Viên Minh vừa mới thả lỏng tinh thần một chút đã lập tức căng thẳng trở lại, tức tốc bò dậy nhìn xuống phía dưới.
Chỉ thấy con gấu đen kia đang dùng cả bốn chân từ phía xa chạy như điên tới, khi thân thể to lớn của nó tới gần thì đột nhiên đổi hướng, dùng tấm lưng siêu dày của mình đụng thẳng lên thân cây đa.
Một tiếng “rầm” trầm đục vang lên.
Cây đa già chấn động kịch liệt, thân cây vốn hơi khô héo thình lình nứt ra một kẽ hở.
Viên Minh nhờ sớm phát hiện nên liều chết ôm lấy thân cây mới không bị lắc cho rơi xuống, nhưng nhìn thấy vết nứt to trên thân cây thì không khỏi lo lắng.
Con gấu đụng xong một phát, lại chạy ra xa một đoạn rồi tiếp tục nhắm cây đa, chuẩn bị tấn công lần nữa.
“Két.”
Không đợi nó đụng vào, vết nứt trên thân cây lại lần nữa mở rộng.
“Không chịu nổi nữa.”
Viên Minh nhíu mày, mắt thấy con gấu sắp tiếp tục xông tới, hắn liền chuyển thân, chạy chậm hai bước trên cành cây mọc ngang rồi ra sức dùng hai chân dậm mạnh, nhắm một gốc cây cổ thụ cách đó chừng bảy, tám trượng mà nhảy tới.
Khoảng cách này nếu Viên Minh ở trên mặt đất cơ bản không thể nhảy tới, nhưng ở trên này nhờ lực đàn hồi của cành cây hỗ trợ, thân thể hắn tựa như lăng không bay lên, nhảy về phía đối diện.
Trong tiếng gãy đổ của cây đa già, cơ thể Viên Minh sau khi lên điểm cao nhất, bắt đầu hạ xuống, nhưng khoảng cách giữa hắn và cái cây kia vẫn còn thiếu một chút.
Chỉ thấy Viên Minh duỗi cánh tay ra, tạo thế như khỉ hái đào, chụp tới trước.
Ngay khoảnh khắc sắp rớt xuống, bàn tay của hắn bắt được cánh ngang mọc dài của cây cổ thủ đối diện, thân mình lắc lư một hồi giữa không trung, rồi một lần nữa nhảy vọt lên được rồi rơi xuống phía thân cây.
Nhìn thấy sắp đáp xuống thân cây, Viên Minh lại không để mình rơi thẳng xuống mà tiếp tục vươn một cánh tay khác ra, lần nữa bám vào cành cây, rồi lại lắc lư, nhảy thẳng ra thêm một khoảng xa chừng bảy, tám trượng.
Đến tận bây giờ, Viên Minh mới cảm thấy mình thực sự khống chế được bộ thân thể này.
Hắn cứ đu từng đợt, từng đợt như thế liên tục cho tới khi cảm thấy cánh tay mỏi như, không còn sức lực mới dùng trên một cái cây.
Khi nhìn lại, bóng dáng gấu đen đã sớm biến mất.
Viên Minh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, thân thể cảm giác có chút thoát lực, dựa vào thân cây ngồi xuống.
Cả người hắn sớm đã ướt đẫm mồ hồi, cảm giác này hết sức kỳ lạ, giống như lớp da vượn trên người hắn thực sự sinh ra từ huyết nhục của hắn, ngay cả mồ hôi cũng có thể từ da lông bên trong thẩm thấu ra.
Theo tâm trạng dần bình tĩnh, Viên Minh nhắm hai mắt lại, đưa ngón tay ra khoảng không trước người yên lặng phác thảo, bắt đầu từ trí nhớ trong đầu khôi phục lại con đường mà hắn chạy trốn tới đây.
Dù lúc trước liên tục trong trạng thái vội vã cuống cuồng, hắn lại không hề quên lưu lại dấu vết ở những điểm chuyển hướng, nhờ thế hiện tại một lộ tuyến chạy trốn của hắn nhanh chóng được vẽ ra trong đầu.
