“Ta cũng không biết, ta chưa từng luyện, trong tông môn cũng không gặp ai luyện rồi. Có điều, nhìn từ bộ dạng lần lần sờ sờ, mãi không chịu lấy ra, có lẽ là có chút giá trị.” Triệu Đồng lắc đầu, nói lập lờ nước đôi.
“Được, vậy ta sẽ đổi.” Viên Minh suy nghĩ một chút rồi quyết định.
“Tốt, vậy ta đây sẽ đưa luôn sách cho ngươi, vẫn quy định cũ, ngươi có thể xem một canh giờ, có thể ghi nhớ bao nhiêu…Mà thôi, cái tên nhà ngươi, sẽ không có chuyện không nhớ được.” Triệu Đồng nói được nửa câu, lại nhớ tới bản lĩnh thấy qua không quên của Viên Minh.
Viên Minh nhận sách, tìm chỗ trống trải ngồi xếp bằng, cẩn thận lật xem.
Triệu Đồng cũng nâng cuốn sách trong tay lên, ngả người nằm lên ghế, cùng lật xem sách với hắn.
“Chư thân tẩu khí, linh pháp tiên hành, dĩ thân vi khí, dĩ pháp vi ngự...” Chỉ mới thoáng nhìn nội dung trong sách, Viên Minh không khỏi sững sờ.
Nguyên do là chữ để ghi chép công pháp Vô Ảnh Bộ này không phải dùng chữ Nam Cương, mà là chữ Trung Nguyên, bảo sao Triệu Đồng kia lại nói mập mờ như vậy, chỉ e không phải y không muốn luyện, mà là bản thân y chưa chắc đã đọc hiểu được.
Bên trong sách, ngoại trừ chữ viết, còn có mười tám bức hình nữ tử che mặt, hoặc đi hoặc đứng, thân hình hoặc nghiêng trái, hoặc lắc phải, bộ dáng đưa tay nhấc chân có phần phiêu dật, kết hợp mỗi bức họa còn vẽ vô số dấu chân, nhìn qua có vẻ lộn xộn, nhưng để ý kỹ một chút lại không khỏi khiến người ta phải vỗ bàn tán dương. Những dấu chân này rậm rạp chằng chịt, số lượng không dưới trăm ngàn.
Mới dùng chưa tới nửa canh giờ, Viên Minh đã ghi nhớ kỹ hết toàn bộ nội dung trong sách, có điều khi vừa khép sách vào, hắn lại có chút tức giận.
“Triệu Đồng, vì sao ngươi lừa ta?” Viên Minh cau mày, chất vấn.
“Ta lừa ngươi lúc nào?” Triệu Đồng ngồi thẳng người lên, thắc mắc hỏi ngược lại.
“Vô Ảnh Bộ mà ngươi đưa ta là bản không đầy đủ, nội dung bị thiếu.” Viên Minh nhíu mày nói.
“Không đầy đủ?” Triệu Đồng nghe thế, lộ ra vẻ lúng túng.
Rất hiển nhiên, y đối với chuyện này cũng không nắm chắc.
“Không đầy đủ thì không đầy đủ, Vô Ảnh Bộ này là trưởng lão đưa, ta lại xem không hiểu, ngươi sao có thể trách ta.” Rất nhanh, y lên giơ hai tay lắc lắc, làm bộ chuyện này không liên quan đến ta.
Viên Minh dù có bất mãn, nhưng cũng không thể làm gì được.
So với những tên đệ tử ký danh suốt ngày làm bộ cao cao tại thượng, Triệu Đồng đối với hắn đã xem như không tồi, hắn cũng không thể đòi hỏi quá nhiều, dù sao bản thân hắn trả giá cũng không cao.
Hơn nữa, Vô Ảnh Bộ này dù chỉ là quyển thượng, nhưng từ nội dung trong phần tổng cương ghi lại mà nói, công pháp này đúng là không phải hàng nát, ít nhất cũng cao hơn Địa Thứ thuật nhiều.
