Ở trung tâm vòng vây, Cáp Cống bị tấm lưới lớn màu vàng quây kín, mở lớn hai mắt nhìn kịch biến nối nhau xảy ra xung quanh, trong lòng cũng thấy vô cùng tò mò về sự xuất hiện bất ngờ của bóng trắng.
Vào thời khắc này, một bóng người từ trong khói mù lướt tới, bất ngờ lại chính là Viên Minh trong hình thái vượn trắng, Thanh Ngư kiếm trong tay hắn lập tức hóa thành một vệt mờ màu xanh, hung hăng chém lên trên tấm lưới màu vàng.
Thanh Ngư vốn đã sắc bén, sau khi được rót pháp lực vào thì càng thêm bén nhọn. Tấm lưới lớn lập tức bị nó chém rách một lỗ.
“Sao ngươi lại tới, không phải đã bảo ngươi đi trước rồi sao?” Cáp Cống trông thấy Viên Minh, hạ giọng nói vội.
“Ngậm miệng!” Viên Minh tiếp tục huy kiếm chém xuống, cánh tay vượn thứ ba ở giữa ngực bụng hắn cũng hung hăng chụp lên tấm lưới.
“Xoẹt” một tiếng! Tấm lưới cuối cùng cũng bị xé rách toang, Cáp Cống theo đó lăn ra ngoài.
“Đi!” Viên Minh lập tức ôm Cáp Cống, sải bước chạy ra phía ngoài.
Vòng vây xung quanh vô cùng hỗn loạn, cộng thêm khói mù tràn ngập giúp hai người Viên Minh dễ dàng đột phá từng tầng, từng tầng phong tỏa, nhoáng cái đã sắp chạy ra khỏi vòng vây.
Bất thình lình, một bóng người xuất hiện phía trước, không ngờ chính là Ô Lỗ.
“Ô Lỗ!” Viên Minh nhíu mày, Thanh Ngư kiếm trong tay lập tức tỏa ánh sáng lạnh lẽo rồi chém thẳng xuống đầu đối phương.
Khói mù xung quanh sẽ tan đi rất nhanh, không thể trì hoãn ở đây dù chỉ một khắc, nhất định phải tốc chiến tốc thẳng!
Ô Lỗ lộ vẻ mặt phức tạp, né qua một bên nhường đường cho hắn.
Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt Viên Minh, nhưng hắn không dừng lại mà nhanh chóng lướt ra khỏi vùng khói mù.
“Không ổn, Viên Minh trốn rồi!” Vừa ra khỏi vòng vây, bóng dáng hai người Viên Minh liền lộ rõ, lập tức bị một gã Phi Mao thú nô cảnh giới bên ngoài trông thấy.
Viên Minh không hề bận tâm, chỉ chăm chú bỏ chạy về hạp cốc mù sương hướng Nam.
Hắn lấy thân thể vượn trắng thi triển Vô Ảnh Bộ tới cực hạn, dù phải mang theo một người nhưng tốc độ vẫn cực nhanh, chỉ chớp mắt đã mất hút trong rừng rậm.
Một bóng người cũng đột nhiên thoát ly chiến trường, chính là quái vật màu trắng kia. Nó không hề do dự mà lập tức đuổi theo hướng mà hai người Viên Minh vừa thoát đi.
Bọn người Ô Bảo, Kim Khôn cũng nhanh chóng thoát khỏi vùng khói mù, thần sắc tên nào cũng khó coi.
Bọn chúng tỉ mỉ lên kế hoạch vây bắt gần như vạn vô nhất thất, không ngờ lại bị một con quái vật lông trắng chẳng biết từ đâu chui ra phá hỏng.
“Khục! Cái này cũng không trách ta được, ta thực sự đã giúp ngươi chặn chúng lại, nhưng có trời mới biết từ đâu lại xuất hiện thứ kia.” Kim Khôn nhún nhún vai, giang hai tay ra.
“Ngươi không bắt được, vậy ta cũng không thể trao thưởng.” Ô Bảo sầm mặt, nói.