Viên Minh từ từ mở mắt ra, bỗng trong bụng có tiếng ‘ọc ọc’ truyền ra.
Hắn từ lúc tới Bích La động tới nay vẫn chưa ăn gì, mới rồi lại phải trải qua một hồi rượt đuổi kịch liệt, cảm giác đói khát mãnh liệt trong người cuối cùng không áp chế được nữa.
Viên Minh thoáng nhìn mặt trời đã ngả về Tây, biết rằng sắp tới buổi đêm, lúc ấy mảnh rừng rậm này chắc chắn càng nguy hiểm hơn, nếu không tìm được đồ ăn và chỗ trú ẩn trước khi trời tối, rất có thể hắn sẽ không trụ được tới ngày mai.
Nghĩ tới đây, Viên Minh chỉ có thể trọng chấn tinh thần, đứng dậy.
Hắn nghiêng mình nhìn phía xa xa, cẩn thận quan sát bốn phía, thấy mảnh núi rừng yên tĩnh trong tầm mắt lại có vô số động tĩnh nhỏ bé.
Hắn nhìn thấy một con trăn xám quấn quanh một gốc cây già vỏ nâu xám đang chậm chạp nhúc nhích, những đường vân trên da nó so với những vết sẹo trên thân cây trông chẳng khác gì nhau, đúng là một kiểu ngụy trang gần như hoàn mỹ.
Dưới gò đất ở một bên khác, một con thú nhỏ có da như da cá sấu, ló đầu từ trong hang ra, lia mắt ngó trái nhìn phải một chút, kết quả bị một con chim lớn bay qua dọa cho hết hồn, tức tốc thụt vào trong hang.
Ở một bụi cỏ hoang cách đó tương đối gần, một con thỏ lông xám mập mạp nhảy ra rồi lao về phía xa.
Viên Minh thấy thế, lập tức tung người nhảy dựng lên, nhào về phía con thỏ.
Giữa không trung, một tay hắn tóm lấy một cây dây leo già, tay kia nhắm thẳng về hướng con thỏ, bàn tay lên sẵn tư thế chuẩn bị chụp bắt.
Bàn tay hắn vừa chạm tới phần lông đuôi mềm mại của con thỏ thì thình lình một luồng kình phong mãnh liệt cuốn theo đất đá nện vào bàn tay hắn.
Chỉ thấy thân thể con thỏ nhảy vọt lên như một mũi tên rời cung, trực tiếp nhảy ra xa ba, bốn trượng. Vừa tiếp đất, nó lập tức chuyển hướng, chui vào bụi cỏ rồi mất tăm mất tích.
Viên Minh vẫn giữ tư thế treo trên không trung, chân tay cứng ngắc mà lòng đầy cay đắng phát hiện, thì ra lũ dã thú trong cánh rừng này chẳng có con nào bình thường cả.
Hắn chậm rãi đáp xuống đất, khi đang định tìm mục tiêu mới thì chợt có một tràng âm thanh rất nhỏ từ phía sau lưng truyền tới.
Viên Minh vô thức toan quay đầu nhìn lại, nhưng khía khóe mắt liếc qua vùng vốn là điểm mù trong tầm nhìn lại phát hiện có bóng dáng màu xanh xuất hiện.
Hắn tức tốc ngưng quay đầu, mạnh mẽ úp người nằm sắp xuống.
Gần như cùng lúc đó, một con sói xanh thân cao chừng tám thước nhào qua lưng hắn, nếu không phải hắn kịp thời tránh né, mới rồi mà quay đầu thì chỉ trong tích tắc sẽ bị nó đánh ngã rồi cắn một phát trúng ngay cổ họng.
Viên Minh chẳng có thời gian để sợ, lập tức dùng cả chân lẫn tay, nhắm phía trước chạy trốn, tức thì sau lưng có tiếng gió rít vang lên.