Mặt khác, sau khi tu luyện thân pháp này, không chỉ khi lúc đối chiến càng nắm chắc hơn, mà về phần tiềm hành truy tung cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều, đặc biệt nếu gặp phải một số hung thú có tính cảnh giác cao, cũng dễ dàng theo dõi, tiếp cận.
Viên Minh vốn định cáo từ rời đi, đã ôm quyền rồi, lại đột nhiên nhớ tới chuyện Cáp Cống bị tập kích, lập tức nói:
“Phải rồi, ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo.”
Triệu Đồng thấy hắn không so đo chuyện Vô Ảnh Bộ không đầy đủ, liền vừa cười vừa đáp: “Chuyện gì, nói chút coi.”
Viên Minh liền đem chuyện mà Cáp Cống đã trải qua, cùng miêu tả quái vật lông dài kia ra kể một lượt.
Triệu Đồng im lặng ngồi nghe, đoạn thả sách trong tay ra, chau mày trầm tư.
“Ngươi nói cái này, ta cũng thực sự không biết là thứ gì, chờ ta rảnh, về hỏi các đồng môn xem sao.” Một lát sau, y lắc đầu, đáp.
Viên Minh đành gật đầu đồng ý, xong lập tức cáo từ rời đi.
Hắn không nấn ná ở lại Cáp Mô cốc lâu, mà lập tức bước thẳng ra khỏi cốc, nhưng khi vừa ra khỏi cửa cốc, liền thấy một thanh niên mặt sẹo, dáng người lùn chắc cắm đầu bước tới.
“Viên huynh, ta đến Cáp Mô cốc tìm ngươi nhiều lần, hôm nay rốt cuộc cũng gặp được ngươi, có còn cao trị thương đó không?” Nhìn thấy Viên Minh, thanh niên mặt sẹo lộ vẻ vui mừng xen lẫn sợ hãi, nhiệt tình bước lên chào hỏi.
“A, là Thổ Lặc huynh à, thật có lỗi, gần đây trong tay không còn hàng tồn.” Viên Minh làm bộ bất đắc dĩ, đáp.
“Bớt dùng bài này đi, lần trước ngươi từng hứa hẹn hai bình cao thuốc đó, không đưa đồ, hôm này chớ mơ ra khỏi Cáp Mô cốc.” Thổ Lặc giang hai tay cản đường đằng trước, bộ dạng dặt một phường vô lại.
“Ngươi đây là…Được rồi, đây là ta vốn định lưu cho mình dùng, ngươi đã sốt ruột thế, vậy giao cho ngươi trước vậy.” Viên Minh lấy hai ống trúc đựng thuốc từ tay nải sau lưng ra, đưa tới.
“He he he, thế này còn tạm được, đây là thù lao, đừng có nói ta lấy không của ngươi.” Thổ Lặc cười he he nói, đoạn lấy một cái túi nhỏ ra, ném tới.
Viên Minh mở túi ra liếc mắt nhìn rồi yên lặng thu lại.
Hai người tiếp đó lại trò chuyện dăm ba câu, xong mới cáo từ rời đi.
Viên Minh rời khỏi sơn cốc, đi tới một mảnh rừng già rậm rạp, tung người nhảy lên một cây đại thụ, xong một lần nữa mở túi vải ra.
Bên trong có một tấm da thú, trên da ghi chi chít những chữ rất nhỏ, ghi lại những chuyện mới phát sinh xung quanh vùng rừng núi này.
Thổ Lặc kia là một thành viên của một đoàn đội tên là Thổ Hùng Hội, một đoàn đội cỡ nhỏ với khoảng mười mấy người.
Khác với Thanh Lang bang, Thổ Hùng hội có phong cách hành xử rất ôn hòa, thành viên đều dựa vào lực lượng tự thân để thu thập huyết thực, chưa bao giờ đi làm chuyện cướp bóc kẻ khác.
Viên Minh quen biết Thổ Lặc từ khoảng hai tháng trước, cũng từng cứu gã một lần. Thổ Lặc làm người khá trung nghĩa, rất muốn báo đáp, đáng tiếc không đủ thực lực.