“Vừa rồi ngươi cũng thấy thực lực quái vật lông trắng kia rồi, chỉ sợ chỉ ta ngươi liên thủ mới miễn cưỡng ứng phó được, Kim Khôn ta dù tham nhưng cũng sẽ không đem tính mạng các huynh đệ đi đánh cược.” Kim Khôn liếm bờ môi khô khốc, cười lạnh đáp.
“Bắt được người, ngoài chỗ đã hứa lúc trước, ta còn đáp tạ thêm thứ khác, nhưng nhất định phải bắt sống cho ta.” Ô Bảo trầm giọng nói.
“Không biết vì sao ngươi để tâm tiểu tử kia như vậy, Liệp Cẩu đường ta trước không can dự nữa, sau này còn gặp lại. Chúng ta đi!” Kim Khôn nói xong, lại sai thủ hạ cõng mấy tên bị thương lên, đoạn quay người rời đi.
“Viên Minh trốn hướng nào rồi?” Ô Bảo nhìn đám người Liệp Cẩu đường từng bước rơi đi, hai mắt đỏ lên, hiển nhiên đã bên bờ nổi giận, lạnh giọng quát hỏi.
“Ta hình như lờ mờ thấy, là chạy về hướng đó, vừa rồi quái vật lông trắng cũng đuổi theo phía đó.” Ô Lô chỉ đại một phía bên hướng Đông.
“Đuổi theo!” Ô Bảo ra lệnh, xong dẫn đầu đuổi theo hướng Đông, đám người còn lại cũng vội vàng bám theo.
Hai đám người nối nhau rời đi, hiện trường lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Nhưng đúng lúc này, từ một cành cây to bằng cánh tay trẻ em trên một gốc đại thụ gần đó, một tiếng ‘soạt’ nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy vang lên, tiếp đó, một con mèo bạc ưu nhã cất bước đi ra.
Nó liếm láp thân mình xong, lần nữa ngẩng đầu lên, đưa đôi con người màu vàng kim, hổ phách nhìn về phía Nam.
Sau đó, nó nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, đáp xuống một cây khác cạnh đó, tiếp lại nhảy thêm mấy lần, chỉ thoáng chốc đã biến mất ở phía xa.
Viên Minh biến thành vượn trắng cõng Cáp Cống, dốc sức chạy về phía hạp cốc mù sương.
Nhìn sương mù trắng phía trước càng lúc dàng dày, trái tim Viên Minh mới thả lỏng một chút.
Chỉ cần đi vào trong hạp cốc, cơ bản liền an toàn.
“Viên huynh, cẩn thận!” Cáp Cống đang được Viên Minh cõng trên lưng, đột nhiên kinh hô.
Một bóng trắng từ phía sau vô thanh vô tức nhanh chóng đuổi đến, không ngờ nó còn nhanh hơn Viên Minh, chỉ mấy nhịp thở đã tới ngay sau lưng hắn, đồng thời vung nắm đấm đánh thẳng xuống đầu Cáp Cống.
Viên Minh vội vàng trầm người xuống, lăn sang bên cạnh.
Nhưng tốc độ của quái vật lông trắng quá nhanh khiến hắn không thể hoàn toàn tránh thoát, bả vai trái bị đánh trúng, cả người bay ngang ra ngoài, còn Cáp Cống trên lưng hắn cũng bị hất văng ra.
Viên Minh chỉ cảm thấy xương vai trái đau nhức dữ dội, nửa người run lên, một ngụm máu nóng trào ngược lên cổ họng bị hắn cứng rắn nuốt trở lại.
Quái vật lông trắng lại không để ý Viên Minh, mà hóa thành một dải bóng trắng, lao thẳng về phía Cáp Cống.
“Xem kiếm!” Viên Minh thấy không kịp tới cứu viện, lập tức thôi động Súc Nguyên Tí khiến cánh tay phải chỉ chớp mắt đã to thêm một vòng, ném Thanh Ngư kiếm đi.
Vù vù!
Thanh Ngư kiếm kéo theo một dãy tàn ảnh lạnh lẽo, nhanh như điện chớp, chỉ nháy mắt đã tới trước người quái vật lông trắng.
Quái vật lông trắng huy quyền đánh về phía Thanh Ngư kiếm, thân hình vẫn tiếp tục lao tới hướng cũ.