Đột nhiên thế lao về trước chạy của hắn ngưng lại, thân hình bất ngờ xoay chuyển, kế đó một cánh tay hướng về sau đánh ra một quyền, tư thế này thật giống như tay cầm trường mâu đánh ra đòn hồi mã thương.
Trên nắm đấm của hắn không ngờ cũng nghe thấy tiếng xé gió vang lên, tiếp đó là một tiếng ‘bốp’, thì ra nắm đấm của hắn đã đấm trúng cái mồm đang ngoác ra chực cắn xé của con sói.
Một tiếng ‘rầm’ truyền tới nối liền chuỗi thanh âm.
Một cảm giác đau nhức dữ dội từ nắm tay Viên Minh truyền lên đầu, trong khi đó, con sói xanh to lớn kia sau tiếng bốp đã bị đánh văng ra ngoài, đập vào một gốc cây thô to rồi ngã xuống.
Sói xanh xoay mình đứng lên, miệng nó giờ máu thịt lẫn rồi, một cái răng bị đánh gãy, miệng gầm nhẹ mấy tiếng, bộ dáng hung ác không giảm chút nào nhưng không lập tức lao lên.
Viên Minh hiện tại cũng vô cùng kinh ngạc, trong đầu hắn mơ hồ có chút ký ức mờ ảo xuất hiện, thấy mình thấy mình tay cầm thương diễn võ thuật trên một quảng trường rộng lớn.
Cùng xuất hiện với những hình ảnh này còn có ý niệm từ đại não điều khiển cơ thể quyết không được ngất đi.
Viên Minh tự biết hiện tại không phải là lúc nghĩ những chuyện này, vội vàng lắc đầu, đè tất cả những suy nghĩ kia lại, tập trung tinh thần nhìn về trước.
Chỉ thấy bên cạnh con sói kia lại có thêm một con sói xanh hình thể còn lớn hơn con trước một chút, không biết xuất hiện từ lúc nào.
Hai con sói chia nhau hai hướng trái phải, bước tới bên hông Viên Minh, tiến hành vây công.
Một đấm vừa rồi của hắn thực sự bất ngờ, lực đấm theo hắn tính cũng phải gấp đôi so với khi trước, nhưng dù lực lượng như thế vẫn y nguyên không cách nào khiến con sói trọng thương.
“Đánh không lại, chỉ có thể chạy.” Trong lòng Viên Minh lập tức đã có quyết định.
Ngay lúc này, hai con sói ở hai phía đột nhiên cùng tăng tốc, từ hai bên trái phải lao vọt tới người hắn.
Viên Minh vội vàng chạy về trước, đồng thời tức tốc đưa mắt nhìn quanh, lại phát hiện hai con sói ở hai phía thế mà giữ tốc độ ngang nhau, không chia trước sau, hiển nhiên là chúng tính tấn công cùng lúc để hắn rơi vào tình cảnh lo trái mất phải.
Tốc độ Viên Minh vốn kém hơn sói xanh, hai hướng trốn chạy cũng đều bị phong tỏa, giờ đâu muốn lần nữa leo lên cây cũng đã trễ rồi.
Lúc này, hai bên tai Viên Minh có tiếng xé gió vang lên, hai con sói xanh từ hai phía cùng lúc vọt tới.
Hắn không chần chừ nửa giây, lại lần nữa bất ngờ ngưng mình, xoay phắt sang phải, làm bộ muốn tấn công con sói xanh bị thương kia.
Con sói này thấy thế thì sợ hãi, theo bản năng rụt lại một cái.
Chính là một thoáng chậm trễ này đã cho Viên Minh cơ hội, hắn một lần nữa xoay người, cánh tay vốn đang vung nắm đấm đánh về hướng con sói bị thương lại đổi qua thế giật cùi chỏ, hung hăng đánh tới con sói xanh bên trái.
“Bốp” một tiếng, con sói xanh này bị cùi trỏ Viên Minh hung hăng đập trúng, ngã văng ra ngoài.