Viên Minh thấy Thổ Lặc là người khéo đưa đẩy, giỏi giao thiệp, liền nhớ gã hỗ trợ thu thập tin tức về các nhóm thú nô trong rừng, để hắn kịp nắm rõ tình hình.
Nhìn nội dung trên da thú, sắc mặt Viên Minh trở nên ngưng trọng, căn cứ theo tin tức mà Thổ Lặc cung cấp, Thanh Lang bang đã tìm được thi thể đám người Ba Âm, đồng thời xem xét tiền căn hậu quả, đoán ra hắn chính là hung thủ.
Bên trong da thú còn ghi, bang chủ Thanh Lang bang, Ô Bảo còn treo thương một kiện thần binh nửa pháp khi cho kẻ tìm được chỗ Viên Minh trú chân.
“Nếu là như vậy, thời gian tới ta cũng không thể ra vào Cáp Mô cốc nữa, trong cốc nhiều người phức tạp, rất dễ để người hữu tâm chú ý.” Viên Minh đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay người bước đi.
Hắn đẩy tốc độ lên mức cao nhất, vòng một vòng lớn trong rừng, sau khi xác định không có ai bám đuôi, mới trở về căn nhà gỗ của mình.
Bên trong nhà gỗ, Cáp Cống đang nằm nghỉ ngờ, đột nhiên y mở trừng hai mắt, ráng chống tay đứng lên, nắm chặt da sói xanh, chuẩn bị kích phát Phi Mao thuật bất cứ lúc nào.
“Là ta.” Tiếng Viên Minh ở ngoài cửa vang lên.
Cáp Cống nghe thế, mới thở phào một hơi, lần nữa ngồi xuống.
“Khoảng thời gian ta rời đi, không có ai tới đây chứ?” Viên Minh đẩy cửa bước vào, hỏi.
“Nơi này khá vắng vẻ, không có ai đến, ta điều tức tĩnh dưỡng được một phen. Ngược lại ngươi làm sao mặt mũi nghiêm trọng thế, đã xảy ra chuyện gì?” Cáp Cống nhìn Viên Minh một chút rồi hỏi.
“Thanh Lang bang đã biết là ta giết Ba Âm, chúng đang khắp nơi treo thưởng tìm ta, nơi này e là không thể ở lâu, phải chuyển tới nơi kín đáo hơn để tránh đầu sóng ngọn gió.” Viên Minh chậm rãi đáp.
“Ba Âm đúng là do ngươi giết?! Lá gan ngươi thật đúng là không nhỏ, nhưng gã là Luyện Khí tầng ba, thực lực so ra cũng không kém Ô Bảo bao nhiêu, ngươi rốt cuộc là dùng thủ đoạn gì?” Cáp Cống kinh hãi thắc mắc.
“Chơi vài trò vặt mà thôi, không đáng nhắc tới. Cáp huynh tiếp đây tính làm gì? Thanh Lang bang giờ đang ráo riết truy tìm ta, hẳn sẽ không chú ý ngươi quá, ngươi định cùng ta rời đi, hay là đơn độc hành động?” Viên Minh đổi chủ đề, hỏi.
“Viên huynh cũng quá khinh thường Cáp Cống ta rồi. Người Ô Tôn bộ ta coi trọng ân nghĩa nhất, người khác tặng ta một, ta nhất định trả lại mười. Viên huynh lúc trước không ngại để lộ hành tung, ra tay cứu ta, nếu ta lúc này lại bỏ đi, ngày sau sao còn dám ngẩng đầu ưỡn ngực cầu nguyện với Khuyển Thần đại nhân.” Cáp Cống hừ một tiếng, mặt lộ vẻ tức giận.
“Là tại hạ lỡ lời, xin Cáp Cống huynh chớ trách.” Viên Minh chắp tay nói.
Hắn ở Thập Vạn Đại Sơn đã được một khoảng thời gian, với phong thổ Nam Cương cũng có hiểu biết nhất định.