Chỉ nghe một tiếng "keng" lớn vang lên, Thanh Ngư kiếm bị đánh bay ra, trong khi đó, da lông mặt ngoài nắm đấm của quái vật lông trắng cũng bị kiếm cắt một vết sâu tới tận xương.
Bị lực lượng Súc Nguyên Tí ẩn bên trong Thanh Ngư kiếm tác động, thân hình quái vật lông trắng thoáng lắc lư một cái.
Không đợi quái vật này ổn định thân hình, mặt đất dưới chân nó đã ầm ầm nứt vỡ, tiếp đó một cây gai gỗ trồi lên, tuy không thể đâm xuyên bàn chân nó, nhưng cũng khiến cơ thể vốn bất ổn của nó lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống.
Viên Minh thừa cơ thi triển Vô Ảnh Bộ, nhoáng cái lại xuất hiện bên cạnh Cáp Cống, duỗi tay nắm lấy người y, đoạn tung người nhảy lên một cây đại thụ gần đó, thoăn thoắt leo lên cao.
“Viên huynh, đa tạ ngươi lại cứu ta một mạng.” Cáp Cống mở khoang miệng đầy máu tươi, gắng gượng cười nói.
“Lần này nếu chúng ta có thể chạy thoát, giữ được cái mạng rồi cảm tạ ta sau đi.” Viên Minh nói một câu, xong tức tốc mang y nhảy ra xa.
Hắn không mang theo Cáp Cống nhảy vào hạp cốc bởi quái vật lông trắng đã đuổi tới quá gần, giờ phút này vào hạp cốc chẳng những không thể dứt ra khỏi đối phương, trái lại ở chỗ bằng phẳng thế này, hai người tuyệt đối không có đường sống.
Chỉ ở trong rừng rậm quen thuộc, bọn hắn mới có chút hy vọng sống sót.
Quái vật lông trắng ổn định thân hình, hai mắt đỏ ngầu gầm lên giận dữ, đoạn bất chấp vết thương, lập tức hóa thành một cái bóng mờ màu trắng đuổi theo.
Quái vật này linh hoạt dị thường, dễ dàng leo lên cây đại thụ, tiếp đó liên tục nhảy từ cây này qua cây khác, không hề chậm hơn Viên Minh chút nào.
“Cáp Cống, ta phát hiện, mục tiêu từ đó tới giờ của quái vật kia hình như luôn là ngươi, ngươi trước đây từng gặp nó?” Viên Minh tăng tốc độ lên tới cực hạn, miễn cưỡng kéo giãn khoảng cách với quái vật lông trắng một chút, gấp giọng hỏi.
Cáp Cống không đáp, trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên.
Vù!
Một đoạn thân cây to lớn từ phía sau phóng tới, đánh về hướng lưng Viên Minh, không ngờ lại là quái vật lông trắng kia chém đứt một đoạn thân cây rồi ném tới.
Viên Minh nhún người, bắn vọt qua một bên, vất vả lắm mới tránh bị thân cây tập kích.
Nhưng chỉ một khắc trì hoãn thôi, khoảng cách song phương đã bị rút ngắn không ít.
“Cáp Cống, có lời gì mau nói, chậm chút nữa chúng ta sẽ bị đuổi kịp, ta khả năng không đánh lại quái vật kia.” Viên Minh trầm giọng nói.
Trong mắt Cáp Cống lộ ra vẻ do dự, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, mở miệng đáp: “Viên huynh yên tâm, ta biết vì sao nó tập kích, cũng biết cách lui địch.”
Trong khi nói chuyện, y lấy từ trong ngực áo ra một bình ngọc, khẽ lắc, một viên châu nhỏ màu đỏ máu từ trong bình lăn ra, tỏa mùi tanh máu nồng nặc dị thường.
Cáp Cống lại không tỏ ra lo lắng, vung tay lên, ném viên châu màu đỏ máu ra xa.
Quái vật lông trắng hú lên một tiếng quái dị, lập tức bỏ qua hai ngươi, đuổi theo viên châu kia.
Viên Minh thấy cảnh này thì thất kinh, nhưng cũng không nói thì thêm, quay ngươi chạy về phía hạp cốc, tiếp đó không chút do dự nhảy vào sương mù mờ mịt, rơi xuống đáy cốc.
