng lão Hỏa Luyện đường mới làm được, đệ tử bình thường không có bản lĩnh này.” Triệu Đồng đáp.
Viên Minh nghe xong, liền biết tạm thời không có hy vọng gì, lấy thân phận thú nô của hắn bây giờ, dù có đi góp nhặt tài nguyên thế nào, cũng tuyệt không thể mới được trưởng lão của một tông môn đi giúp hắn luyện chế pháp khí.
“Còn một thứ muốn nhờ người kiểm tra chút.” Viên Minh nói, xong cầm cái bình gốm nhỏ màu đen lấy được từ tay Ba Âm ra.
Triệu Đồng tò cầm lấy, tò mò mở ra, lập tức ngửi được một mùi cay nồng gay mũi.
Y lập tức bỏ xuống, thần sắc tràn ngập vẻ ghét bỏ, đẩy trở về rồi nói: “Đây là Bạo Huyết hoàn, ngươi kiếm đâu ra vậy?”
“Thứ này có tác dụng gì?” Viên Minh không trả lời, đậy nắp bình lại xong lại hỏi.
Triệu Đồng ngẫm nghĩ chút, hiểu được ngày thứ này từ đâu ra, chuyện chém giết cướp đoạt giữa các Phi Mao thuật, hắn thấy không ít.
“Thiêu đốt tinh huyết, kích phát tiềm lực, có thể khiến người ta bộc phát ra lực lượng vượt xa thực tế bản thân, có di chứng cực lớn, chưa đến thời điểm sinh tử tồn vong, tuyệt đối không được dùng.” Triệu Đồng giải thích như căn dặn.
Viên Minh nghe xong, nghi hoặc trong lòng cũng được giải, Ba Âm khi trước nhất định là đã dùng thứ này mới đột nhiên phát rồ, có sức đánh giết Nhân Diện Quỷ Chu.
Về phần di chứng, chỉ cần nghĩ tới thi thể gã sau khi chết là biết ngay nó khủng bố cỡ nào.
“Đa tạ giải đáp. Lần này liền bán ra hai cái chân nhện.” Viên Minh nói, đồng thời thu hồi Thanh Ngư kiếm của mình.
“Được thôi, lần này ngươi muốn đổi thứ gì?” Triệu Đồng hỏi.
Viên Minh trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Có công pháp kiếm thuật gì không?”
“Cái này…Thực sự không có.” Triệu Đồng nghe thế, lắc đầu đáp.
Viên Minh nghe xong, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Bích La Động chúng ta là tông môn nổi dành về thuật ngự thú, công pháp trong môn cũng lấy đó làm chủ, về phần một số công pháp tạp nham cấp thấy cũng có không ít, nhưng công pháp kiếm thuật thì đúng là ta chưa thấy lần nào.” Triệu Đồng giải thích thêm.
“Đa tạ.” Viên Minh ôm quyền cảm ơn.
“Đều là làm ăn, không cần khách sáo.” Triệu Đồng khoát khoát tay, thuận miệng đáp.
Viên Minh nói lời cáo từ, xong toan rời đi.
Hôm này chính là ngày nộp lên huyết thực, hắn tính đi qua tảng đá mốc giới kia một chuyến.
Lúc này, tiếng Triệu Đồng từ sau lưng đột nhiên vang lên, nghe như thuận miệng hỏi: “Phải rồi, lúc ngươi giết Nhân Diện Quỷ Chu, có lấy tấm da hình mặt người kia không?”
Viên Minh nghe hỏi, trong lòng hơi động, hỏi ngược lại: “Món đồ chơi làm người ta hết hồn kia cũng có tác dụng?”
Hắn hỏi ra câu này, tức thì trong mắt Triệu Đồng hiện lên vẻ thất vọng.
“Thứ đó là vật liệu chính để luyện thế mặt nạ Thiên Cơ, ngươi không nhặt thì thôi.” Triệu Đồng phẩy phẩy tay áo, ra hiệu hắn có thể rời đi.
Viên Minh từ trong phản ứng của y, tự hiểu rằng tấm da mặt của Nhân Diện Quỷ Chu nhất định không phải thứ bình thường, chí ít với Triệu Đồng mà nói thì đó là thứ tương đối quan trọng.
“Bảo sao chịu giải thích cho ta nhiều như vậy, hóa ra là làm nền cho thứ này.” Viên Minh thầm nghĩ.
Hắn dừng bước lại, xoay người, hỏi: “Đúng rồi, ở đây nếu ngươi còn sách gì kiểu như Bách Thảo Tập, có thể cho ta thêm một bản không?”
Viên Minh cũng chính là có được Bách Thảo Tập từ chỗ này, mới có thể nhận ra Nhục linh chi.
“Ngươi cần mấy thứ đó làm gì?” Triệu Đồng hỏi.
“Bổ sung kiến thức, sau này có gặp hung thú Nhân Diện Quỷ Chu kia, sẽ biết ngay trên người có cái gì hữu dụng, cái gì vô dụng.” Viên Minh vừa cười vừa nói.
Triệu Đồng nghe thế, sau một thoáng do dự, móc một cuốn sách bìa xanh từ ngực áo ra, ném tới.
Viên Minh vội vươn tay ra tiếp, nhìn lướt qua bìa sách, trên đó viết “Thường Loại Hung Thú Đồ Giám”.
“Trong này có ghi chép thông tin về toàn bộ hung thú phổ biến trong Thập Vạn Đại Sơn, bao gồm tâm tính, thủ đoạn công kích, khả năng vốn có. Người đọc cái này là đủ.” Triệu Đồng giới thiệu một tràng.
Viên Minh nghe xong, mừng thầm trong lòng, đang định nói cám ơn đã nghe y bổ sung: “Sách này có giá trị không nhỏ với Phi Mao thuật các ngươi, coi như dùng một chân nhện trao đổi.”