Dân bản địa Nam Cương bị người Trung Nguyên gọi là dã nhân, đa phần sống tập trung theo hình thức bộ lạc, mỗi một bộ lạc đều có tập tục và tín ngưỡng riêng, kỵ nhất là bị người khác xúc phạm.
“Viên huynh là người Trung Nguyên, không biết gì về Ô Tôn bộ ta, không cần phải thế, sau này đừng nói mấy câu kia nữa là được.” Cáp Cống thấy Viên Minh chân thành xin lỗi, thần sắc dịu đi, nói.
“Ta nhất định ghi nhớ, nếu Cáp Cống huynh đã quyết, vậy chúng ta mau rời đi, ở đây thêm một khắc là nguy hiểm thêm một phần.” Viên Minh đề nghị.
“Được, có điều ta giờ hành động khó khăn, di chuyển chỉ đành nhờ ngươi.” Cáp Cống đưa hai tay ra, nói.
Viên Minh không nói gì, lập tức cõng Cáp Cống rời khỏi nhà gỗ, đi về phía hạp cốc.
Nói về nơi an toàn, hiển nhiên là hạp cốc phía trước.
Nơi đó vị trí vắng vẻ, không có hung thú gì, tự nhiên sẽ ít có Phi Mao thú nô lui tới, trước mắt mà nói thì rất thích hợp để tĩnh dưỡng, cũng có thể tránh né Thanh Lang bang truy sát.
Quan trọng nhất là, ở hạp cốc có đám sương mù kia, dù cả Thanh Lang bang tới tìm, hắn cũng có thể trốn vào trong sương mù ở đáy cốc, lúc ấy dù có nhiều người cũng vô dụng.
Lấy thực lực hiện tại của Viên Minh, dù cõng theo Cáp Cống vẫn rất nhanh đã tới bờ bên này hạp cốc.
Hắn không tìm chỗ khác, đưa thẳng Cáp Cống tới động quật sinh sống trước đây.
Trải qua thời gian ở chung dài như vậy, Viên Minh đã đại khái hiểu được tâm tính Cáp Cống, làm người thủ tín, đáng để kết giao, nơi này cũng không phải chỗ quan trọng gì, để y biết cũng không phải vấn đề gì lớn.
“Không ngờ Viên huynh ngươi còn có một chỗ ở thế này.” Cáp Cống nhìn động quật với điều kiện đầy đủ như thế, không khỏi tấm tắc khen.
“Trước mắt tạm ở lại đây. Người Thanh Lang bang trong một chốc một lát sẽ không tìm nổi chỗ này, đồ ăn, nước uống trong động cũng khá đầy đủ, ngươi an tâm ở đây tĩnh dưỡng đi.” Viên Minh nói.
Cáp Cống nhẹ gật đầu, khoanh chân ngồi xuống, vận công dưỡng thương.
Viên Minh không ở lại đây tu luyện, mà đứng dậy đi ra bên ngoài, chỉ chốc lát đã tới một rừng cây yên tĩnh.
Hắn đưa Cáp Cống tới đây, không chỉ vì tránh né Thanh Lang bang lùng bắt với để Cáp Cống có thể dưỡng thương, mà còn có một mục đích khác.
Tình cảnh hiện giờ của hắn không được tốt lắm, nhất định phải dốc hết khả năng nâng thực lực bản thân lên, thế mới có thể toàn thân trở ra khi gặp tình huống bất ngờ. Tăng tu vi không phải chuyện một sớm một chiều, suy nghĩ chút không khó để thấy được Vô Ảnh Bộ vừa tới tay, chính là lựa chọn tốt nhất để mau chóng tăng thực lực lên.
Có điều môn bộ pháp này huyền diệu khó lường, cần thời gian và không gian luyện tập, bên này hạp cốc vừa hẻo lánh vừa yên tĩnh, chính là một nơi vô cùng phù hợp.
Viên Minh đứng yên tại chỗ, nhắm mắt cẩn thận nhớ lại một lượt những chữ viết và hình vẽ được ghi lại trong Vô Ảnh Bộ, sau đó hít sâu một hơi, dồn khí xuống đan điền, bước tới một bước, tới bước thứ hai liền thở ra một hơi…