Viên Minh không dừng lại mà tiếp tục chạy tới chỗ sâu trong hạp cốc, cứ thế chạy liền hai, ba dặm mới dừng lại.
“Chỗ này sương mù dày đặc, đám người Ô Bảo cũng có thể truy tìm, trước mắt hẳn là an toàn.” Hắn đặt Cáp Cống xuống, bấm niệm pháp quyết giải trừ Phi Mao thuật, đặt mông ngồi phịch xuống đất, miệng thở hổn hển.
Liên tục kịch chiến mấy trận, pháp lực của hắn cạn thấy đáy, thể lực cũng bị tiêu hao gần như không còn, giờ muốn chạy cũng chạy không nổi nữa.
“Hôm nay đều nhờ Viên huynh, ta lại nợ ngươi một mạng.” Cáp Cống chậm rãi nói.
“Đám Ô Bảo kia vốn vì ta mà tới, nói cái gì thiếu nợ. Có điều quái vật lông trắng kia lai lịch thế nào, cớ gì lại muốn truy sát người? Còn nữa, viên châu màu máu là thứ gì?” Viên Minh thở dốc một hồi mới dần dần khôi phục khí tức, lên tiếng hỏi.
“Việc này kể ra rất dài dòng, viên châu kia tên là Huyết hoàn, chỉ cơ thể hung thú cấp một bậc cao mới có thể ngưng kết, có thể nói là tinh hoa khí huyết cả người.” Cáp Cống giải thích.
“Hung thú cấp một bậc cao! Ngươi làm sao giết được?” Viên Minh có phần chấn kinh.
Lấy thực lực hiện giờ của hắn, cũng không dám đi đụng vào hung thú cấp một bậc cao.
“Ta nào có bản lĩnh đó, lúc trước ngẫu nhiên gặp được một con hung thú bậc cao bị trọng thương sắp chết, may mắn lấy được viên Huyết hoàn kia từ trên người nó, tiếp đó liền bị quái vật lông trắng kia để mắt tới.” Cáp Cống cười khổ đáp.
“quái vật lông trắng kia thực lực cường đại, ngươi làm thế nào mà chạy thoát?” Viên Minh vẫn có chút khó tin, truy hỏi.
“Lúc đó quái vật kia trên người bị thương, bên người ta lại có một tấm phù chú loại giam cầm, từ đó mới có thể may mắn thoát thân, không ngờ trải qua lâu như vậy mà nó vẫn còn đuổi theo.” Cáp Cống thở dài.
“Thì ra là như vậy, có điều lần này coi như nhân họa đắc phúc, nếu không có quái vật kia tới quấy rồi, ta ngươi e là sẽ rơi vào trong tay đám Ô Bảo. Bây giờ dù ngươi đã ném Huyết hoàn đi, nhưng cũng không thể nào đảm bảo quái vật sẽ không đuổi theo nữa, tranh thủ thời gian khôi phục một chút.” Viên Minh gật gật đầu, đồng thời chạy qua một góc khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu vận công điều tức.
- Giải thích câu "nhân họa đắc phúc" là thành ngữ bắt nguồn từ cuốn Sử ký Quản Yến Liệt Truyện của Tư Mã Thiên, sử gia thời Tây Hán của Trung Quốc. Câu này chỉ việc ngẫu nhiên gặp chuyện tưởng xấu lại hóa là chuyện tốt. Hết giải thích.
Cáp Cống bị quái vật lông trắng kia đánh một quyền, ảnh hưởng tới vết thương làm bây giờ trên dưới cả người, không chỗ nào không đau, lúc này cũng tranh thủ khoanh chân ngồi xuống, vận công trị thương.
Nửa canh giờ sau, Viên Minh mở mắt ra trước.
Dưới sự trợ giúp của Cửu Nguyên quyết, pháp lực của hắn đã hoàn toàn khôi phục, thể lực cũng gần đủ đầy.
Không gian xung quanh một mảnh yên tĩnh, không xuất hiện gì bất thường, xem ra quái vật lông trắng kia quá nửa là được Huyết hoàn liền bỏ đi, không tiếp tục đuổi theo nữa.