“Ta…”
Lời cám ơn Viên Minh vừa định nói giờ nghẹn cứng trong họng, lòng thầm mắng một câu, xong cứ thế rời đi.
Đi tới bia mốc giới, Viên Minh lần nữa gặp lại Hô Hỏa trưởng lão.
Với việc hắn nộp một lần mười ba phần tinh huyết hung thú, Hô Hỏa trưởng lão chỉ xem qua chút rồi thu vào ngay, cũng không có biểu hiện gì kiểu tỏ ra ngạc nhiên.
“Không có mấy kẻ có thể thích ứng với cuộc sống của Phi Mao thuật nhanh như vậy, ngươi làm không tệ.” Lão lạnh nhạt nói một câu, xong tiện tay ném một viên thuốc giải Hủ Tâm đan qua.
Viên Minh tiếp lấy, xong không ăn vào ngay mà mở miệng hỏi: “Hô Hỏa trưởng lão, ta có vài thắc mắc liên quan đến Phi Mao thuật, không biết có thể hỏi ngài một chút hay không?”
“Không thể.” Hô Hỏa trưởng lão lời ít ý nhiều, lập tức cự tuyệt.
“Xem ra muốn kiếm sự trợ giúp từ Hô Hỏa trưởng lão là chuyện không thể nào.” Viên Minh chớp mắt thầm nghĩ, không bất ngờ chút nào.
“Ta lúc trước từng nói cho ngươi, chuyện làm thế nào để trở thành đệ tử ký danh, đừng quên là được.” Hô Hỏa trưởng lão hờ hững nói thêm một câu.
“Đa tạ trưởng lão nhắc nhở.”
Chỉ cần có thể trở thành đệ tử ký danh Bích La Động, lập tức có thể thoát ly thân phận thú nô, tự nhiên cũng sẽ không cần lo lắng chuyện Phi Mao thuật phản phệ, nhưng điều kiện thu thập một ngàn phần tinh huyết sẽ rút ngắn thời gian, đồng thời tăng cao độ nguy hiểm của việc phản phệ.
“Đi một bước, nhìn một bước vậy. Gắng hết sức tăng tu vi lên luôn không sai. Đường dài còn lắm gian truân.” Viên Minh than nhẹ, lẩm bẩm tự nói.
Qua mấy ngày, người Thanh Lang bang rốt cuộc xác nhận toàn bộ tiểu đội được phái đi truy sát Viên Minh đã mất tích.
“Bang chủ, chúng ta đã tìm khắp phương viên trăm dặm quanh đây, vẫn không thấy tích bọn họ, coi bộ lành ít dữ nhiều. Bọn họ lúc đó đi truy sát Viên Minh kia, chẳng lẽ đã dính độc thủ của tiểu tử kia.” Một dã nhân mặt vuông miệng rộng, mắt lộ vẻ hung ác, mở miệng nói.
“Căn cứ báo cáo của Ô Lỗ, Viên Minh kia có khả năng đã đạt tới Luyện Khí tầng hai, nhưng dù vậy, Ba Âm đã là Luyện Khí tầng ba, sao có thể chết trong tay hắn?” Ô Bảo cau mặt nhíu mày phân tích.
“Cũng phải, Ba Âm sao dù cùi bắp thế nào đi nữa, cũng không thể chết trong tay một tên Luyện khí tầng hai. Ta cảm thấy, trong này có chuyện mờ ám không nhỏ.” Ba Đồ trầm ngâm nói.
“Ba Đồ, ngươi có lời gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo với ta.” Ô Bảo đang lúc không vui, quở mắng.
“Bang chủ, ta nói là…Chúng ta gần đây khuếch trương quá nhanh, có phải đã bị thế lực khác để mắt tới, nếu không một tên Luyện Khí tầng hai, làm sao dám ra tay với người của chúng ta?” Ba Đồ ngưng một chút, dùng giọng nhỏ đi mấy phần, nêu ý kiến.
“Không thể nào! Tình hình mấy thế lực xung quanh thế nào ta nắm rất rõ, lấy thực lực của Ba Âm, dù không địch lại, tự vệ cũng không vấn đề gì.” Nghe xong ý kiến của Ba Đồ, Ô Bảo bất giác cau mày, nhỏ giọng nói.
“Bang chủ, còn một khả năng nữa.” Ba Đồ bỗng vỗ trán, nói.
“Khả năng gì?” Ô Bảo nhìn gã, hỏi.
“Tiểu tử Ba Âm kia dẫn người phản bội Thanh Lang bang chúng ta, quy thuận thế lực khác.” Ba Đồ đáp.
Nghe vậy, Ô Bảo lập tức nhíu nheo mắt, nhíu mày, mắng gã: “Ngươi với Ba Âm thường xung đột, việc này đó giờ ta không hỏi đến, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không thể theo đó mà ăn ốc nói mò.”
“Bang chủ bớt giận! Ta chỉ đưa ra phỏng đoán của mình, Ba Âm và ba tên kia cùng biến mất, chuyện này bất kể nói thế nào, đều có vẻ rất kỳ quặc.” Ba Đồ vẫn chưa chịu thôi, tiếp tục nói.
Ô Bảo nghe lời này xong, đặt một tay lên đùi, chống cằm im lặng một lúc lâu.
“Tiếp đây tạm bỏ qua việc truy sát Viên Minh, rút hết nhân thủ về cho ta, tiếp đó cố gắng ghép mỗi đơn vị mười người, quyết không được hành động đơn lẻ, dốc toàn lực tìm kiếm tung tích đám Ba Âm cho ta.” Sau một chốc, gã ngẩng đầu ra lệnh.