Nhưng gần như cùng lúc đó, con sói bên phải cũng cắn một cái lên bả vai Viên Minh.
Hàm răng sắc nhọn đâm thủng da thịt mang tới cảm giác đau đớn dữ dội, khiến Viên Minh không khỏi hít ngụm khí lạnh. Hắn túm phần lông trên sống lưng con sói, đoạn ra sức ném nó về phía trước.
Con sói này vì gãy răng, không thể cắn quá sâu, bị hắn ném văng qua vai, giãy giụa một chút trên không rồi nặng nề đập xuống đất.
Tranh thủ khoảng thời gian trống này, Viên Minh nhanh chóng chạy về phía một gốc cây cổ thụ cao lớn, tới nơi liền dùng cả chân lẫn tay, cuống quýt leo lên.
Viên Minh leo một mạch tới một cành mọc ngang gần ngọn cây mới dừng lại, lúc này cúi đầu nhìn xuống, thấy ngay hai con sói xanh đang đứng chực chờ dưới tàng cây.
Con sói xanh bị hắn đánh gãy răng xong lại bị ném ngã đau một cú kia khóe miệng rỉ máu, nhìn qua khá chật vật, còn con ăn một cùi chỏ của hắn thì cơ bản chẳng thấy bị thương chút nào, lại còn đang đưa đôi mắt đỏ ngòm nhìn hắn chằm chằm.
Viên Minh thấy hai con sói này không biến thái tới độ có thể leo cây nên tạm yên tâm một chút, rảnh rỗi nhìn qua bờ vai, phát hiện bờ vai mình có ba lỗ thủng, máu tươi đang từ đó trào ra.
Hắn khẽ vận động cơ bắp đầu vai một chút, lập tức đau tới mức muốn nhe răng há hàm.
Con sói xanh dưới tàng cây sau khi nhằm chằm chằm một chốc, bỗng hiển ngẩng đầu, miệng tru lên mấy tiếng.
Viên Minh lập tức ý thức ra con sói này đang gọi thêm quân, xem ra cả trong rừng núi Thập Vạn Đại sơn này, loài dã thú như sói vẫn duy trì tập tính sống như trước.
“Không thể dừng lại ở đây lâu, một khi bị bầy sói vây lại thì càng không thể thoát được.”
Vừa nghĩ tới đây, Viên Minh liền kéo một sợi dây leo lên, quấn đại khái hai vòng quanh đầu vai mình, xong lại lần nữa thi triển kỹ năng tung mình đu cành, nhảy nhót giữa những cây cổ thụ.
Hai con sói thấy thế, không chịu buông bỏ mà tiếp tục ở dưới đất bám theo.
Khác với gấu đen thân thể cồng kềnh, sự kiên trì, nhẫn nại của sói xanh mạnh hơn nhiều nên dĩ nhiên chúng sẽ không mặc kệ cho miếng thịt sắp tới mồm là Viên Minh chạy trốn.
Bất luận Viên Minh bay nhảy ra sao, chạy trốn kiểu nào, chúng đều có thể bám theo sát gót, thỉnh thoảng còn tru lên để báo cho đồng bạn biết vị trí.
Viên Minh không dám dừng lại nghỉ ngơi, dù đã thấy khắp núi rừng có bóng dáng chớp động, nhưng thân bị thương mất máu lại nhịn đói đã lâu khiến thân thể hắn sắp tới giới hạn rồi.
Ánh mắt của hắn bắt đầu có chút hoảng hốt, dù những đau đớn trên vai kia cũng không thể nào kích thích bản thân, giúp hắn giữ vững sự tỉnh táo.
Bóng râm phía trước bắt đầu tối sầm lại, trong khi cánh tay hắn đã mỏi rã rời, khi tóm lấy dây leo luôn bị tuột một quãng, cứ thế có lẽ tới lần nhảy tiếp theo, hắn sẽ bị rớt xuống.